Ma Phi Khó Theo Đuổi

Chương 45: Duyên Phận




Edit: Thỏ

Đã sáu mươi bảy ngày kể từ khi ‘hắn’ rời khỏi dưỡng dịch. ‘Hắn’ thực sự rất tuyệt, tôi rất thích ‘hắn’. Dường như ‘hắn’ cũng rất thích tôi, tôi đang suy nghĩ về chuyện hai chúng tôi ở bên nhau. Điều này không thể nghi ngờ, đương nhiên tôi sẽ ở cùng ‘hắn’…

Cuối cùng nhân viên nghiên cứu không nhịn được: “Rốt cuộc cậu viết cái gì trong nhật ký của tôi?”

Người đàn ông vội đóng vở lại, không để cho nhân viên nghiên cứu nhìn thấy nội dung bên trong; buông tay, vô tội chớp mắt.

Đáng tiếc, đối với việc giả vờ đáng thương của người đàn ông, anh đã sớm miễn dịch rồi. Anh lạnh lùng giật lấy quyển nhật ký: “Trả nó cho tôi.”

Người đàn ông không né cũng không tránh, chỉ bất đắc dĩ cau mày nhìn anh. Quả nhiên, cơ thể anh cứng lại, nét mặt run rẩy, che eo rên lên một tiếng.

“Nhìn xem, em vẫn thích thể hiện như thế.” Người đàn ông lắc đầu, đỡ nhân viên nghiên cứu một lần nữa lên giường, nhẹ nhàng xoa xoa eo của anh, “tối hôm qua lăn lộn còn chưa đủ?”

Nét mặt nhân viên nghiên cứu lúc đỏ, lúc xanh; mím môi quay đầu sang chỗ khác.

Người đàn ông rũ mắt, đáy mắt một mảnh dịu dàng, yêu thương. “Chờ tôi giải quyết công việc xong, tôi dự định sẽ rời khỏi nơi này, đi đến nơi khác.”

Nhân viên nghiên cứu quay đầu lại, nhíu mày nhìn hắn.

“Dù sao tôi cũng không phải tướng quân thật, giúp bọn họ xử lý những việc này cũng xem như trả phí cho việc lấy trôm tên tuổi người tình đầu tiên của em.” Bốn chữ ‘người tình đầu tiên’ thốt ra khỏi miệng lạnh băng, người đàn ông dừng giây lát, nhếch môi, trong đôi con ngươi hàm chứa sự tăm tối. “Người liên minh vẫn chưa từ bỏ ý định, vẫn muốn dùng tôi như vũ khí chiến tranh, thủ đoạn dơ bẩn cũng tung ra không ít. Ngày hôm qua đã chiêu mộ nhân tài biết khiêm nhường một chút, nhưng ai biết mấy hôm nữa bọn chúng sẽ làm ra chuyện quái đản gì.”

“…..”

Thấy nhân viên nghiên cứu im lặng, người đàn ông hơi không hài lòng: “Em không hỏi tôi đã làm gì với bọn chúng?”

“Có liên quan gì tôi.” Bình thản đến cùng cực.

Ánh mắt hắn tối sầm lại, ngay sau đó chợt nở nụ cười. Hắn trèo lên giường ôm lấy nhân viên nghiên cứu, cọ cọ cổ anh: “Tôi đã hủy diệt căn cứ thực nghiệm, em bây giờ cũng vô công rỗi nghề, chi bằng đi theo tôi đi.”

Ánh mắt anh lóe lên một tia mất tự nhiên, nhưng lời thốt ra vẫn điềm nhiên như cũ, còn hỏi ngược rằng: “Tôi có quyền cự tuyệt không?”

“Không.” Chẳng hề do dự, hắn ôm anh càng thêm chặt.

Vì thế anh im lặng.

Cứ tưởng nhân viên nghiên cứu tức giận, người đàn ông hé miệng muốn bảo gì đó, nhưng cuối cùng vẫn mất mát ngậm mồm. Nên nói thế nào với anh đây, hắn không muốn buông bỏ anh, dù cho có một mình chống chọi thế giới.

Nào ngờ người cắt ngang bầu không khí trĩu nặng lại là anh. “Những vật nghiên cứu đó… thế nào?”

Đây là điều đầu tiên anh hỏi kể từ lúc căn cứ thực nghiệm bị phá hủy. Ngày đó người đàn ông dựa vào thân phận của mối tình đầu để quay trở lại Liên minh. Hắn không ra lệnh cho quân đội tức thì, ngược lại sai người phát tán thông tin ‘có nghị viên đang tiến hành thực nghiệm trên cơ thể người’ trong quần chúng. Chờ Liên minh không trấn áp nổi dư luận và sự phẫn nộ của mọi người, hắn lại tự tiến cử ra trận.

Người đàn ông nói: “Giết hết, dù sao sự tồn tại của bọn họ chính là sai lầm.”

“… …”

Tuy nói như thế nhưng vẫn không khơi nổi sự xúc động của anh, người đàn ông đành phải thành thật: “Gạt em thôi, số ít tay chân bị tổn thương nghiêm trọng, vô phương điều trị; số đông muốn sống đều được tôi lo liệu tốt rồi.”

“Nếu không muốn sống….?”

“Đương nhiên giết.” Người đàn ông nhíu mày theo lẽ thường tình, “họ không muốn sống nữa, giữ lại có ích chi?”

“… …”

Nhận ra mình đã lỡ lời, hắn dừng vài giây, khô cằn hỏi: “Có phải em nghĩ tôi thật vô tình?”

“….”

Nhân viên nghiên cứu dường như đang cam nhịu, giọng người đàn ông bỗng lộ ra sự đáng thương. “Đồ vô dụng tồn tại không giá trị, điều này chẳng phải em dạy tôi ư?”

“…….” Ừ, tôi đã sai.

“Em lại không chịu dạy tôi cái gì gọi là nhân tính…”

“….” Đừng giả vờ đáng thương.

“Em nói một câu đi, đừng bỏ mặc tôi.”

“Ừ.”

“…”

“…..”

“Tối nay ăn gì? Cà tím, ớt đỏ?”

“…” Không thích.

“Canh đậu hủ chua cay?”

“Được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.