Ma Sư Xuống Núi

Chương 16




Editor: lonbia

Phòng trong cung điện, đều dùng vách ngăn cổ hương cổ xưa để ngăn cách, đặt lò lửa ở khắp nơi, nhiệt độ cực cao.

Căn phòng Cố Lan San và Thịnh Thế đặt kia, vừa lúc kế bên cửa sổ, quay đầu, chính là phía sau vườn hoa của tòa nhà, bên trong lại là một khóm hoa hồng mai, hiện tại đúng lúc toàn bộ nở rộ.

Thịnh Thế gọi món ăn xong, rót cho Cố Lan San mooyj ly trà hỏi: “Sở Sở, em cảm thấy hoàn cảnh bữa cơm này như thế nào? Có phải đặc biệt có phong cách hay không?”

Một mình Cố Lan San khi nhàm chán, cũng sẽ coi một chút kịch xưa, thường xuyên nhìn thấy vào mùa đông hoàng đế cùng phi tần ngắm mai, hình ảnh hòa vào cảm giác kia đẹp đến vô cùng, thật sự không nghĩ đến, trong thế giới hiện tại, còn có thể đích thân xem được một phen hình ảnh như vậy, trong lòng Cố Lan San rõ ràng đối với nơi này hài lòng đến cực điểm, hai mắt cô nhìn đến hoa hồng mai bên ngoài, vòng trở về, thấy ánh mắt mong đợi của Thịnh Thế, không nhanh không chậm uống một ngụm trà, sau đó có chút tiếc nuối mà thở dài một hơi, bắt bẻ nói: “Phong cảnh này chính xác là không tệ, nhưng vẫn là không có đẹp đến mức vô cùng, nếu như có thêm một trận tuyết rơi mà nói, đó mới đúng là đẹp nhất.”

Thịnh Thế mở miệng cười ha ha hai tiếng, lại rót trà thêm cho Cố Lan San, tuyệt đối là bộ dáng nịnh nọt: “Sở Sở, cũng là em biết hưởng thụ, đợi khi nào Bắc Kinh có tuyết rơi, chúng ta lại tới nơi này ngắm mai.”

Cố Lan San hừ một tiếng, liền uống một hơi hết sạch ly trà trong tay, trong đáy mắt thoáng qua một tia vui vẻ.

Kế tiếp hai người cũng không có nói gì, chỉ là chờ thức ăn mang lên.

Trôi qua khoảng chừng 5 phút đồng hồ, Thịnh Thế nở nụ cười trầm thấp, Cố Lan San dời ánh mắt từ khóm hoa hồng mai bên ngoài sang trên mặt Thịnh Thế, hỏi: “Anh cười cái gì?”

Thịnh Thế cầm ly trà, thong dong uống một ngụm lại một ngụm, từ từ nói: “Sở Sở, anh cảm thấy cảm giác hiện tại đặc biệt tốt, anh chưa từng vui vẻ như vậy, giống như là...”

Thịnh Thế có hơi nghèo từ, tạm dừng một hồi lâu, trong đầu nhanh chóng chuyển động, sau đó còn nói: “Giống như anh là Ngưu Lang, em là Chức Nữ, đợi một năm, cuối cùng cũng đợi đến đêm thất tịch, có thể cùng ngươi kia gặp mặt một lần.”

Cố Lan San liếc nhìn Thịnh Thế một cái, nói: “Anh muốn cùng em một năm chỉ gặp nhau một lần a.”

“Phi phi phi!” Thịnh Thế liên tục lắc đầu, nói: “Anh là làm cái so sánh, hình dung sự vui sướng của anh, anh không phải nói chúng ta giống như bọn họ.”

Lời Thịnh Thế vừa nói ra được phân nửa, rèm che liền bị người ra kéo ra, một nhân viên phục vụ dẫn những nhân viên phục vụ khắc từ bên ngoài đi vào, quản lí là nhân viên phục vụ kia, bưng từng món ăn từ trong tay những nhân viên phục vụ khác đến đặt trên bàn.

Món ăn Thịnh Thế gọi, đề là món Cố Lan San thích ăn.

Có cua, có tôm.

Hiện giờ là mùa đông, không phải là mùa của hải sản, nhưng mà đây là quán ăn hải sản, xem ra cũng là nước thịt đầy đủ.

Cố Lan San nhìn thấy thèm đến nuốt nước bọt, lập tức vươn tay ra, cầm lấy một con tôm nhỏ, lột vỏ, ăn một miếng, vị cay tê dại, hương vị quá ngon, Cố Lan San vươn tay ra bắt lấy một con khác, lại cảm thấy ăn như vậy không đủ thỏa thích, liền ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn qua phía người đối diện quần áo chỉnh tề, đang tao nhã cầm lấy cái kìm kẹp lấy con cua nam tử, con ngươi đảo vài vòng, cao ngạo tự đại hướng về phía Thịnh Thế đối diện, chỉ chỉ con cua cùng tôm nhỏ nói: “Nhị thập, anh vừa mới nói, em là tiên nữ a, ý tốt của anh là để cho tiên nữ chính mình tách vỏ cua cùng lột vỏ tôm sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.