Ma Quỷ Lộ

Chương 20: Thất Nhàn bị oan




- Ta không nhìn! Ta không nhìn!

Trần Tiểu Cửu nhắm mắt lại, đôi tay lên xuống, loạn xạ cởi hết quần áo của mình, chỉ chừa lại một chiếc quần lót nhỏ, che đậy tiểu đệ đệ vô địch của hắn, toàn thân trên dưới, vết máu loang lổ, nhất là vết thương ở phần gân đùi, sưng đỏ tràn lan, rất là đáng sợ.

Nguyệt Thần thấy hắn trước tiên là cởi đến ả lẳng lơ không còn mảnh giáp trên người, lại nhanh chóng gọn lẹ trút bỏ quần áo của mình. Khỏa thân lộ liễu như vậy, dĩ nhiên có thể đoán được tên tiểu tử này đang muốn làm gì? Nàng nhẫn nhịn cơn đau nhức nhói, vặn vẹo thân người, không thuận theo cũng không buông tha nói:

- Dâm tặc, ngươi còn dám không thừa nhận? Rõ ràng ngươi đang nổi lòng háo sắc đối với hồ ly lẳng lơ này, muốn làm dấy bẩn thân thể ngàn người cưỡi vạn người gần của ả! T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

- Ngươi…ngươi quả nhiên không phải thứ tốt lành gì, một tên hạ lưu bại hoại trời sinh, ngươi còn nói cái gì lấy ta, lấy Hồng Hạnh, ta phỉ nhổ…ngươi từ bỏ ý định đó đi…

Nàng vừa nói, bàn tay ngọc ngà chỉ chỉ chỏ chỏ, mang theo cả cơn đau nhức nhói ngoài xương sườn, không ngờ nôn nóng đến nỗi khóc ra thành tiếng.

Trần Tiểu Cửu vẻ mặt cười xấu xa, cũng chẳng để tâm đến bộ dạng uất ức đang khóc lóc kể lể của Nguyệt Thần, lấy ngân phiếu trong quần áo ra, sau đó nhanh chóng mặc quần áo của tên đàn ông gấu chó kia lên người!

Nguyệt Thần nước mắt đầm đìa, lòng ngực thở hổn hển, khó chịu tựa như mất đi linh hồn vậy, nàng thấy hành động này của Trần Tiểu Cửu, trong lòng có chút hiếu kỳ, bĩu môi nức nở nói:

- Ngươi…ngươi muốn làm gì vậy? Sao ta nhìn không hiểu?

Trần Tiểu Cửu mặc quần áo của gấu chó xong, lau lau mồ hôi nóng trên mặt, nhếch miệng nói:

- Khóc! Khóc! Khóc! Chỉ biết khóc, nàng xem bộ dạng uất ức của nàng này, làm gì còn nửa phần dáng vẻ cao ngạo của Nguyệt Thần nữa? Nhìn thế nào đi nữa, cũng giống người vợ hiền của Tiểu Cửu ta.

- Xía …đừng ăn nói bậy bạ!

Nguyệt Thần thấy Trần Tiểu Cửu không mạo phạm ả lẳng lơ đó, có chút vui mừng, lại nhìn trộm dưới chân hắn, thấy cái vật nhỏ kia quả nhiên không chút phản ứng, yên giấc say sưa, liền hiểu mình quả nhiên đã hiểu lầm hắn ta.

- Nương tử muốn nhìn thân thể của ta, còn phải lén lén lút lút sao? Ta cởi ra cho nàng xem là được rồi…

Trần Tiểu Cửu cười hi hi một cách xấu xa, đưa tay liền muốn cởi luôn cái quần lót còn xót lại, phô bày bảo bối của hắn.

- Ngươi…ngươi đừng làm vậy…ta sợ….

Nguyệt Thần bị dọa đến cuống quít lên che mắt lại, lại len lén nới rộng ngón tay quan sát từng cử chỉ hành động của tên tiểu tử Trần Tiểu Cửu.

