Mã Phu

Chương 12




Nếu tình yêu mà trên cơ bản chỉ có một bên trả giá, khao khát, duy trì, mang theo hy vọng cho đi, còn bên kia lại hào phóng, giễu cợt , hưởng thụ cảm giác người khác cố gắng vì mình ,như vậy tình yêu còn gọi là tình yêu sao?

Cô chịu đủ rồi, cũng không có yêu cầu xa vời gì, hay muốn có cái gì, dù có được cái kia thì bất cứ lúc nào cũng sẽ thừa lúc bản thân không ý thức được rời đi, vì vậy, cô chỉ muốn hiện tại sống tốt , không đi nghĩ muốn gì, nếu cô rời đi, lúc mất đi cô cũng sẽ không thống khổ như vậy, cuộc sống bình bình yên yên mới là cuộc sống mà cô mong muốn nhất hiện tại, thứ gọi là tình yêu, có lẽ là rất lâu rồi, ở trong thân thể của cô, ở trong trí nhớ của cô đã sớm biến mất, cuối cùng đã không còn rung động .

"..." Vinh Ninh im lặng, đối mặt với câu hỏi của An Bảo Bối, hắn không biết nên trả lời thế nào?

Chỉ là bởi vì cảm giác sao? Nếu như mở miệng, đừng nói là cô, cho dù là người khác cũng sẽ cho rằng hắn là người điên, há to miệng, lời nói vẫn bị nghẹn trong cổ họng.

An Bảo Bối nhìn hắn cười giễu cợt, "Tiên sinh, nếu đã không trả lời được, càng không cần nói đã gặp tôi,xảy ra tai nạn xe cộ, sau đó anh đưa tôi đến bệnh viện tôi sẽ vô cùng biết ơn anh, xem anh là người tốt, nhưng xin anh hãy thu lại những lời nói đó, những thứ kia đã mang đến phiền phức cho tôi ."

Vinh Ninh cúi đầu, trong mắt tràn đầy cô đơn, "Cô thật sự không biết tôi sao?"

"Tôi chưa từng gặp qua anh thưa tiên sinh, sao lại có thể nhớ anh? Còn nữa, tôi không phải là người ở thành phố A, tôi chỉ vừa mới tới nơi này không lâu, ngay cả nơi này tôi còn chưa quen thuộc, làm sao có thể sẽ gặp qua anh đây?"

Cô vẫn tiếp tục nói dối, còn cố gắng chau mày, hai mắt trừng hắn, không để hắn phát hiện mình nói dối, có lẽ Vinh Ninh thấy cô giống như nói thật, dừng bước, nghiêm túc đánh giá cô một lần nữa, cô cố gắng làm cho trái tim của mình duy trì nhịp đập như thường ngày, lúc nhìn chăm chú vào mắt anh cũng tận lực làm cho mình thả lỏng.

Vinh Ninh thu hồi ánh mắt tiếp tục đi về phía trước , An Bảo Bối âm thầm thở phào nhẹ nhõm, có lẽ hắn đã tin lời nói dối của cô, vậy là tốt rồi... Tuy nói như vậy, nhưng là trong lòng cô lại có một chút thất vọng cảm giác không biết giải thích như thế nào.

Quên đi, đó chỉ là chuyện dư thừa, là cô lãng phí thời gian mà suy nghĩ .

"Suy nghĩ của tôi cô không hiểu." Đến cuối cùng, hắn đem cô đặt lại trên giường bệnh, mở miệng lần nữa.

Y tá cầm lấy bông vải đã được tiêu độc giúp An Bảo Bối xử lý miệng vết thương, Vinh Ninh ngồi bên cạnh giường bệnh của cô, nhẹ nhàng nhìn cô.

An Bảo Bối có chút không được tự nhiên nhìn đối diện, cô không muốn nhìn thấy gương mặt đó của Vinh Ninh, gương mặt mang vẻ cô đơn chán chường, không có một chút vui vẻ, bộ dạng âm trầm thật không thích hợp với Vinh Ninh. .

