Ma Quỷ Lộ

Chương 160: Phiên Ngoại 8: Nhà có thư ngốc (2)




Kỷ Đức làm sao nghĩ đến nữ tử một thân hắc y, dịu dàng như nước lại trong nháy mắt liền thay đổi mặt sắc, bảo kiếm liền lóe hàn quang đột ngột vắt ngang cổ ông ta?

Xem dáng vẻ hung ác kia, chỉ sợ một lời không hợp, sẽ giết mình giống như làm thịt heo!

Cô nàng này, so với tiểu bảo bối của mình, tính tình sao lại khác xa như vậy?

Ông ta lau mồ hôi lạnh trên cổ, ổn định tâm thần, liên tục chắp tay nói:

- Tiểu cô nương, đừng kích động như vậy, có câu là quân tử động khẩu không động thủ, chúng ta hảo hảo nói chuyện, hảo hảo nói chuyện!

- Hảo hảo nói cái rắm!

Đan Nhi rõ ràng là không chấp nhận lời nói này, rung thanh bảo kiếm một cái, thái độ hung dữ nói:

- Ta làm sao là quân tử? Rõ ràng là một tiểu nữ tử, cho nên phải động thủ động cước đối với ngươi? Ngươi ăn nói bừa bãi, ô ngôn uế ngữ, bản tiểu nữ tử rất tức giận, mau mở cái miệng thối của ngươi ra, để ta cắt lưỡi ngươi.

- Nữ hiệp tha mạng!

Kỷ Đức thật sự là sợ hãi , hai chân run rẩy liền hướng về Trần Tiểu Cửu xin giúp đỡ. Ánh mắt thật đáng thương.

Trần Tiểu Cửu đang giả bộ đứng đắn, trong lòng lại cười ngặt nghẽo: Đan Nhi làm bảo tiêu thật là giống, không ngờ lại làm Kỷ Đức sợ tới mức cả người run lên, không tồi! Quả thực không tồi!

- Đan Nhi , chớ có vô lễ!

Trần Tiểu Cửu giả vờ răn dạy Đan Nhi một tiếng, gỡ thanh bảo kiếm ra, đem Kỷ Đức nâng lên, cười hì hì nói:

- Kỷ đại thúc, ngài bị sợ hãi rồi, bảo tiêu của ta tính tình kém một chút, sẽ không cắt lưỡi của ông đâu, còn không mau đứng lên?

Bảo tiêu?

Ta phi! Xem bộ dáng đầu mày cuối mắt của hai ngươi, chỉ sợ là ban ngày làm bảo tiêu, buổi tối lại làm thiếp thân?

Kỷ Đức vuốt râu, kéo Trần Tiểu Cửu nói:

- Người trẻ tuổi, ngươi cùng tiểu nữ ta trao đổi tín vật, như thế nào có thể tiếp tục tìm hoa vén liễu. Tiểu nữ của ta vẫn mong chờ ngươi đến rước đó!

Trần Tiểu Cửu chấn động: ta cùng với bảo bối khuê nữ nhà ngươi làm gì mà trao đổi tín vật ? Không phải là trao đổi nội khố và áo ngực sao? Đồ vật kia căn bản làm không tính được, thuần túy là do cô nương bảo bối của ông phạm vào bệnh hoa si, một lòng muốn gả cho ta, ta đối với cái "sân bay" kia quả là không hề mong muốn?

- Kỷ đại thúc, ông cũng đừng nói chuyện này nữa! Ta cùng với tiểu nữ của ông cực kỳ thuần khiết, rất trong sạch, không hề có chuyện yêu đương nam nữ, ông chớ nghĩ bậy!

Hắn nói xong, cũng không đợi Kỷ Đức há hốc mồm, liền kéo Đan Nhi đi xuống lầu.

Không chút dây dưa cự tuyệt thẳng thừng, làm cho Kỷ Đức cả kinh trợn mắt há hốc mồm!

