Ma Quỷ Lộ

Chương 7: Hai nhà cầu hôn




Trần Tiểu Cửu bỗng nhiên ngoái đầu nhìn lại rồi cười, nhìn vào ánh mắt lo lắng không yên của Nguyệt Thần, ngón tay chỉ lên trời, cười hì hì chế nhạo nói:

- Mỗi một ngôi sao trên trời, đều ứng với mỗi một người! Cho nên Nguyệt Thần tỷ tỷ chẳng qua cũng chỉ là một trong vô vàn ngôi sao sáng, sao cứ luôn nghĩ ta sẽ có ý đồ xấu xa gì với tỷ chứ?

Hắn đưa mắt lướt qua toàn thân của Nguyệt Thần, làm ra vẻ mặt không thèm để ý, thật ra trong lòng đã bị hấp dẫn mãnh liệt bởi thân hình mê người kia.

- Dâm tặc… đáng chết…

Nguyệt Thần nhổ nước bọt nói:

- Ta cho dù là ngôi sao, cũng là ngôi sao lấp lánh nhất trên bầu trời, ngươi muốn có được ta, mơ mộng hão huyền…

- Ta biết mà, tỷ là ngôi sao biết chạy, ta tất nhiên không giữ được tỷ .

Trần Tiểu Cửu tùy ý nói.

- Ngôi sao biết chạy?

Nguyệt Thần vẻ mặt mờ mịt khó hiểu. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

- Chính là sao chổi…

- Hừ… dâm tặc… Ngươi quả nhiên là miệng chó không phun được ngà voi! Ta… ta là Nguyệt Thần ở trên cao nhất, chỉ có trăng sáng mới có thể bộc lộ được vẻ cao quý của ta, sao có thể… sao có thể để ngươi tùy ý bố trí ta?

Nguyệt Thần hờn dỗi, hận không thể xé nát cái miệng rộng của Trần Tiểu Cửu!

Dám nói ta là sao chổi? Hừ… đại dâm tặc nhà ngươi mới là sao chổi thật sự, từ khi ta gặp nhà ngươi, liền vận xui bám theo, không làm được việc gì thành công, nơi nơi trắc trở, hãm sâu trong vũng bùn, lại còn lâm vào bộ dạng thê thảm như ngày hôm nay!

Nàng nghĩ mà thấy thương tâm tuyệt vọng, ảm đảm rơi lệ, từng hạt trân châu trong suốt khảm trên lông mi nàng, giống như những giọt sương sớm trên bụi cây, tản ra hương thơm nghịch ngợm, bộ ngực căng tròn khẽ phập phồng, làm cho chiếc cổ trắng như tuyết cũng nhẹ nhàng run run, tạo thành một bộ dạng kinh điển của mỹ nhân u oán.

Trần Tiểu Cửu thích nhất chính là bộ dạng uất ức của cô gái nhà bên mà Nguyệt Thần ngẫu nhiên lộ ra, ánh mắt hắn đảo qua đảo lại trên thân hình quyến rũ của Nguyệt Thần, sau cùng dừng lại ở chiếc cổ như sương như tuyết của nàng, tiểu kim cương dưới khố vốn đã xao động bất an, bây giờ lại lần nữa phát ra sức sống bừng bừng.

Giờ này khắc này, hắn vô cùng khát vọng đem báu vật đẹp đẽ này, ôm vào lòng mà an ủi một phen!

- Ừng ực…

Một tiếng nuốt nước bọt phát ra từ dục vọng không đáy, vang lên nơi cổ họng của hắn.

Nguyệt Thần mở to mắt, hình ảnh ánh vào trong mắt chính là đôi mắt sáng tràn đầy lực công kích của Trần Tiểu Cửu, cái tay to đang che miệng thật chặt, vì sự khó chịu lúc nãy của mình mà không ngừng ảo não.

- Đại dâm tặc… Ta cũng đã bị thương thành ra bộ dạng như vậy rồi… Ngươi lại còn… còn có tâm tư này… Tên khốn kiếp, tên thối tha… Ngươi ức hiếp ta…

Nguyệt Thần oán giận không ngừng, đôi môi anh đào lúc mở lúc khép, hết sức xinh đẹp!

- Ta đâu có nghĩ mấy chuyện bậy bạ? Tỷ đừng vội tùy tiện vu tội cho sự trong sạch của ta!

Trần Tiểu Cừu đỏ mặt tía tai, tranh biện nói:

- Tình này cảnh này, ta là đang nghĩ dùng lời gì để an ủi tỷ …

Nguyệt Thần dùng tay áo lau khô nước mắt, chu cái miệng nhỏ nhắn lên mà uất ức nói:

- Ngươi nghĩ ra chưa? Bây giờ nói cho ta nghe đi… Vừa khéo ta đang vô cùng khổ sở đây…

Trần Tiểu Cửu trong đầu toàn là tư tưởng xấu xa, làm gì nghĩ ra được lời kinh điển nào để an ủi Nguyệt Thần, thấy hai mắt sáng ngời của nàng mờ mịt, bất lực ngước nhìn trời xanh, nhưng tầng tầng lớp lớp rừng lại vô tình mà che mất tầm mắt của nàng.

Trong lòng hắn chợt động, hiểu được nàng đang suy tư nghĩ ngợi gì, buồn bã ngâm:

- Trận mưa sấm sét giết chóc,

- Mê man không biết đường về,

Ánh trăng thanh u liên miên,

- Trốn vào chỗ sâu trong rừng.

- Bất lực, bất lực, Cửu ca ta phải chặt cây!