Anh phải được sống hạnh phúc hơn so với mọi người, phải cực kì tốt mới được, chẳng qua chỉ là một kí ức nhỏ bé không đáng nhớ mà thôi, nếu quên mất thì nên triệt triệt để để quên mất mới đúng.

"Có người hy vọng mình có thể đem một phần kí ức của mình quên đi, không bao giờ muốn nhớ lại, nhưng cũng có người, lại bởi vì mất đi một đoạn ký ức, mà hàng năm, hàng tháng, ngày ngày, hàng đêm thừa nhận hành hạ vì mất kí ức." Hắn mở miệng, chỉ mình, nhất là vị trí trái tim, "Mà tôi thuộc vế sau, tôi không cách nào nhớ được đoạn thời gian kia đã xảy ra chuyện gì, trải qua cái gì, đã gặp được hạng người gì, cô không có mất đi ký ức cô không biết được cảm giác trống rỗng đó."

"Có quan trọng không?"

"..."

"Chuyện đã quên thì quên đi, có gì lớn lao? Con người phải nhìn về phía trước, mà không phải cứ nhìn về quá khứ." Cô nhìn hắn, cảm thấy buồn cười, cô liều mạng muốn quên, mà hắn thì liều mạng muốn nhớ tới.

Hai nguời trời sinh chính là thuộc về lẫn nhau, khó trách...

"Quan trọng!" Hắn vô cùng kiên định với suy nghĩ của mình, "Đoạn ký ức đó đối với tôi mà nói, không thể nói là không quan trọng, trải qua đoạn trí nhớ đối với tôi mà nói có một người quan trọng!"

"Tôi không hiểu." An Bảo Bối lắc đầu, cúi đầu nhìn y tá cầm lấy tăm bông thấm nước sát trùng từng chút từng chút một chùi vết thương cho cô, vốn là cần phải cảm nhận sự đau đớn , nhưng cô lại không có một chút xíu cảm giác, một chút cũng không cảm giác được.

Thì ra, khi tâm trí chết lặng đi, thì thân thể cũng không cảm giác được đau đớn .

"Nếu như đoạn ký ức kia không quan trọng, tôi cũng sẽ không liều mạng muốn nhớ lại, cũng sẽ không cả ngày lẫn đêm đều làm tôi mơ thấy tai nạn xe cộ hôm đó, vào đêm bão tuyết đó, nếu không phải tôi muốn tìm một người nào đó, tôi cũng sẽ không gấp đến như vậy, tôi cũng không biết tôi sốt ruột là vì thứ gì, chỉ biết là muốn tìm một người nào đó, mà người đó là người rất quan trọng trong cuộc sống của tôi."

Người quan trọng nhất?

An Bảo Bối rũ mắt , hai cánh tay tại đó xoa nắn qua lại.

Thì ra cũng có tồn tại người quan trọng đối với Vinh Ninh sao? Như vậy người kia rốt cuộc là người nào? Có thể có được một chỗ trong lòng Vinh Ninh thật đúng là đủ hạnh phúc a, rõ ràng trước kia, có rất nhiều người trong đó có cả mình, muốn đi vào trong lòng của Vinh Ninh, trở thành đầu trái tim của hắn, làm nhiều chuyện như vậy, ảo tưởng nhiều như vậy, vẫn không chiếm được sự thật lòng của Vinh Ninh, mà người kia lại có thể dễ dàng chiếm được vị trí quan trọng trong lòng Vinh Ninh, thật là một chuyện làm cho người ta hâm mộ a, ngay cả cô... Cũng không nhịn được muốn gặp người ở đầu quả tim của Vinh Ninh, xem xem cô ấy đến cùng có hình dáng thế nào, là người có tính cách như thế nào, lại có thể làm cho Vinh Ninh dù đã mất trí nhớ, nhưng cũng không tiếc dùng bất cứ phương pháp gì cũng muốn tìm được cô ấy.

Cô vươn tay, có chút không biết phải làm gì mới tốt , chứng kiến vẻ mặt cùng lời nói của Vinh Ninh, cô dám khẳng định những lời hắn vừa nói với cô đều là thật lòng, người kia đối với hắn mà nói quả thật rất quan trọng, hắn cũng rất muốn tìm được cô ấy.

