Ma Pháp Sư Thiên Tài

Chương 47: Cuộc họp phán xét




Ngoài điện

Sắp tới nửa đêm, ánh trăng mờ ảo đã không còn lộng lẫy và ồn ào thịnh yến, cho dù là trong hoàng cung nội viện, cũng khó có thể ngăn cản bóng tối xâm nhập, lờ mờ ánh trăng , tại trân quý rừng cây che dấu hạ, vẫn như cũ chỉ là loang lỗ những vệt sáng. Gió đêm mát lạnh, có chút lạnh nhưng vừa vặn thổi trúng người khiến đầu óc thanh tỉnh .

Trước nội điện, hai người nữ tử bộ dạng tương tự nhau đối diện nhau mà đứng, một người thần tình kích động trong mắt tràn đầy bi thương, một người lại có vẻ có chút xấu hổ.

“Tỷ, ngươi …thật sự không có nhớ rõ muội?” Nhìn trước mắt nửa tháng không gặp tỷ tỷ, tim Thanh Phong như bị dao cắt, cùng nàng đối diện kia trong trẻo mà lãnh tĩnh, nàng lại nhìn không thấy nhàn nhạt sủng nịnh ấm áp cùng ôn nhu như trước kia.

“Ta…..” Trác Tình há miệng muốn nói, cuối cùng cũng chỉ có thể hóa thành ba chữ :”Xin lỗi”. Chiếm dụng người khác thân thể mặc dù cũng không phải là ý nguyện của nàng những đã không có khả năng thay đổi sự thực.

Đáp lại Thanh Phong, Trác Tình trong lòng càng lo lắng trong phòng Lâu Tịch Nhan, nghe không thấy bất luận thanh âm gì cũng có nghĩa là không biết bên trong xẩy ra chuyện gì, Trác Tình tâm không yên.

Nhìn đến Cao Tiến đứng canh giữ ở trước cửa điện, Trác Tình không hiểu, hắn không có đem các nàng giao cho thị vệ, mà là để các nàng đứng ở một góc chờ, cũng bởi vậy các nàng mới có cơ hội nói chuyện, đây là hắn cố ý vẫn là vô ý ?

” Là muội xin lỗi tỷ, nếu như không phải là muội có ý muốn tự sát, cũng sẽ không làm hại tỷ đến chính mình là ai cũng không nhớ rõ.” Tỷ tỷ đối nàng lạnh lùng, là chính nàng tự tạo nghiệt, chỉ là nghĩ đến Thanh Linh tỉnh lại mờ mịt cùng vô thố, Thanh Phong lại một trận tự trách, tỷ mất đi ký ức, sẽ có bao nhiêu sợ hãi ?

Trác Tình phục hồi lại tinh thần, nữ tử trước mắt đã không có quật cường cùng lãnh ngạo khi ở trong điện, bộ mặt tự trách làm cho Trác Tình có chút nhìn không được, nhẹ giọng an ủi nói:”Ngươi không nên tự trách mình, sự tình đã xẩy ra, quan trọng là ..ta hiện tại đều không phải vẫn sống tốt sao .” Mặc dù đã không còn là nguyên lai người kia.

Thanh Phong vẫn cúi đầu như cũ, nghĩ đến nàng đã từng làm loại việc ngu ngốc tự sát này, Trác Tình liền nhắc nhở nói :”Thế nhưng tự sát loại chuyện này, nghìn vạn lần không thể có lần sau, chỉ có người yếu đuối mới lựa chọn trốn tránh cùng khuất phục, ngươi hẳn không phải là người như thế.”

Người yếu đuối mới lựa chọn dùng tự sát để trốn tránh , có đúng không? Thì ra nàng vẫn theo đuổi khí tiết cùng kiêu ngạo đúng là biểu hiện của nhu nhược !

Chậm rãi ngẩng đầu, Thanh Phong nhìn chằm chằm hướng nội điện, lạnh lùng đáp :”Tỷ yên tâm đi, muội sẽ không lại tự sát, bởi vì kẻ đáng chết không phải chúng ta!” Là hôn quân ở Hạo Nguyệt quốc hại chết cha mẹ họ , là người bên trong kia khởi xướng.