- Ta đang chọc nàng chơi thôi. Nàng cứ tưởng thật? Nàng muốn nhìn bảo bối của ta, bảo bối của ta còn kiêu ngạo lắm chưa muốn thấy nàng đâu…

Trần Tiểu Cửu tặc tặc lưỡi nói, vẻ mặt bất cần.

Trên mặt Nguyệt Thần dâng lên sự ửng đỏ vừa thẹn thùng vừa nghịch ngợm, véo tay hắn một cái nói:

- Ngươi…ngươi cứ dọa ta hoài, ta coi như sợ ngươi luôn rồi!

- Ồ, đúng rồi! Ngươi có chủ ý gì hay, mau nói với ta…

- Nguyệt Thần tỷ tỷ, câu chuyện thay mận đổi đào, nàng có biết không?

Trần Tiểu Cửu vẻ mặt cười quái dị nói:

- Chim ưng dù sao chỉ là súc sinh, mục tiêu mà nó truy đuổi, phần lớn là nhờ vào nhãn lực để lùng sục, cái truy điểm chính là mùi vị và ngoại hình!

Hai người khốn kiếp này mặc quần áo của chúng ta, trên người có mùi vị của chúng ta, một chốc nữa bọn họ chạy ra ngoài, sẽ dẫn dụ ưng săn đi khỏi trong chốc lát, chúng ta liền có cơ hội để thở phào một chút, nói không chừng nhân dịp này có thể triệt để trốn thoát khỏi sự truy đuổi Thần Tiễn bát tuyệt đó!

- Điều này chưa chắc, con ưng săn do thần tiễn bát tuyệt nuôi dạy không phải loại tầm thường, tuyệt đối không phải loại hùng ưng thông thường có thể bì được đâu!

Nguyệt Thần lắc đầu, vẻ mặt không tán đồng.

- Súc sinh chung quy vẫn là súc sinh, ưng săn có lợi hại chăng nữa, nó cũng chỉ là một con chim ưng, há có thể thông minh hơn chúng ta?

Trần Tiểu Cửu xoa xoa tay nói:

- Bây giờ chỉ có thể ngựa chết coi thành ngựa lành mà chữa, có hy vọng sống còn, thì phải thử xem, dù sao cũng không thể ngồi đó chờ chết, bị thần tiễn bát tuyệt bắn thành con nhím…

Nguyệt Thần nghe vậy, thấy vẻ mặt Trần Tiểu Cửu phấn khởi, trong lòng có chút ủng hộ, giọng nũng nịu kỳ vọng nói:

- Tốt, thế ta sẽ nghe theo ngươi, nếu ta thoát được kiếp nạn này, nhất định sẽ cho bọn thần tiễn bát tuyệt đẹp mặt!

Trần Tiểu Cửu cười hi hi nhìn Nguyệt Thần nói:

- Nương tử, bây giờ nàng cởi đi…sớm một khắc, thì càng thêm nhiều cơ hội cho hy vọng…

- Cởi cái gì?

Nguyệt Thần vẻ mặt mờ mịt, chợt thấy đôi mắt Trần Tiểu Cửu phát ra ánh sáng xanh rờn, nhìn chằm chằm vào bộ ngực phía trước của mình, nàng sợ đến nỗi vội vàng che chừng đôi bồng đào nhấp nhô, hoảng loạn nói:

- Dâm tặc…ngươi muốn ta cởi cái gì? Ngươi muốn làm chuyện xấu gì đây?

Trần Tiểu Cửu bị Nguyệt Thần làm cho tức đến nỗi dở khóc dở cười, vỗ trán chẳng biết làm sao nói:

- Nàng không cởi bỏ áo quần, thì làm sao mặc quần áo của cô nàng lẳng lơ này, lại làm sao tránh khỏi sự truy đuổi của ưng săn chứ?

- Điều này…điều này không hay đâu?

Nguyệt Thần cả mặt ửng đỏ, cắn môi, yếu ớt nói:

- Nếu như đem quần áo cho ả ta, ta…ta mặc gì chứ?

