Ma Pháp Sư Thiên Tài

Chương 3: Yêu em lúc giương vuốt nhe nanh




Ngày hôm sau.

Nha môn Ứng Thiên Phủ.

Trong công đường rộng lớn sáng sủa, chính giữa treo tấm hoành phi ‘Chính đại quang minh’*, chạm trổ hoa văn, khảm nạm ngọc bích, đặt ở trong khung gỗ lim càng nổi bật, mấy chữ lớn màu vàng lòe lòe phát sáng, vô cùng chói mắt, hai hàng nha dịch mặc quần áo đỏ thẩm đứng ở hai bên trái phải, tay cầm trường trượng (gậy dài), rất có vài phần uy nghiêm.

Thôn dân được cho phép bàng thính chỉ có thể đứng ở phía cuối công đường, dường như sẽ đứng ở bên ngoài, dù như vậy, các thôn dân vẫn là đứng ngay ngắn, thân thể chỉnh tề đứng thẳng, đầu cúi đến thấp nhất, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Chỉ ngoại trừ một người…

Lâu Tịch Nhan ánh mắt xẹt qua kia thân ảnh hai tay vòng trước ngực, dựa lưng vào khung cửa, dáng vẻ bướng bỉnh cùng nha môn công đường không phù hợp, mũ thủng che đi hơn nữa khuôn mặt của hắn, mặc dù nhìn không thấy vẻ mặt của hắn, Lâu Tịch Nhan cũng có thể đoán được, vẻ mặt hắn lúc này nhất định là tức giận.

Nghĩ vậy, Lâu Tịch Nhan không hiểu sao cảm thấy trong lòng vui vẻ.

Hắn trong lòng vui vẻ, có người cũng rất tức giận.

Buổi trưa đúng là 12 giờ trưa không sai chứ? Nàng đây ngu ngốc tối hôm qua cả đêm không ngủ, không biết tại sao cứ lăn đi lăn lại, sáng sớm ngày hôm nay, trời vừa tờ mờ sáng, liền đem nàng đến trước cửa Ứng Thiên Phủ, ngây ngốc đón mặt trời cho tới bây giờ!!

Quần áo trên người vừa thô vừa dày, phía sau đã sớm bị mồ hôi làm ướt, chiếc mũ của nàng đã sớm ẩm ướt, trên trán, trên mặt đã sớm mồ hôi nhễ nhãi, trừng mắt nhìn phía trước Lâu Tịch Nhan một thân nhẹ nhàng khoan khoái ngồi sau bàn dài, Trác Tình buồn bực đến cực điểm.

Ngày hôm nay Lâu Tịch Nhan cùng tối hôm qua không giống với, đầu đội mũ quan màu tím bạch ngọc, trường bào màu đỏ sậm viền vàng, trên vạt áo trước thêu một con kỳ lân vàng nửa nằm nửa ngồi, hai mắt lấp lánh, tư thế chờ phát động, trên đai lưng gấm lụa màu đen tuyền giắt ngọc bội phỉ thúy. Trên mặt như trước là nụ cười nhạt không đổi, nhưng cũng không ai dám ở trước mặt hắn lỗ mãng.

“Hạ quan bái kiến Lâu tướng.” Hình bộ thị lang Ngô Chí Cương hạ thân nửa quỳ, tâm trạng lo sợ bất an.

Lại bộ, hình bộ mặc dù đều do Lâu tướng quản lý, thế nhưng thường ngày, thẩm tra hình án đều là do hình ngục ti đại nhân phụ trách, tuyệt đối không có khả năng ở trong phủ nha nhìn thấy Lâu tướng, hắn là một quan nhỏ tứ phẩm, sao có thể không sợ hãi!

Ngồi trên ghế dựa bên cạnh, hơi phất tay, Lâu Tịch Nhan cười nhẹ trả lời: “Miễn lễ.”

Ngô Chí Cương chậm rãi đứng thẳng thân thể, lại không dám ngồi xuống, Lâu tướng ở đây, hắn sao dám ngồi chủ vị, đứng ở bên cạnh bàn, Ngô Chí Cương cung kính nói: “Lâu tướng hôm nay đến, là…”

Lâu Tịch Nhan một bộ ung dung cười nói: “Mấy trăm thôn dân Ngưu gia thôn cùng nhau dâng đơn, vì vụ án Lâm Bác Khang hoán đổi quân lương kêu oan, ngươi thấy thế nào?”

Lâu Tịch Nhan tùy ý hỏi, Ngô Chí Cương sắc mặt nhưng lại tái nhợt, hai tay ôm quyền, nhanh chóng trả lời: “Lâu tướng minh giám, vụ án này nhân chứng vật chứng đều đầy đủ, chính Lâm Bác Khang đã nhận tội, tuyệt đối không phải án oan!”

“Tuyệt đối không phải án oan?” Lâu Tịch Nhan nhìn về phía phụ nhân bên cạnh công đường, hỏi: “Lâm thị, ngươi có đồng ý không?”

Trác Tình thoáng giương mắt nhìn lại, chỉ thấy một người phụ nhân hơn năm mươi tuổi đã quỳ rạp xuống đất, thanh âm mặc dù có chút run, nhưng lại vô cùng rõ ràng: “Bẩm thừa tướng đại nhân, dân phụ vốn ngày 8 tháng 10 cũng chính là ngày thứ ba sau khi phủ nha định tội phu quân cho ta đến thăm phu quân, phu quân nói hắn không có hoán đổi quân lương, hắn là bị oan uổng!”

