Mã Phu

Chương 13




Editor: June_duahau

Cô cảm thấy ánh mắt anh nhìn cô đang thay đổi, nóng bỏng, sáng quắc, giống hệt ánh mắt ba năm trước khi anh đưa cô đến biệt thự trên núi tiến hành nhục nhã, mỗi lần đều làm cho cô cảm thấy sợ hãi.

Cô bối rối lui về sau, thối lui đến bên trong phòng lớn, kiên định lắc đầu, tỏ vẻ sẽ không lên máy bay, quyết định ở lại Bắc Kinh này!

Thân hình cao lớn của anh áp sát lại gần cô, vươn tay ra, kéo mạnh cô vào lòng, cười lạnh nói: “Cẩm thành có nhà của cô mà chỗ này không có, nơi này chỉ có đám người lang bạc không nhà không cửa! Cô tốt nhất trở về cho tôi, nơi này căn bản không thích hợp với cô!”

Đại Lận bị ép buộc ngã ngồi trên đầu giường, khí thế nhất thời giảm đi một bậc, cô vội vàng ngồi xổm xuống thu thập lại đồ của mình, lạnh nhạt nói: “Tôi chỉ như ý nguyện biến mất khỏi tầm mắt các người, để các người không phải nhìn thấy một người đáng ghét như tôi. Ở đây tôi có thể thẳng thắn nói chuyện với mọi người, không bị người ta cười nhạo. Tổng giám đốc Đằng, chỗ này có thích hợp hay không, chỉ mình tôi mới biết được.”

Đằng Duệ Triết nghe thấy một tiếng ‘Tổng giám đốc Đằng’ này, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, đột nhiên một tay xách Đại Lận lên, không khách khí ném cô lên trên giường lớn, “Nếu cô hiểu được muốn sinh tồn, còn chạy tới chỗ công trường này làm việc sao? Nhân viên tiếp thị của Đại Thương cũng không thể làm sao? Bằng cấp , kinh nghiệm đều không cần, đủ giờ làm sẽ tính lương, phát ngay trong ngày, sao lại phải chạy tới chỗ xa như vậy?! Ở khu dân công này, một thân con gái như cô có thể ở lại sao? 'Người ta đi vào đầu ngõ thấy không đúng sẽ lập tức quay đầu! Mà cô con mẹ nó còn không biết sống chết mà đâm đầu vào, thực sự muốn trở lại cái nhà trọ kia, chờ người ta đem bán!"

Anh đem áo khoác trên người cởi ra, hổn hển ném lên giường, thân hình to lớn từng chút bước lại gần bên giường, trên mặt giường liền bị lõm sau xuống, khiến cho Đại Lận sợ tới mức quay cuồng, muốn bò xuống.

Vì sao anh lại đối với cô như vậy, động một chút là đổ ập xuống mắng cô? Ba năm trước anh cũng tức giận mắng cô như thế, sau đó ném cô ở trong rừng sâu núi thẳm mấy ngày mấy đêm, làm cô sợ phát khóc.... Mỗi lần cô chọc tới anh, anh đều nổi giận như vậy, trực tiếp xách cô ném ra ngoài cửa, nhưng lần này, tuy rằng là cô cần gấp một công việc để kiếm tiền, mới chạy tới làm thợ gạch ngói, muốn tìm nhà trọ rẻ một chút, nhưng, những chuyện này thì liên quan gì đến anh?

Cô đâu có quấn quít lấy anh, cũng không đi làm hại người phụ nữ anh yêu, hà cớ gì anh không chịu buông tha cho

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.