Nguyệt Thần nghe vậy, liên tục nhấp nháy mắt, đôi mày khẽ nhíu, thưởng thức ảo diệu trong đó, chỉ trong một lát, vừa nước mắt rưng rung, vừa cười khanh khách nói:

- Đại dâm tặc, ngươi dám tự xưng Cửu ca? Ai cần ngươi chứ… nhưng, ngươi… ngươi vì sao phải chặt cây vậy?

Trần Tiểu Cửu cười gian nói:

- Nếu ta không chặt cây cao, Nguyệt Thần tỷ tỷ làm sao mà thấy được mặt trăng sáng ngời kia chứ?

Nguyệt Thần nghe vậy, trên mắt dâng lên một tia vui sướng, đôi mày đang nhíu lại liền giãn ra, thấp giọng nỉ non nói:

- Dâm tặc, ngươi… sao ngươi có thể đoán ra tâm tư của ta? Ta… ta trong lòng đúng là rất muốn thấy ánh trăng thanh u gợn sóng kia!

- Ta là cố nhân của tỷ , với tỷ tâm đầu ý hợp, có gì đáng lấy làm lạ đâu?

Trần Tiểu Cửu dõng dạc nói.

- Hừ… ai với ngươi tâm đầu ý hợp? Ngươi đừng mơ hão…

Nguyệt Thần u oán lườm hắn một cái, trong lòng lại bồn chồn không yên: sao hắn lại có thể biết được tâm tư của ta? Chẳng lẽ đúng là "tâm đầu ý hợp" với ta sao?

Trần Tiểu Cửu thu hồi vẻ mặt vui đùa, động đậy thân hình, tìm kiếm bóng dáng của mặt trăng nói:

- Tỷ là Nguyệt Thần mà… Lúc gặp khó khăn, đương nhiên trở về nguyên trạng, hy vọng được ánh trăng chiếu rọi!

- Đây còn giống lời nói của con người…

Nguyệt Thần ngượng ngùng gật gật đầu, trong mắt tràn trề cô đơn và bất lực.

Trần Tiểu Cửu lại từ từ nói:

- Nguyệt Thần tỷ tỷ , tỷ nên biết, trăng tuy đẹp, vẫn có lúc âm u, khi tròn khi khuyết, người ở trên đời, việc không như ý rất nhiều, làm sao có thể theo gió vượt sóng, mãi thuận buồm xuôi gió chứ?

Nguyệt Thần thở dài một hơi, nhấp nháy mắt, thấp giọng nói:

- Đại dâm tặc, ta… ta hiểu được điều này, nhưng… nghĩ đến chuyện cũ, ta vẫn rất đau khổ…

Trần Tiểu Cửu nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ quái dị, mấp máy môi nói:

- Nguyệt Thần tỷ tỷ , có những việc, cũng không đến nỗi thê thảm như tỷ nghĩ, bỏ lỡ bình minh, còn thấy được hoàng hôn, cũng là việc chưa biết được.

- Nghĩa là thế nào? Dâm tặc nhà ngươi, chỉ biết lời ngon tiếng ngọt, chi bằng lấy việc hành thích tối qua, nói rõ với ta!

Nguyệt Thần thấy ánh mắt vui mừng khi gặp tai hoạ của hắn, mặt ngọc lạnh như sương, đau khổ nói.

Trần Tiểu Cửu cười hì hì nói:

- Nguyệt Thần tỷ tỷ nếu tối qua hành thích thành công, an toàn thoát ra, làm sao có thể có cơ hội cho anh hùng cứu mỹ nhân? Nếu ta không anh hùng cứu mỹ nhân thì làm sao thúc đẩy được chuyện tốt là hai ta cùng kết lương duyên chứ?

- Ta… ta thật muốn xé nát cái miệng nhà ngươi…

Nguyệt Thần nhướng mày trừng mắt nói:

- Ai cùng ngươi kết lương duyên chứ? Chớ có nói năng xằng bậy.

Trần Tiểu Cửu mở to mắt, nhìn thẳng vào Nguyệt Thần nói:

- Nếu không phải là cùng kết lương duyên, tỷ và ta sao lại tâm đầu ý hợp thế này? Nếu không có tâm đầu ý hợp, ta sao lại vì tỷ mà chặt cây? Nguyệt Thần tỷ tỷ , tỷ thật không nói lý lẽ… Ta lười biện bạch cùng tỷ !

- Ngươi… ngươi mới là không nói lý lẽ…

Nguyệt Thần không nghĩ tới Trần Tiểu Cửu lại có thể vô lý mà nói năng hùng hồn thế này, liền không khỏi chán nản, nghĩ rằng cho dù mình có biện bạch thế nào, cũng không thể nào là đối thủ của hắn. Nàng thở dài một hơi, trong đầu nhớ lại đôi mắt hồn nhiên vừa rồi của Trần Tiểu Cửu, trong lòng mơ hồ có chút thất vọng.

Trần Tiểu Cửu không thể chịu đựng nổi nhất là vẻ mặt u oán của Nguyệt Thần, trường thương dưới khố lại ngạo nghễ đứng thẳng!

Nguyệt Thần nhẹ nhàng động đậy chân ngọc trong tay Trần Tiểu Cửu, đưa về trước một chút, vô tình chạm vào một vật cứng có khả năng co dãn, nàng hơi sửng sốt, kinh hoảng thất thố, vội rút chân lại. Sắc mặt nàng đỏ ửng, xinh đẹp như hoa đào, liếc Trần Tiểu Cửu một cái, cao giọng nói:

- Ngươi… ngươi là đồ tồi… cũng thành ra bộ dạng thế này rồi, còn dám dõng dạc làm bộ ngây thơ với ta, hừ… đồ thối tha, không có gì tốt đẹp… ta chán ghét ngươi lắm rồi…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.