Phu nhân lời còn chưa dứt, Ngô Chí Cường đã không nhịn được, vội la lên: “Vô lý! Giấy trắng mực đen, có hắn tự mình điểm chỉ vào đơn nhận tội, há lại có thể nói hắn oan uổng liền oan uổng?! Sư gia, mau lấy hồ sơ lại đây để cho Lâu tướng xem qua!”

“Dạ dạ dạ.” Nam tử vẫn sợ hãi đứng ở một bên lập tức hướng phía sau công đường đi, chỉ chốc lát, trong tay cầm một chồng hồ sơ chạy đi ra.

Ngô Chí Cương nhanh chóng tiếp nhận hồ sơ, hai tay cung kính dâng lên: “Lâu tướng, đây là hồ sơ vụ án, nhân chứng vật chứng đầy đủ, không cho phép hắn chối cãi!”

Trác Tình nửa dựa vào cánh cửa, một đôi mắt sáng liếc nhìn Lâu Tịch Nhan, chờ xem phản ứng của hắn, hắn đem lão bà Lâm Bác Khang tìm đến, nhất định đã sớm xem qua hồ sơ vụ án, chỉ có thời gian một đêm, hắn còn làm được gì?! Nam nhân này tuổi còn trẻ lại có địa vị cao, sẽ không phải không có nguyên nhân.

Quả nhiên, Lâu Tịch Nhan cũng không có tiếp nhận hồ sơ, mà là dáng vẻ có chút suy nghĩ, than thở:“Các ngươi một người một mực chắc chắn tuyệt đối không phải án oan, một người luôn miệng kêu oan, đã như vậy, liền đem phạm nhân dẫn tới, bổn tướng muốn đích thân hỏi.”

Ngô Chí Cương ngẩn ra, nhưng cũng không dám nói cái gì, quay ra đối với hai gã nha dịch thấp giọng nói: “Hai người các ngươi, nhanh đi đem phạm nhân Lâm Bác Khang mang đến công đường.”

“Dạ.” Nha dịch lĩnh mệnh đi.

Ai biết này vừa đi chính là nửa giờ, Trác Tình mơ hồ cảm thấy sự tình không ổn, trái lại Lâu Tịch Nhan sắc mặt như thường, không thấy sốt ruột, một tay đặt trên ghế nhẹ gõ, nhưng là khổ thân Ngô Chí Cương đứng ở bên cạnh hắn, trên trán chảy ra một tầng mồ hôi, thế nhưng đứng ở bên người Lâu tướng, hắn cử động một chút cũng không dám.

Hồi lâu, hai gã nha dịch rời đi đã trở về, Ngô Chí Cương thấp giọng mắng: “Thế nào đi lâu như vậy?”Xem phía sau bọn hắn không có một bóng người, vội la lên: “Người đâu?”

Hai người đều thở gấp không ngớt, một người hoảng sợ trả lời: “Hồi bẩm đại nhân, Lâm Bá Khang hắn… Hắn sáng sớm hôm nay sợ tội tự sát!”

Sợ tội tự sát!?

Trác Tình âm thầm lưu ý vẻ mặt Ngô Chí Cương, khi hắn nghe được tin tức, thiếu chút nữa đã đứng không vững, sắc mặt từ trắng chuyển sang xanh, xem ra cũng bị dọa không nhẹ, hẳn là không phải giả vờ. Lâu Tịch Nhan không nói một chữ, giữa đôi lông mày khẽ nhăn, có thể hắn cũng thật không nghĩ người lại chết!

Lẽ nào thật sự là tự sát, tiềm thức Trác Tình phủ nhận, bởi vì quá trùng hợp, kiểm soát thời gian vừa khéo.

“Ân công đã chết?!” Thôn dân vây ở bên ngoài hai mắt mở to nhìn, đều không thể tin được,muốn ập vào trong, nhưng mà Lâu tướng ở đây, lại không dám lỗ mãng, chỉ có thể lo lắng suông.

“Phu quân…” Lâm phu nhân vừa nghe lập tức tê liệt ngã xuống đất, cúi đầu khóc không ngớt, như là nghĩ tới cái gì, Lâm phu nhân bỗng nhiên đứng lên, chỉ vào Ngô Chí Cương hô: “Phu quân ta là oan uổng, hắn không có khả năng tự sát, là các ngươi, nhất định là các ngươi giết phu quân ta!”

Lâm phu nhân điên cuồng nhào về phía Ngô Chí Cương, bị hai nha dịch bên cạnh dùng trường trượng ngăn cản, ngoài miệng nhưng vẫn không buông tha mà chửi mắng.

Ngô Chí Cương phục hồi lại tinh thần, tức giận quát to: “Câm miệng, phụ nữ và trẻ em vô tri (không hiểu biết) chớ có rít gào ở công đường! Đem nàng đuổi ra!” Ngô Chí Cương cẩn thận nhìn về phía Lâu Tịch Nhan, rất sợ hắn tức giận, cũng may Lâu tướng một bộ dáng suy nghĩ sâu xa, dường như không chú ý đến lý do thoái thác của người đàn bà chanh chua kia.

“Buông!” Lâm phu nhân liều mạng giãy dụa, suy cho cùng cũng không thể chống lại hai đại nam nhân, nha dịch một trái một phải xách nàng lên,kéo ra bên ngoài.

“Chờ một chút.”

Ngay khi Lâm phu nhân sẽ bị ném ra ngoài, một đạo thanh âm lãnh đạm nhẹ vang lên: “Cần gì vội vã đuổi người, tự sát hay bị giết, xem thi thể tự nhiên sẽ biết~”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.