Trần Tiểu Cửu đem chiếc váy lụa màu trắng trong tay, thẩy đến trước mặt Nguyệt Thần, ẩn ý bên trong không cần nói cũng biết.

- Khốn kiếp, sao ta có thể mặc thứ này, cái này nó trong suốt, dù cho ta mặc vào, còn có thể tránh được đôi mắt háo sắc của ngươi sao?

Nguyệt Thần tức giận mà xiết chặt nắm đấm tay

- Hơn nữa quần áo mà ả lẳng lơ này mặc qua, ta càng không mặc đâu!

Trần Tiểu Cửu chẳng còn cách nào khác cười nói:

- Nguyệt Thần tỷ tỷ, lúc này là lúc nguy cấp, làm sao có thể lo nhiều như vậy? Hơn nữa áo trong quần trong của nàng vẫn còn trên người, ta cho dù muốn xem, cũng là lòng thì muốn mà mắt chẳng thấy, nàng sợ cái gì?

- Dâm tặc…biết ngay là sẽ đưa ra chủ ý xấu xa để hại ta…

Nguyệt Thần bĩu môi, vẻ mặt không tình nguyện

- Ai biết lúc ta thay quần áo, ngươi có máu dê nổi lên hay không, nhân cơ hội sàm sỡ ta…

Trần Tiểu Cửu nghe vậy ngẩn người, phẩy tay cắt ngang lời nói của Nguyệt Thần, hết cách nói:

- Nếu Nguyệt Thần tỷ tỷ đã không tin ta, thế thì thôi vậy, để tên đàn ông này mặc quần áo của ta thử xem sao…

Trong lời nói, có sự lạc lỏng nói không nên lời.

- Dâm tặc, mau đưa quần áo đây!

Nguyệt Thần đưa cánh tay củ sen trắng ngần về phía Trần Tiểu Cửu, bĩu bĩu môi, vẻ mặt u uất.

- Để làm gì?

Trần Tiểu Cửu không tình nguyện mà di chuyển về phía nàng hai bước nói:

- Ta là một đại dâm tặc, thấy con gái liền hai mắt sáng rỡ, vẫn là cách nàng xa một chút, mắc công khiến Nguyệt Thần tỷ tỷ lo lắng hãi hùng, cho rằng ta làm vấy bẩn thân thể của nàng.

- Ta có nói ta không tin tưởng ngươi sao?

Nguyệt Thần tức giận giật lấy váy lụa màu trắng, nhẹ nhàng véo tay hắn một cái, oán trách nói:

- Quỷ hẹp hòi, hứ…lòng dạ hẹp hòi đó, thật là buồn cười, ta chỉ nói có một câu như vậy, ngươi đã tức giận, còn nói gì đến bao dung rộng lượng? Xía…

- Ta …

Trần Tiểu Cửu gãi đầu loạn xạ, vẻ mặt trào lên sự ngượng ngùng.

Nguyệt Thần cúi đầu nhìn chiếc váy lụa màu trắng trong tay, ai oán nói:

- Ngươi tưởng quần áo của con gái nhà lành, là có thể tùy tiện như vậy ư, có thể cởi bỏ trước mặt một tên đàn ông hay sao? Ngươi tưởng ai cũng thiếu nghiêm chỉnh như ả lẳng lơ này à?

Nàng vừa nói, nước mặt trên mặt, lại rơi xuống lã chã, bộ dạng uất ức đó, khiến người ta đau lòng vô cùng.

Trần Tiểu Cửu tự biết đuối lý, tiến lên trước lắc lắc tay nàng, mỉm cười dỗ dành nói:

- Lão bà bé nhỏ, là ta suy xét không chu toàn, trách lầm nàng rồi, nàng…nàng hãy tha lỗi cho tướng công của nàng đi!

- Xía…ai là bà xã của ngươi?

Nguyệt Thần tức giận đùng đùng vùng khỏi bàn tay hắn, giận dữ nói :

- Đừng hòng thừa nước đục thả câu, tay của ta, không phải tùy tiện để cho ngươi sờ đâu…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.