Nhưng phải làm sao bây giờ đây? Cô đối với chuyện của Vinh Ninh hoàn toàn không biết gì cả, bất kể là bây giờ hay là trước kia, thứ cô biết rõ nhất chính là nhà của Vinh Ninh rất có tiền, cũng là tập đoàn lớn nhất thành phố A tập đoàn Đế Không, biết rõ hắn là viên ngọc sáng trong ngành thiết kế, biết hắn có cha mẹ, có một người em trai, những chuyện còn lại cô đều không biết, lúc ở cùng với hắn cũng chưa từng gặp qua người nhà hay bạn bè của hắn, phụ nữ bên cạnh hắn cô cũng chỉ gặp qua hai người mà thôi, nhưng mà hai kia người lại không quan trọng với Vinh Ninh như lời hắn nói.

Liền tính cô thừa nhận đã từng lui tới với Vinh Ninh, nhưng mà cô cũng không thể cho Vinh Ninh thông tin chính xác của “Người kia”, vì Bảo Bối không muốn cho Vinh Ninh biết rõ sự tồn tại của cô, nên cô càng không thể ở trước mặt Vinh Ninh thừa nhận hai nguời có dạng quan hệ gì trong lúc đó.

Thấy An Bảo Bối trầm tư rất lâu, còn tưởng rằng cô hẳn là nghĩ tới việc gì Vinh Ninh có chút kích động hỏi, "Như thế nào? Có phải hay không nghĩ tới việc gì? Cô trước kia đã gặp qua tôi phải không?"

An Bảo Bối ngẩng đầu nhìn gương mặt tràn đầy mong đợi của Vinh Ninh, cô biết rõ nói dối là không đúng, nhìn đến bộ dáng cô đơn của hắn, trong lòng cũng sẽ khó chịu, nhưng mà vừa rồi cô tự hỏi lại không có lỗi gì, vì không muốn làm cho hắn thất vọng, cô vẫn lắc đầu nói, "Không phải vậy."

"Không... phải..." Vinh Ninh mới vừa rồi trong mắt còn thấy thần thái sáng láng, trong nháy mắt liền biến mất không thấy, vào lúc từ trong miệng phát ra hai chữ, bộ dáng cô đơn trên mặt càng thể hiện rõ hơn.

"Tiên sinh, tôi thật không có biện pháp giúp anh, anh muốn lí do thoái thác, tôi thừa nhận việc anh tìm kiếm ký ức làm tôi rất cảm động, nhưng mà tôi không thể nói dối, từ không có nói có, nói như vậy, lương tâm của tôi không chịu được, cũng sẽ có lỗi với anh."

Giọng nói An Bảo Bối chậm dần, không có loại phản nghịch của trước kia, cô hận người khác không được, liền muốn oán giận Vinh Ninh làm đủ chuyện đối với cô, nhưng mà người ở đầu quả tim hắn không phải là cô, cô không thể trước nói những lời nói dối không giới hạn trước mặt hắn, khiến cho hắn tìm kiếm không có mục đích, đối với hắn như vậy không công bằng, rõ ràng bị mất đi ký ức quan trọng, tìm không được người mà hắn rất yêu, đối với hắn mà nói đã rất bi thảm rồi. Nếu cô còn cắm thêm một dao nữa, chuyện này so với gián tiếp muốn mạng hắn có gì khác nhau.

"Cám ơn." Vinh Ninh nhàn nhạt phun ra hai chữ, cô đơn trong mắt chỉ trong chốc lát lại biến mất không thấy gì nữa, hai mắt mở to sáng long lanh hướng về phía cô chớp chớp, "Có lẽ là tôi đã tự mình đa tình, cũng quá tin tưởng giác quan thứ sáu của mình, cho nên đã liên tục quấy rầy cô từ hiện trường xe cộ đến giờ, thật sự là rất xin lỗi."

Phải không? khóe miệng Vinh Ninh khẽ nhếch lên, ở trong mắt An Bảo Bối lại thấy nhiều thêm vài phần thất vọng.

