Ma Kính: Tình Yêu Không Đáng Tin?

Chương 8: Nhân Huân dược thất




"Ngài xem, khách sẽ thích hai mươi sáu quán này không?" Giám đốc hành chính hơn năm mươi tuổi nhưng lời nói cũng rất khách sáo.

"Mùi vị Nga của chúng ta luôn rất chính cống, anh bạn già Tống, tôi tin tưởng anh! Tôi rất kính trọng vị nhân viên kỹ thuật cẩn thận này.

Ra khỏi phòng bếp kiểu Tây, tôi tới phòng bảo vệ.

"Trưởng phòng Trần, trọng điểm mấy ngày nay là phải tăng cường hai mươi sáu quán, tiệm cà phê, tuần tra vài quán ăn Tây, đề phòng người hâm mộ cuồng nhiệt làm ra hành động gì quá khích." Tôi nhìn máy theo dõi, nói với trưởng phòng bảo vệ.

"Tôi đã điều người nghỉ phép tới, nhân viên vậy là đủ rồi." Trưởng phòng Trần luôn tận tâm tận lực.

"Cảm ơn!" Tôi vỗ vỗ vai ông ta. Đây là bộ đội giải ngũ.

Nhận điện thoại đặt phòng trước, bận rộn một tuần.

Bình thường ở đây tiếp khách trong và ngoài nước là chuyện thường. Phòng tiếp khách quý có trình tự hoàn chỉn của mình. Nhưng lần này người liên lạc chỉ định tôi tự tiếp đón, khách hàng cũ có yêu cầu, tôi đương nhiên phải nhận lời. Nhưng giọng điệu của người liên lạc này rất tệ. Nếu không phải cô ta là bạn học cũ của tôi, tôi sẽ đập cái khay bánh ngào đường này vào mặt cô ta.

"Mình cho cậu biết nhé Bội Bội. Cậu biết anh ta có tiếng tăm lớn như thế nào không?"

"Mình biết, VITASS nha, nhà nghiên cứu tiếng cá heo nổi tiếng nhất thế giới."

"Biết là tốt rồi. Mình đã nói với cậu, công việc lớn nhất năm nay mà mình nhận là tổ chức concert cho anh ta. Nếu xảy ra rủi ro mình sẽ tính sổ với cậu."

"Được rồi được rồi, mình bảo đảm thịt trong lòng cậu sẽ không bị người hâm mộ vây xem, sẽ không bị phóng viên báo nhỏ đuổi theo chụp hình, sẽ không có người ngồi trước cửa phòng chờ anh ta trong một tuần này, được chưa?"

Vì vậy, tôi dặn dò kiểm tra từng khâu một. Nếu có chuyện gì xảy ra thật, bị chôn sống cũng không sao, nhưng tiensg tăm của tập đoàn...Dù sao vị này là VITASS, là người có tiếng trên thế giới.

Từ tầng 20 trở lên là phòng xa hoa, trở xuống là phòng thương vụ, nhà ăn ở lầu 5-8, lầu 2 tới lầu 4 là hội sở thương vụ, lầu 1 là đại sảnh và tiệm cà phê. Bộ phận hành chính và đám hậu cần đều chuyển tới góc không ai nhìn thấy.

VITASS ở phòng tổng thống tầng 26, có bảy phòng. Một của thợ chịu trách nhiệm trang điểm cho anh ta, nhà tạo hình cá nhân, trợ lý cá nhân vân vân. Bạn nói xem còn có không gian cá nhân nữa không?

Dùng một câu nói đang thịnh hành bây giờ: Làm nghệ sĩ, không thành công chính là chết! Thành công thì sao? Chính là sống không bằng chết!

Nhân viên làm concert và tất cả thiết bị ở tầng 19. Bởi vì vừa hay có ban công lớn, có thể để dụng cụ.

Chuyện kể rằng buổi sáng hôm đó, nhân viên và máy móc tới trước. Mở concert cần nhiều đồ như vậy, đây là lần đầu tiên tôi thấy.

Từng thùng lớn nhỏ được chuyển từ bãi đỗ xe dưới tầng ngầm lên bằng thang máy, lục đục sắp xếp trên ban công, bận rộn mà không loạn, rất chuyên nghiệp.

Chiều, VITASS tới.

Phòng bảo vệ và các anh em đã được huấn luyện nghiêm chỉnh cản trước những người hâm mộ đang gọi lớn "VITASS".

Nói thật, cá nhân tôi thấy những người hâm mộ bạn học Tiểu V khá có tư cách.

Chiếc xe Lincoln màu đen chở VITASS dừng trước cửa lớn, cậu bé đứng ở cửa mở cửa xe.

Một mỹ nhân mặc áo đen phối với khăn quàng cổ màu đỏ từ từ xuất hiện.