Kỷ gia ta thắt lưng quấn bạc triệu, giàu có một phương, ở Dương Châu này cũng là nhất phương cường hào, nữ nhi của ta coi trọng Tiểu Cửu ngươi, hẳn là là phúc khí của ngươi, không nghĩ tới thằng nhãi này không ngờ liền từ chối? Con mẹ nó, thực là kiêu ngạo, ngông cuồng, coi cô nương bảo bối như hoa như ngọc của ta không ra gì sao?

Ông ta nghĩ đến đó, lại nghĩ tới nữ nhi đã giao nhiệm trọng đại cho mình, không khỏi run sợ.

Ở Túy Hương Lâu, ông ta liền vội vàng kêu phu xe suốt đêm chạy về Dương Châu, cùng nữ nhi thương lượng kế sách.

Trần Tiểu Cửu đi theo Đan Nhi , đi tới chỗ Phan Tường đang sửa sang sắp xếp lại thư phòng.

Hai huynh đệ Phan Tường mới trước đây ở hội nghị cũng thâm tình huynh đệ, thấy Tiểu Cửu tiến vào, vội vàng đứng dậy đón chào, bỗng nhiên lại phát hiện phía sau hắn xuất hiện một thân hắc y mỹ nữ xinh đẹp lạnh lùng, không khỏi ngẩn người.

Trần Tiểu Cửu ngượng ngùng cười nói:

Cận vệ của ta, cũng là người một nhà! Người một nhà!

Một câu " Người một nhà!", làm Đan Nhi xấu hổ đến đỏ bừng mặt, giận dữ liếc hắn một cái, vội vã chạy ra ngoài.

Cô gái nhỏ, da mặt còn non quá!

Hắn đĩnh đạc ngồi ở ghế trên, dò hỏi:

- Phan huynh đã trễ thế này, còn tìm ta thảo luận sự tình, nhất định là có ý tưởng tân kỳ!

- Quả là ngôn ngữ của Tiểu Cửu !

Phan Tường khen ngợi nói:

- Ta vừa rồi mới cùng Nhị đệ thương lượng, có một chủ trương lớn mật, ta muốn cùng Tiểu Cửu trao đổi hai thành cổ phần!

- Nghĩa là sao?

Trần Tiểu Cửu trong mắt lóe ra thần sắc kỳ dị.

Phan Tường từng chữ một nói:

- Nói cách khác, Phan gia nguyện ý đem sòng bạc, hiệu ăn, hoa lầu xuất ra hai thành cổ phần, chia cho Tiểu Cửu huynh, mà Tiểu Cửu huynh cũng đem hai thành cổ phần thuỷ vận trao cho chúng ta, từ nay về sau chúng ta gần gũi gắn bó, kết làm một thể, huynh xem coi thế nào?

Đôi mắt lóe ra quang mang di động, không hề nháy mắt nhìn chăm chú vào khuôn mặt tuấn mỹ của Trần Tiểu Cửu.

Thật là bạo tay !

Hai thành cổ phần Phan gia, có thể khiến chính hắn ngay lập tức trở thành Hàng Châu đại phú ông .

Trần Tiểu Cửu tâm thần lay động, bên ngoài mặt vẫn bình tĩnh, vẫn ngồi vững vàng, trên mặt vẫn treo một nụ cười như xuân phong, không hề tỏ ra rung động.

Phan An nhìn không khỏi âm thầm khâm phục: ta trước kia luôn coi hắn là địch nhân, đánh giá thấp hắn, hiện tại đứng ở góc độ công chính mà xem, người này quả nhiên tâm tư sâu sắc, ít nhất về lực lượng, so với ta cũng mạnh hơn rất nhiều.

Trần Tiểu Cửu nâng chung trà lên, nhấp một ngụm hương trà, mỉm cười nói:

- Phan huynh, dã tâm của huynh thật lớn, chẳng lẽ Phan Tường huynh muốn làm Hàng Châu đề nhất Đại Thương gia sao?

Phan Tường cười ha ha:

- Lúc này chính là tạo anh hùng, ta đang có ý ấy đây.

