Biên: Phàm Nhân.
Mọi người hò hét âm ĩ, lúc này Tào Ninh Nhi cảm thấy chỉ có Đan Phi mới mang lại cho nàng cảm giác an tâm, chứng khiến Tào Phức thê thảm như vậy, tuy rằng hả giận nhưng dù sao hắn cũng là đại ca của nàng nếu phải chết cũng nên chết xa một chút, chết ở trước cửa Tào phủ đến lúc phụ thân nàng hỏi tới cũng không biết giải thích thế nào.
Đan Phi cảm thấy Tào Đại công tử này cốt cách thanh tao kỳ lạ, thoạt nhìn cứu vớt thế giới cũng không thành vấn đề, dựa theo khoa học lý luận bị hai trăm con ong mặt hổ đốt nhất định sẽ có nguy hiểm tính mạng thế nhưng Tào Đại công tử này chẳng qua là bị một con ong mặt hổ đốt thoáng một phát, tính theo một cách khoa học xác suất mà hắn biết được, thì tỷ lệ độc chết cũng không tính là lớn.
Thế nhưng khi thấy Tào Phức cùng Ma Cường lại có loại bộ dáng thê thảm như vậy Đan Phi đột nhiên rùng mình, hắn biết rõ vấn đề ở nơi nào.
Hai gia hỏa này vừa uống hoa tửu!
Không biết mấy con ong mặt hổ này cùng hai người kia cay cú điều gì, nhưng rượu là thứ giúp lưu thông vật chất trong máu nên nhất định sẽ khiến cho chất độc lan truyền nhanh hơn. Đan Phi nghĩ tới đây hơi cảm thấy vấn đề khá nghiêm trọng, lập tức nói:
- Đổng quản gia.
- Làm sao vậy Đan Phi?
Đổng quản gia cũng hoảng hồn thầm nghĩ Đại tiểu thư mới bị đốt cũng may không có gì đáng ngại, Đại công tử nếu là có cái gì không hay xảy ra, hắn người làm quản gia này trực tiếp nhảy sông tự vẫn thôi.
- Phiền toái quản gia chạy nhanh đi lấy rượu, tú hoa châm cùng đá lửa tới đây, lấy thêm một cái bát rượu đến.
Đan Phi sớm đã quên mất thân phận gia nô Tào phủ của mình.
Đổng quản gia ngược lại còn nhớ rõ chuyện này, chẳng qua là trước mắt bị bối rối hết lần này tới lần khác, liền thấy tiểu tử trước mắt này có một cỗ sức mạnh trấn định, cháy nhà cần nước, ác bệnh cần danh y, Đổng quản gia túm mấy tên hạ nhân bên người vẫn còn đang thất thần rống lớn nói:
- Còn không mau, dựa theo sự phân phó của Đan Phi mà hỗ trợ!
Rượu, tú hoa châm và đá lửa rất nhanh được mang đến Đan Phi không nói hai lời trước tiên rót đầy một chén rượu, Tào Phức thấy Đan Phi bưng bát rượu tới đây mơ mơ màng màng nói:
- Không uống không uống, mau mau cứu ta.
Trong đầu ngươi toàn bộ đều là nước a
Thời khắc này, còn tưởng ta muốn lấy rượu uống cho ngươi uống chắc?
Đan Phi dở khóc dở cười đặt bát rượu xuống, dùng đá lửa chà xát hai cái, nhóm lửa vaò chén rượu kia sau đó đem tú hoa châm trên tay thoáng hơ qua lửa rượu mấy cái.
Kiến thức giải độc hắn đương nhiên biết rõ.
Đem cổ Đại công tử hướng về phía mặt trời buổi chiều Đan Phi híp mắt tìm kiếm rút cuộc tìm được nơi có vết cắn của ong vằn.
Vừa rồi Tào Ninh Nhi không phải chỉ lau qua mà thoáng đụng một cái trúng đầu nọc ong vằn, cái tên tiểu tử này chẳng qua là bị mũi nọc ong đốt một chút, vừa rồi một cái tát chụp chết luôn đầu ong vằn đem toàn bộ mũi nọc ong đẩy vào trong cổ luôn rồi!