Trong đôi mắt bắn ra tia hận ý khiến Trác Tình giật mình, Thanh Phong trên người lệ khí làm cho nàng rất bất an , cũng may chỉ là xẹt qua trong nháy mắt, nàng liền khôi phục như lúc ban đầu.

“Đúng rồi, tỷ gặp qua tiểu muội sao?”Nàng nếu ngay cả hoàng cung đều vào đến, hẳn là càng dễ nhìn thấy tiểu muội đi.

Trác Tình lắc đầu :“Không có.”

Có chút thất vọng lại có chút lo lắng, Thanh Phong than thở:”Cái kia Túc tướng quân thoạt nhìn cũng không phải cái gì người tốt, muội lo lắng tiểu muội sẽ bị hắn khi dễ, nàng ấy còn nhỏ như vậy.”

“Yên tâm đi, Túc Lăng thân là tướng quân, tính cách có lãnh khốc trầm mặc một chút cũng là bình thường, mặc dù không tính là văn tướng nhưng cũng không phải mãng phu.”Lúc trên đại điện tuy ngắn ngủi gặp mặt nhưng nàng vẫn nghĩ Túc Lăng người này cũng không tệ lắm, vừa có khí phách võ tướng cũng không mất phong độ của quan văn, cả tối nói không nhiều lắm, nhưng mọi chuyện đều lưu ý.

Nam nhân như vậy, là sẽ không làm khó dễ một nữ nhân, đương nhiên nếu cái kia nữ nhân so nam nhân còn mạnh hơn liền lại không có gì quá lo lắng….

Thanh Phong không có Trác Tình lạc quan như vậy, Thanh Mạt bản tính nhát gan, bình thường đều là các nàng che chở nàng ấy, giúp nàng ấy quyết định, hiện tại nàng một người, sẽ phải làm sao?! Vì sao các nàng số phận bao giờ cũng là bị người điều khiển?

Hít sâu một hơi, sợ đại tỷ lo lắng, Thanh Phong kiềm nén lửa giận đang bốc lên, tận lực bình tĩnh nói:”Đợi Lâu tướng nếu như có thể thuyết phục hoàng đế mang tỷ đi, tỷ lập tức theo hắn đi, tổng tốt hơn so với hai người đều bị giam, còn có sau này không nên lại tiến cung đến xem muội.”

“Vì sao?” Nàng cũng không phải Thanh Linh, vốn cũng không có dự định lại tiến cung, thế nhưng Thanh Phong như thế giao phó, Trác Tình liền nghĩ có chút không thích hợp.

Thanh Phong khẽ giật mình, lẽ nào tỷ tỷ nhìn ra cái gì sao? Nói với bản thân phải lãnh tĩnh, nhẹ nhàng lắc đầu, Thanh Phong cố tình ngữ khí tùy ý giải thích nói:”Bởi vì hoàng thượng đối với tỷ tâm hoài bất quỹ ( lòng dạ bất chính, không ngay thẳng, có âm mưu), tỷ nếu đi ra, vẫn là không nên trở lại tự chui đầu vào lưới tương đối tốt, tỷ không cần lo lắng cho muội, muội sẽ chăm sóc chính mình, nếu là thân thể của tỷ khôi phục, để cho người đến báo muội một tiếng là được.”

Không đúng, nàng ánh mắt chợt lóe, vẻ mặt cố giữ bình tĩnh, trong lòng nhất định có tính toán khác, không biết nàng đến cùng là muốn làm gì, Trác Tình chỉ có thể nhắc nhở nói :”Thanh Phong, làm chuyện gì nhớ kỹ suy nghĩ cẩn thận, hành vi xúc động vĩnh viễn không có lợi.”

Trác Tình nhạy cảm và sắc bén, khiến Thanh Phong vô cùng kinh ngạc, người này, thật là nàng tỷ tỷ sao?! Mất trí nhớ thật sự sẽ làm người ta biến hóa lớn như vậy sao? Nàng biến hóa như vậy, là tốt hay xấu?!