Gã đứng dậy, thong thả bước qua lại, phân tích nói:

- Lúc này, Phan gia tuy rằng bình an vượt qua cửa ải khó khăn, nhưng sòng bạc, hoa lầu cùng đã bị xuống dốc, nhất là Túy Hương lầu, khó khăn lắm mới có thể đứng vững, mà Thạch gia lại tiến quân thần tốc, dựa vào quan hệ của cha nuôi y là Tào Công công, nhanh chóng chiếm được hơn một nửa kinh doanh, nếu là theo đà này, hậu quả thiết tưởng khó mà nghĩ được!

- Nếu là chúng ta trao đổi hai thành cổ phần, Túy Hương lầu này, còn có sòng bạc, đều có một phần của huynh, huynh chẳng lẽ nhẫn tâm nhìn bọn họ sụp đổ sao?

Trần Tiểu Cửu cười nói:

- Biết làm sao? Ta là một kẻ nghèo hàn, sao có thể giúp được ngươi chứ?

Phan Tường vỗ vai hắn, lắc đầu nói:

- Tiểu Cửu huynh nói đùa rồi, theo ý ta, huynh ngoại trừ không có tiền, còn lại tất cả điều kiện thành công, bất kể là mạng lưới quan hệ thượng tầng, các thế lực ngầm, đều không tầm thường; hơn nữa, thủ đoạn của huynh cao minh như vậy, luôn có thể gây cho người khác bất ngờ, chỉ cần hai chúng ta liên minh, Phan gia ra tiền, Tiểu Cửu hiến kế, nhất định có thể đánh lui Thạch gia, liên kết làm ra một phen đại cơ nghiệp!

Trần Tiểu Cửu cười, khẽ lắc đầu nói:

- Phan huynh, huynh chỉ có nói đúng phân nửa.

Phan Tường kinh ngạc nói:

- Tiểu Cửu, huynh nói rõ đi!

Trần Tiểu Cửu cũng đứng dậy, hai tay khoác lên trên người huynh đệ Phan Tường, Phan An, ưỡn thẳng ngực cất cao giọng nói:

- Chúng ta đồng minh, cùng quần anh tụ hội, quả thật không giả, nhưng mục tiêu không riêng gì Thạch gia! Còn có…

Hắn nhìn chằm chằm vào mắt hai người, từng chữ một nói:

- Còn có Lý gia!

Phan Tường ánh mắt nhướng lên, đôi mắt léo ra tinh quang!

Mạnh mẽ vuốt cánh tay Tiểu Cửu, run rẩy miệng lay động nói:

- Một ngày nào đó Phan gia sẽ đứng đầu Hàng Châu.

Trần Tiểu Cửu cười ha hả nói:

- Nếu chúng ta liên kết, dĩ nhiên thừa dịp thương gia hai nơiGiang Chiết còn chưa đến, ta hiện tại cũng nên vì chúng ta liên kết mà đưa lên một phần đại lễ !

Ba người chiêng trống rùm beng thảo luận một trận, trên mặt đều lộ ra nụ cười giảo hoạt.

Màn đêm buông xuống Phan Tường liền dựa theo kế hoạch, lại mời hơn ba mươi vị phú thương, mỗi gian phòng vốn dĩ đều có hai vị cô nương, nay lại thêm một vị, thì phải là tam vị cô nương cùng hầu hạ một vị phú thương.

Loại đãi ngộ tuy rằng cực cao, cũng nhanh chóng đưa xương cốt mà ép xuống, mây mưa suốt đêm, từng cái phòng đều phát ra từng trận âm thanh ỏn ẻn ỏn ẻn.

- Lão gia thực là mạnh mẽ!

- Lão gia ta còn muốn mà!

Sáng sớm ngày hôm sau, không có một hào môn đại cổ nào sớm rời khỏi giường được, một đám đều năm ngủ lười giác giống như một bầy lợn chết.

Trần Tiểu Cửu và đám người Phan An, cũng là chiêng trống rùm beng thương nghị tới nửa đêm, cho đến lúc kế hoạch chu đáo chặt chẽ, mới nặng nề tìm về phòng ngủ.

Đan Nhi cầm một phong thư của Trần Tiểu Cửu chuyển tới cho quân đoàn Anh Mộc.

