Ma Quỷ Lộ

Chương 22: Đội Nón Xanh




Nguyệt Thần khẽ chau mày, vẻ mặt như hoa lê gặp mưa, khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch ngập tràn sự dịu dàng thùy mỵ, cánh tay ngọc ngà nắm lấy bàn tay của Trần Tiểu Cửu nói:

- Đừng…nguy hiểm…nọc độc gây tổn hại mạnh nhất, ngươi lại không biết dùng nội công phong ấn kinh mạch, lúc phát tác lên, sẽ làm hại đến tính mạng của ngươi…

- Vì nàng, chuyện có nguy hiểm hơn nữa, ta cũng dám làm!

Ánh mắt Trần Tiểu Cửu kiên định, ngập tràn ngọn lửa cháy bỏng và hy vọng, hắn cười tươi như mặt trời, cúi đầu hút lấy vết thương đen xì kia của Nguyệt Thần.

- Dâm tặc…ngươi …ngươi hà tất làm khổ mình vậy?

Nguyệt Thần nước mắt nước mũi cùng rơi xuống, cảm động vô cùng!

Trần Tiểu Cửu nói một cách quyết liệt, trong lòng cũng vô cùng sợ hãi, nhưng lại há có thể để mặc cho một báu vật tuyệt sắc như Nguyệt Thần đây, tan biến đi ngay trước mặt hắn ư?

Hắn nhớ là trong miệng mình chắc chắn không có vết thương, hơn nữa chỉ cần nọc độc của rắn không chảy vào mạch máu, thì sự nguy hiểm chết người đó sẽ không bám lên người mình được. Hắn hít một thơi thật sâu, mở to miệng mà nhắm thẳng vào vết thương của mũi tên đen nhánh, ra sức hút độc. Lúc hắn cảm nhận được làn da mịn màng của Nguyệt Thần, cũng chính là lúc dung dịch màu đen bốc mùi tanh đang chảy vào miệng của hắn.

- Dâm tặc…đừng như vậy…nguy hiểm….

Nguyệt Thần khẽ vuốt đầu của Trần Tiểu Cửu, mắt như một vũng nước trong veo, trừng trừng nhìn tên đại dâm tặc chỉ vì cứu mình, chẳng màng đến tính mạng. Nàng ta không hiểu, tên tiểu tử này đơn thuần chỉ vì ham hố sắc đẹp của mình, hay là vì muốn hưởng thụ cơ thể của mình, thật không ngờ ngay cả mạng sống của chẳng thèm để ý nữa?

Một tên dâm tặc thật sự, tuyệt đối sẽ không làm ra hành động điên cuồng như vậy!

- Tiểu Cửu…

Nguyệt Thần suy nghĩ cả nửa buổi trời, đột nhiên lại thay đổi cách xưng hô, trong lòng nàng cố chấp cảm thấy rằng, cái tên gọi dâm tặc, thật sự so với hành động vì cứu mạng mình mà bất chấp tính mạng của Trần Tiểu Cửu, khác xa một trời một vực.

Trong miệng Trần Tiểu Cửu đang chứa chất độc, nghe thấy Nguyệt Thần dịu dàng xưng hô như vậy, ngẩn cả người, trong lòng kỳ thực vui đến cong cả chân mày, có thể có được một tiếng Tiểu Cửu của Nguyệt Thần, đủ thấy rằng phen cày cấy vất vả này của mình, không đổ sông đổ biển.

Hắn nhìn vào đôi mắt của Nguyệt Thần, nhẹ nhàng cười một cái, phun nọc độc ra, lắc đầu buồn bã nói:

- Dâm tặc nghe đến quen tai rồi, nghe thấy tiếng xưng hô Tiểu Cửu này, cứ cảm thấy là lạ ấy…

Hắn cúi đầu xuống, lại ra sức hút lấy vết thương đen sì kia, nhưng lại cảm nhận được Nguyệt Thần đang vuốt tóc hắn, dịu dàng nói:

- Nếu như ngươi thích, sau này ta vẫn sẽ gọi ngươi là dâm tặc…

Trần Tiểu Cửu tới tới lui lui, không màng nguy hiểm, hút hết mấy mươi lần, cái vòng tròn đen sì do Nguyệt Thần dùng nội công phong ấn đó, dưới sự làm việc vất vả của hắn, cuối cùng đã trở nên nhạt đi. Liếc mắt nhìn lại một cái, chỉ thấy một cái bóng như màn sương màu xám, nhưng lại ra sức hút, thì bất luận hút như thế nào đi nữa, cũng không thể hút ra một tí chất độc màu đen nào nữa.