Đan Phi âm thầm nhíu mày vẫn là dùng châm đẩy mũi nọc ong ra, tại một chỗ miệng vết thương đem mũi nọc ong đã vỡ vụn đều lấy ra.
Mọi người nín thở ngưng thần, thấy hắn chăm chú như vậy đến Ma Cường đang đau khổ cũng nhịn đau, không dám hé môi .
Nắng chiều ngã vàng chiếu vào gương mặt Đan Phi, hai mắt tràn đầy biểu tình chăm chú.
Tào Ninh Nhi chỉ sợ Tào Phức chết bất đắc kỳ tử tại chỗ, trong lòng lo lắng, đứng ngồi không yên, ở cạnh bên nhìn thấy Đan Phi động tác đâu vào đấy không khỏi có thêm một phần tin tưởng, bớt đi một phần lo lắng, mượn ánh nắng tịch dương quan sát khuôn mặt Đan Phi đột nhiên phát hiện tiểu tử này lúc khuôn mặt chăm chú cũng đẹp trai đấy chứ!
Trên mặt nổi lên một rặng mây đỏ,Tào Ninh Nhi sợ người khác phát hiện, cuống quít dời đi ánh mắt, nghiêng đầu thấy mọi người đều đang nhìn Đan Phi mới lặng yên thở phào nhẹ nhỏm.
Đan Phi đem mũi nọc ong lấy ra xong lại đổ một chút rượu lên cổ Tào Phức, quay sang đổng quản gia nói:
- Quản gia tìm người giúp hắn hút độc trên miệng vết thương, có thể hấp bao nhiêu thì bấy nhiêu.
Đổng quản gia không nói hai lời liền ngậm lấy miệng vết thương trên cổ Tào Phức.
Mặc dù Tào Hồng nhìn cái tên Đại Thiếu Gia này không vừa mắt nên để cho Tào Ninh Nhi tiếp nhận sự vụ gia tộc, thế nhưng Đổng quản gia minh bạch con gái lớn còn phải gả ra ngoài, về sau tiếp quản Tào Gia này vẫn phải là Tào Đại công tử đấy.
Mọi người không rõ nguyên nhân gì nhưng tình cảnh trước mắt rất là cảm động, thầm nghĩ Đổng quản gia thực trung thành và tận tâm vì sinh mạng trực hệ Tào Gia mà nín thở hút máu độc không ngừng.
Đan Phi đối với Ma Cường cũng bắt chước làm theo, thấy cái miệng sưng phù như lạp xưởng của hắn khép mở có chút khó khăn, Ma Cường thần trí còn chút thanh tỉnh hàm hồ nói:
- Đan. . . Đan. . . Ôi!!! Tây. . . Ôi!!! Tây. . .
Ôi!!! Tây ôi!!! Tây
Đan Phi cho rằng tên này có chút huyết mạch đảo quốc vừa rồi khen ngợi kỹ thuật trị liệu của hắn cao minh hơn so với phương Đông, nghe xong cả buổi mới hiểu được Ma Cường hiển nhiên cũng sợ chết "ôi!!! Tây" ý tứ hẳn là "muốn hút độc". Ma Cường là mời hắn hỗ trợ hấp hút độc tố ra, Đan Phi chau mày thở dài thấp giọng nói:
- Muốn chữa bệnh phải không? hai lượng bạc. Thế nào?"
Đôi mắt đẹp của Tào Ninh Nhi lập tức trợn tròn.
Ma Cường nghĩ đến tính mạng đang treo lơ lửng lập tức liên tục gật đầu, hắn bình thường là tên gia nô cao cấp được ở cùng Đại công tử một chỗ tự nhiên so với Đan Phi cùng đám gia nô khác quả thực xa xỉ hơn rất nhiều.
Đan Phi đứng lên nói:
- Một lượng bạc giúp đỡ Ma Cường hút máu độc, các ngươi có ai tiếp nhận không?
Thừa dịp người ta sắp chết muốn thừa cơ trục lợi, đạo lý này Đan Phi thừa hiểu, hắn là một người đến từ hiện đại, vẫn biết là không nên nhưng thời điểm này không ra tay chém y một đao thì thật có lỗi với chính mình, bất quá lần sau báo giá tiền hiển nhiên đã bớt đi năm thành.
- Có có!