Thanh Phong còn đang nghi hoặc, trong điện, kia giọng nam làm cho người ta sợ hãi lần nữa vang lên:”Người đâu, đem hai nàng tiến vào .”

Cao Tiến nhìn về phía các nàng, hai người cũng không có làm khó hắn, ngoan ngoãn hướng nội điện đi đến.

Tiến vào trong điện, Trác Tình lập tức phát hiện bầu không khí có chút không đúng.

Yến Hoằng Thiêm sắc mặt lại không hề ám tối, giữa đôi lông mày còn mang theo một tia tiếu ý khả nghi, ánh mắt nhìn nàng cũng trở nên càng phát ra quái dị, so với thuần túy chiếm giữ cùng tức giận càng làm cho nàng thêm nổi da gà…

Mà Lâu Tịch Nhan vẻ mặt như trước hờ hững, giữa trán nhưng lại giống như có tâm sự, bọn họ vừa rồi rốt cuộc nói chuyện gì ?

“Thanh gia tỷ muội, việc các ngươi trao đổi thân phận, sau khi trẫm kiểm chứng rõ ràng, tự nhiên sẽ cho các ngươi một cái kết luận, xét thấy Thanh Linh có khả năng mất trí nhớ, ở trên chuyện này còn có khả năng tha thứ, trẫm cho phép Lâu tướng mang ngươi về Tướng phủ trông giữ, trước khi chân tướng không rõ, không được ra khỏi phủ.”

Yến Hoằng Thiêm cư nhiên đồng ý cho nàng cùng Lâu Tịch Nhan hồi phủ ?

Này rốt cuộc là chuyện gì? Lâu Tịch Nhan làm cái gì cư nhiên có thể thay đổi quyết định của Yến Hoằng Thiêm?

Nàng, thật hiếu kỳ.

Nhìn về phía Thanh Phong, Yến Hoằng Thiêm hừ lạnh nói :”Về phần Thanh Phong, cho dù thực sự quan viên Hạo Nguyệt đưa nhầm người, ngươi thần trí rõ ràng, sau khi vào cung vẫn cứ mạo danh thế thân, đã phạm tội khi quân, tức khắc đưa vào thiên lao, chờ sự tình chân tướng điều tra rõ ràng, sẽ trị tội.”

Giam vào thiên lao !

Thanh Phong tựa hồ sớm đã có chuẩn bị, hít sâu một hơi, như trước kiêu ngạo mà đứng, cũng không cầu xin tha thứ cũng không khóc nháo.

Cái gọi là thiên lao, tuyệt đối không là địa phương tốt, nàng cùng Thanh Phong mặc dù không có tình tỷ muội , nhưng trong lòng đối nàng cũng là bội phục. Thực sự không thể cứu nàng sao? Trác Tình suy tư, Lâu Tịch Nhan âm thanh ôn nhuận nhẹ vang lên :”Hoàng thượng anh minh, thần xin cáo lui.”

“Ừ.” Nhẹ xua tay, Yến Hoằng Thiêm cư nhiên thật sự không có làm khó bọn họ.

“Đi.” Lôi kéo tay Trác Tình, Lâu Tịch Nhan đối nàng khẽ lắc đầu, Trác Tình hiểu rõ nàng không thể hành động thiếu suy nghĩ, Lâu Tịch Nhan cứu được nàng đã không dễ dàng, quay lại nhìn gầy yếu nữ tử vẫn thẳng tắp đứng trên đại điện, nàng ấy cũng vừa lúc quay đầu lại.

Đối Trác Tình nhẹ nhàng cười, Thanh Phong quyết tuyệt quay đầu đi, không hề nhìn nàng, chuyện tình kế tiếp, nàng phải một mình chịu đựng.

Yến Hoằng Thiêm, ngươi tốt nhất đừng để ta sống, nếu không ——-

Trác Tình bị Lâu Tịch Nhan dắt ly khai, trong đầu lại quên không được, là Thanh Phong mạt tươi cười như pháo hoa giống nhau rực rỡ mà ngắn ngủi , Trác Tình lần đầu tiên sâu sắc cảm nhận được, tại đây một dị thế, có rất nhiều chuyện nàng không làm gì được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.