- Dâm tặc…

Nguyệt Thần ôm lấy cổ của Trần Tiểu Cửu, nét ửng đỏ trào dâng trên mặt, hạ giọng nói:

- Ngươi tốt với ta như vậy… ta thật sự không nỡ giết ngươi…

Trần Tiểu Cửu cười một cách xấu xa, khuôn mặt anh tuấn lộ rõ niềm vui, nghịch ngợm nói:

- Chúng ta như thế này có được xem là đã có thân mật về thể xác chưa? Giống như chỉ có tướng công của nàng, mới có thể hôn lên da thịt của nàng vậy!

Hắn chu chu miệng, làm tư thế lại muốn hôn nữa.

- Đáng ghét…ngươi luôn ức hiếp ta!

Nọc rắn trên người Nguyệt Thần đã tiên tan hơn nửa, tình trạng sức khỏe đã khá hơn rất nhiều so với lúc nãy, bàn tay ngọc ngà chặn miệng hắn lại, căn dặn nói:

- Nọc rắn còn xót lại đã không còn nhiều, ta dùng nội lực là có thể khống chế được, đợi sau khi chúng ta an toàn, ta sẽ nghĩ cách, ép nọc độc ra ngoài!

Nàng vừa nói, đôi mắt đẹp vừa chuyển động, giọng điệu sảng khoái, sắc mặt từ trắng bệch chuyển sang bình thường, đã không còn khó chịu như ban nãy nữa.

Trần Tiểu Cửu nhìn sắc mặt của nàng, yên tâm mà gật gật đầu nói: Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn

- Ừ… hay là giờ ta giúp nàng mặc quần áo!

Hắn nói dứt lời, cầm quần áo lên, bàn tay lớn lại mò về phía Nguyệt Thần.

Ây da…ngượng chết đi được, ta vậy mà quên mất còn chưa mặc quần áo? Da thịt trên người, đều bị tên tiểu tử này nhìn thấy hết rồi, nàng vội vàng nhận lấy từ tay Trần Tiểu Cửu, lục tung lên tìm thấy quần áo mới. Hai má ửng đỏ, bĩu môi nhỏ giọng nói:

- Ta tự mặc được, chuyện nhỏ này, không làm khó được ta…

- Chẳng phải toàn thân Nguyệt Thần tỷ tỷ không còn sức lực sao? Vẫn là để tên đại dâm tặc này làm hộ cho…

Vẻ mặt Trần Tiểu Cửu cười xấu xa.

- Dâm tặc … chỉ biết làm hại ta … chuyện xấu hổ của ngày hôm nay, ngàn vạn lần không được nói với bất kỳ ai, nếu không ta sẽ không tha cho ngươi!

Nguyệt Thần oán hận mà bóp tay hắn một cái, bộ ngực sữa đầy đặn, bởi vì ngượng ngùng hồi hộp mà nhấp nhô một cách kịch liệt, rất là tráng lệ.

- Đây là bí mật giữa hai chúng ta, kẻ ngốc mới đi chia sẻ với người khác đấy!

Trong mắt Trần Tiểu Cửu toát lên ánh sáng xanh rờn, khó khăn nuốt ngụm nước miếng, bàn tay lớn không kìm được mê hoặc, liền muốn vuốt ve bộ ngực trắng nõn của Nguyệt Thần.

Đang thời khắc mấu chốt, đột nhiên nghe thấy có âm thanh kỳ lạ từ ngoài truyền đến!

- É à…..é è...

Là tiếng kêu của ưng săn!

Trần Tiểu Cửu chưa kịp giải thích với Nguyệt Thần, chạy như bay ra ngoài nội đường, tiến lên trước đá vào thắt lưng của gã đàn ông gấu chó.