"Ưm..." An Bảo Bối vuốt vuốt đầu, Vinh Ninh như vậy, tại sao khi nhìn thấy khuôn mặt Vinh Ninh như vậy, tim của cô lại đau như vậy chứ?

"Tiên sinh, anh cũng đừng quá để ý, nghĩ không ra cũng có thể tiếp tục, tìm không được người thì cứ tiếp tục tìm, dù sao anh đã tìm nhiều năm như vậy, thêm một thời gian cũng đâu có sao phải không? Tóm lại... Xin anh đừng từ bỏ!"

Miệng lưỡi của cô vô cùng vụng về, không hề biết nói dối, liền ngay cả lời an ủi người khác, cũng nói có chút không rõ ràng , cô không biết Vinh Ninh nghe có hiểu không, cô chỉ là muốn nói cho hắn biết đừng buông tay. Đừng buông tay mà phải tiếp tục đi tìm người kia, đó là đoạn ký ức quan trọng đối với hắn.

"Cám ơn." Vinh Ninh cười với cô, "Tôi sẽ nghe lời cô, cho đến lúc tìm thấy người kia tôi tuyệt đối sẽ không từ bỏ.

"Không cần cám ơn." Chỉ cần nhìn gương mặt đó của Vinh Ninh, An Bảo Bối bất giác có cảm giác tội lỗi, lừa người khác là hành động không tốt đẹp gì, huống chi người này lại bị mất trí nhớ.

"Liên tục quấy rầy cô thật sự là ngại quá,nhưng mà trách nhiệm của vụ tai nạn xe cộ này chính là tôi, coi như cô không muốn tôi chịu trách nhiệm, tôi cũng sẽ chịu trách nhiệm với sức khỏe của cô,xin cô dừng từ chối nữa, cứ thoải mái tiếp nhận ý tốt của tôi đi."

"Nhưng mà..." Cô thật sự không có chuyện gì, hơn nữa chỉ là trầy da một chút mà thôi, nghỉ ngơi vài ngày cũng thì tốt rồi, cô vẫn như cũ có thể vui vẻ .

"Xin đừng từ chối ý tốt của tôi nữa, bởi vì sai sót của tôi mới làm cho cô bị thương, bởi vì giác quan thứ sáu không rõ ràng của tôi, nên mới tìm cô quấy rầy, nếu cô không cho tôi chịu trách nhiêm cho vụ tai nạn này, tôi..."

Tiếng nói của Vinh Ninh càng ngày càng nhỏ, cho đến khi ngừng nói, lời nói của hắn, gương mặt của hắn, đôi mắt hắn, đều toát ra vẻ áy náy, cô đã lừa hắn , nếu như còn từ chối ý tốt của hắn, trái tim vốn đang tổn thương ấy có thể sẽ lại bị tổn thương nặng hơn không?

"Vậy, được rồi." Suy nghĩ một chút, An Bảo Bối đã quyết định tiếp nhận, nếu như cô còn từ chối tiếp,như vậy chẳng phải giấu đầu lòi đuối sao?

"Vậy là tốt rồi." Vinh Ninh khóe môi nhếch lên cười tươi, vẻ mặt khiến người khác không thể biết được hắn đang nghĩ gì, đáng tiếc An Bảo Bối lại nhìn không thấy, dù có thấy được cũng đoán không ra ý nghĩ trong đầu Vinh Ninh.

"Cô đúng thật là một người tốt, bởi vì sai sót của tôi mà làm cô bị thương, còn liên tục quấy rầy cô hỏi lung tung, cô không ghét tôi, còn khuyên nhủ tôi, cần phải tiếp tục để tìm ra người kia, người tốt như cô vậy ở trên thế giới này, thật sự là ít lại càng ít, không biết phải gọi cô là gì?"

"Tôi..." An Bảo Bối dừng một chút, thiếu chút nữa đem tên thật của mình nói cho hắn biết, "Cái kia, chúng ta chỉ là bèo nước gặp nhau, tên gì cũng không quan trọng."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.