Đặng Nghĩa sớm bưng lấy một cái chén lớn trong đám người kia mà xông ra, hắn một tháng tiền công bất quá được hơn mười văn tiền, một lượng bạc thật hấp dẫn, đây chính là "ôi!!! Tây ôi!!! Tây" đấy.
Buông chén lớn Đặng Nghĩa ôm lấy cổ Ma Cường, từ trên xuống dưới đúng theo tiêu chuẩn cách hôn ngày quốc tế giải phóng khiến mọi người một phen nôn mửa.
Thúy Nhi mặt mũi đỏ bừng vội đưa tay che mặt lại, lại nhịn không được từ khe hở ngón tay nhìn lén, khuôn mặt Tào Ninh Nhi đã sớm đỏ bừng, muốn cười lắm rồi, nhưng cố nén lại.
Ma Cường cố nhịn một hồi rốt cục chịu đựng không nổi đẩy Đặng Nghĩa ra, nôn mửa sau nửa ngày đứng lên nói:
- Ngươi **** cái miệng ngươi, sao lại thúi như vậy
Đặng Nghĩa cũng có chút ủy khuất bưng lên chén lớn nói:
- Ta còn chưa nói mà ngươi đã phun ra toàn lời dơ bẩn. Ta chỉ là nhai hai củ tỏi mà thôi, cái bát nhựa tỏi cùng nhựa gừng này hay là để cho đại tiểu thư chuẩn bị cho ngươi, đại tiểu thư thoa lên cho ngươi a.
Hai tên này đều đang bốc hỏa, khó tránh khỏi phun ra, ô ngôn uế ngữ
Bờ môi nhỏ nhắn của Tào Ninh Nhi khẽ bụm lại, cố kiềm nén cảm giác buồn nôn của mình, nàng đang hoài nghi phần nhựa tỏi này đều từ trong miệng Đặng nghĩa làm ra, bèn cuống quít ra lệnh:
- Ngươi cho Đại công tử cùng Ma Cường dùng mau, bọn hắn đang rất cần thứ này.
- Đại tiểu thư người thật tốt.
Đặng Nghĩa hết lòng ca ngợi, trong lòng thầm nghĩ ”Đại tiểu thư của mình đúng là tiên nữ mà”, rồi quay đầu nhìn về phía Ma Cường nói:
- Phần hỗn hợp nhựa tỏi cùng nhựa gừng này Đan Phi nói có thể trị liệu nọc ong, ngươi có muốn bôi hay không, ngươi không bôi ta liền đổ đi.
Tuy Ma Cường cùng Đan Phi không có quen biết, nhưng đối với thủ pháp trị liệu của hắn thì rất có tín nhiệm vội hỏi:
- Sao còn không đưa cho ta!
Một ngụm đoạt lấy chén lớn Ma Cường do dự nhìn về phía Đại công tử đang bị Đổng quản gia cắn còn trên mặt đất chần chờ nói:
- Đại công tử ngươi có muốn bôi cái này trước không, nếu không ta liền bôi trước.
Tào Phức bị con mặt hổ chích vào phần cổ hiển nhiên so với Ma Cường nghiêm trọng một ít nghe được Ma Cường hỏi thăm, liền bắp bắp nói:
- Cứu tên họ Ma trước . . Cường. . .ta.
Mọi người đều khẽ giật mình.
Đổng quản gia lệ nóng doanh tròng thầm nghĩ ta bằng tuổi này rồi lần đầu nghe được Đại công tử nói ra câu trượng nghĩa như vậy.
Ma Cường cũng là sâu sắc cảm động hấp hấp mũi nói:
- Đại công tử Ma Cường chết cũng không quên ân đức của ngươi.
Hắn cầm một chút tỏi giã muốn bôi tại ngoài miệng, mặc kệ Tào Phức trừng mắt nhìn y.
Không biết Tào Phức lấy khí lực ở đâu, bỗng nhiên đẩy Đổng quản gia ra nhảy dựng lên một ngụm liền đoạt lấy chén lớn trên tay Ma Cường thuận tay cho hắn một bạt tai.
- Ngu xuẩn bổn công tử nói là cứu ngươi trước đúng là lãng phí cứu ta mới là tốt!"
Mọi người bật ngữa.