- Ao ôi…

Gã đàn ông gấu chó đau đớn khó chịu, bừng tỉnh lại sau cơn mê man, vẻ mặt mờ mịt nhìn Trần Tiểu Cửu, giận dữ rít gào nói:

- Con mẹ ngươi dám đá ta…

Trần Tiểu Cửu nghe vậy, trợn mắt khiển trách, túm lấy tóc của y, kéo y đứng dậy, phẩy tay hung hăng dùng nắm đấm thép đánh vào thắt lưng của hắn một đòn, ác độc nói:

- Tiểu tử ngươi điên rồi? Chẳng lẽ không nhận ra nắm đấm thép của ta sao?

Gã đàn ông gấu chó đột nhiên bừng tỉnh hiểu ra mọi chuyện, thì ra bản thân công phu khổ luyện đầy mình, không ngờ lại bại dưới tay vị công tử bột tuấn tú này, vừa rồi phần lưng bị trúng một đòn, đã chứng thật lời nói của công tử bột này, y không dám phản kháng, chỉ dở màn cầu xin buông tha nói:

- Hảo hán tha mạng, ta nhất thời nảy sinh tạp niệm, sau này tuyệt đối không dám tái phạm, vẫn xin hảo hán tha mạng!

Trần Tiểu Cửu không quan tâm đến lời cầu xin tha thứ thấp hèn của y, giơ chân đá nhẹ vào bộ ngực trắng muốt của ả đàn bà lẳng lơ kia.

Ả đàn bà lẳng lơ kia ư hử một tiếng, tỉnh lại sau cơn mê, bàn tay vịnh đất, đang muốn ngồi dậy, nhưng ả ta quên mất hai cổ tay ả đã bị Trần Tiểu Cửu vặn nát, nơi xương sườn cũng trúng một vết dao, một vết thương hai bút cùng vẽ, ngay thời khắc bàn tay ả ra sức dùng lực, cơn đau xét nát tim gan khiến ả ta suýt nữa ngất đi.

- Khốn nạn… ngươi…ngươi thật nhẫn tâm! Ta không hề muốn giết ngươi, không ngờ ngươi lại độc ác như vậy muốn đưa ta vào chỗ chết!

Ả đàn bà lẳng lơ nghiến răng nghiến lợi nói.

Trần Tiểu Cửu không hề thương hoa tiếc ngọc, tiến lên trước thưởng cho ả ta một cái tát tai thật kêu, hung hăng nói:

- Vu nữ dị tộc, ai ai cũng có thể giết, ngươi giả vờ lương thiện cái gì?

Ả lẳng lơ kia nghe vậy, kinh ngạc đến há hốc mồm, không biết tại sao tên tiểu tử này chỉ một câu nói đã vạch trần thân phận của ả.

- Các người dám hạ độc với ta và nương tử, ta hận không thể chém các người thành trăm mảnh! Tuy nhiên nể mặt ả lẳng lơ nhà ngươi cũng có vài phần nhan sắc, ta sẽ cho các người một cơ hội để thoát thân!

Trần Tiểu Cửu đảo mắt, vẻ mặt quái dị nói.

- Hảo hán xin…xin tha mạng ạ….đừng giết chúng tôi!

Gấu chó thật yếu bóng vía, không ngờ bị dọa đến nỗi quỳ xuống cầu xin tha mạng.

- Đồ vô tích sự…

Ả lẳng lơ sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt oán hận nói:

- Ngươi nói đi, làm sao mới có thể sống xót?

- Các người nghe thấy tiếng ưng săn kêu không?

Trần Tiểu Cửu chỉ ra bầu trời bên ngoài, nói năng có khí phách:

- Con ưng già này là bạn tốt của ta, thần tiễn bát tuyệt đã nuôi dạy nó, hiện giờ sinh mạng của các người đang được nắm chặt trong tay bọn chúng, chỉ cần các người chạy thoát khỏi sự truy đuổi của con chim ưng này, liền có thể tránh khỏi tai họa bất ngờ, nếu không, các người sẽ bị thần tiễn bát tuyệt, vạn tiễn xuyên tâm!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.