Đến buổi tối ngày hôm sau, các vị đại phú thương này mới có thể đứng lên. Một đám mệt mỏi, đầu choáng mắt hoa, tứ chi vô lực, nhìn đại mỹ nhân nũng nịu trước mắt, trong lòng lại cảm động nhớ đến Thiếu chủ Phan gia quả thật biết cách làm người, lấy quy cách long trọng như vậy để tiếp đãi chính mình, đủ để thể hiện ra Phan gia đối với chính mình rất tôn trọng.

Lúc tiệc tối, mọi người tề tụ tại một chỗ!

Rượu chính Kiếm Nam Xuân tinh khiết và thơm nồng, trên chiếu Thập Bát La Hán bày biện đồ ăn phong phú, đám thương gia ôm ấp mỹ nhân, nhấm nháp mỹ vị nhân gian, trong lòng rất sảng khoái.

Rượu quá ba tuần, không khí ồn ào náo động.

Một thương nhân vóc dáng béo phì nói:

- Phan công tử thịnh tình khoản đãi như thế, ta thật sự là thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ), chúng ta cùng nâng chén, mong rằng chúng ta hợp tác vui vẻ, quan hệ hữu nghị vững bền!

Mọi người vỗ tay như sấm, uống một hơi cạn sạch.

Trần Tiểu Cửu nhìn về phía Phan Tường, Phan Tường giơ chén rượu lên nói:

- Chư vị thương gia, Phan Tường vừa mới nắm toàn cục, có thể được chư vị nâng đỡ, rất lấy làm vinh hạnh!

Gã uống một hơi cạn sạch, lại giống như cảm khái mà phát nói:

- Vừa rồi Tôn đại gia nói rất hay, nếu là Phan gia và chư vị có thể hợp tác chặt chẽ một phen, chẳng phải là chuyện vui thiêu hoa trên gấm?

- Phan công tử, có ý nghĩ gì, cứ nói đừng ngại!

Vóc dáng nhỏ bé kia hiếu kỳ nói.

Phan Tường tự tin cười, kéo Trần Tiểu Cửu nói:

- Phan gia ta và Trần công tử bỏ vốn dùng chung, ở bến tàu sông Tiền Đường kinh doanh thuỷ vận, chư vị ở Hàng Châu đều có hàng hóa lui tới, sau này, nếu là dùng hiệu buôn Phan gia chúng ta vận chuyển hàng hóa, chẳng phải là thiêu hoa trên gấm sao?

Vóc dáng nhỏ bé kia bỗng nhiên đứng dậy nói:

- Ý của Phan công tử là …, Phan gia và Trần công tử liên thủ đến làm thuỷ vận sao?

- Đúng vậy! Text được lấy tại http://truyenfull.vn

Phan Tường và Trần Tiểu Cửu cùng đồng thanh đáp.

Lời vừa nói ra, không khí vốn ồn ào náo nhiệt, đột nhiên lặng ngắt như tờ, chúng thương gia ngơ ngác nhìn nhau, cùng cảm thấy thế cưỡi trên lưng cọp khó xuống.

Phải biết rằng, ở nội thành Hàng Châu, Long Đại đã cầm giữ thuỷ vận nhiều năm, thâm căn cố đế.

Mấy năm nay cũng có nhiều người âm thầm làm thuỷ vận, nhưng đều bị Long Đại âm thầm tạo ra chuyện xấu, một thời gian sau đều bị đuổi ra sông Tiền Đường.

Từ đó về sau, liền không còn người có ý niệm dám làm thuỷ vận ở sông Tiền Đường trong đầu nữa.

Xét đến cùng, là ở chỗ Long Đại thế lực hắc ám cực lớn, hơn nữa còn có Phủ Doãn đại nhân đứng sau lưng âm thầm ủng hộ sau lưng, khiến không ai có thể động đến y.

Tuy rằng các nhóm thương lữ đều cảm nhận được Long Đại là một kẻ độc đại, phí dụng vận chuyển hàng hóa hơi cao, nhưng là không có cách nào khác!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.