Sao tôi lại dùng từ mỹ nhân?

Tôi không khỏi lau mồ hôi. Nhưng lúc ấy phản ứng đầu tiên trong đầu tôi chính là người này có một loại mị hoặc phát ra từ tận đáy lòng.

Rất quen, rất quen...

Tôi nghênh đón sau VITASS. Đây là lần đầu tiên tôi đại diện chịu trách nhiệm chính tổ chức concert cho người ta, cũng là bạn học khiến tôi đau đầu nhất, Lưu Bình.

Bọn họ xuống xe, đi tới cửa, tôi ra ngoài nghênh đón, vẻ mặt tao nhã, nụ cười chuyên nghiệp xinh đẹp...

Lúc khó khăn lắm mới gặp được nhau, tôi cười đưa tay ra, định biểu đạt chút hoan nghênh khách sạn chào mừng khách quý, người hâm mộ VITASS hai bên bỗng phát ra tiếng hoan hô, cùng vung tay trên không.

Chỉ thấy cánh hoa hồng tuôn xuống từ trên trời, bao phủ người bọn họ yêu giữa cơn mưa hoa.

VITASS cả kinh, ngay lập tứ,c trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ thật to. Nụ cười này rất đẹp cũng rất quen?

Vẻ mặt người này, nụ cười này, rốt cuộc tôi đã gặp ở đâu?

Có hai thang máy tới lầu 26. Một ở khu TOP 1, một ở khu TOP 2, còn có một thang máy qua lầu này nhưng khôngở lầu này mà chạy thẳng tới quán trà lộ thiên trên tầng 27. Một căn phòng lắp đặt ở tầng cao nhất, đủ mọi loại hoa được trồng xung quanh, lấp lánh rực rỡ như phòng thủy tinh.

VITASS đang ở TOP 1, phòng tổng thống, dùng bình phong chạm rỗng ngăn cách, là TOP 2, một căn phồng tổng thống khác.

TOP 2 có khách, qua phòng đặt trước, tôi nhân tiện tra xét ghi chép trong sổ đăng ký. Một cái tên xa lạ.

Sẽ là nhân vật nổi tiếng nào đây?

Buổi tối, vẫn có người hâm mộ canh trước khách sạn, phòng bảo vệ đãn bày thế trận chờ quân địch. Các chị hai phòng PA cảnh giác dò xét hoa hoa cỏ cỏ trước cửa, thủy tinh rơi trên đất và đèn trên mặt cỏ. Tương đối có trách nhiệm!

Tôi dặn dò Lưu Bình vài việc có liên quan. Cô ấy đã mệt mỏi mấy ngày nay, không rảnh tìm tôi gây chuyện. Tôi cũng đã chuẩn bị tuần tra lần cuối rồi tan làm.

Có vài vị khách đi vào từ ngoài vửa. Vào đây đương nhiên la khách. Mặc cũng rất bình thường, rất thỏa đáng, đi không nhanh không chậm, rất nhịp nhàng. Tôi nghiêng người nhường đường theo thói quen.

Một vị đi qua, lại một vị đi qua...

Một vị cuối cùng, anh ta vẫn nghiêng nửa mặt ra ngoài cửa, lúc này quay lại.

Có phải chư vị thần Phật nghe thấy tiếng gọi của phụ nữ đã hai tháng không gặp chồng mình, nên bàn bạc một chút, quyết định nơi tốt nhất để người phụ nữ đáng thương này được gặp người vẫn luôn mong ngóng. Sau đó, lại tàn nhẫn tách bọn họ ra.

Được rồi, chuyện đúng là như vậy. Người đi qua cuối cùng bên người tôi, mắt nhìn thẳng nhưng khóe môi hơi nhếch lên, khiến tôi tắt máy trong nháy mắt, chính là Viên Lãng!

Nụ cười nghề nghiệp cũng cứng trên mặt tôi. Nhưng tôi bình tĩnh, khi nhóm bọn họ sắp bước vào thang máy số 2, tôi lấy điện thoại di động ra nhìn đồng hồ: 21:58.

Có quyền khỏi phải quá hạn trở thành phế thải.

Đây thật ra không phải là tác phong của tôi. Nhưng lúc này tôi chỉ muốn lấy việc công làm việc tư.

Tôi rảo bước vào thang máy nhân viên, tới phòng bảo vệ, lấy lý do là kiểm tra phòng, điều tra băng theo dõi thang máy số 2 vào lúc 21:58 hôm nay.

Nhóm Viên Lãng có năm người, đi bằng thang máy số 2 tới lầu 26, khu TOP 2, bọn họ chính là vị khách thần bí ở phòng tổng thống số 2.

Tôi về phòng làm việc, chui vào chiếc ghế làm việc lớn ngậm bút suy nghĩ. Viên Lãng xuất hiện tại TOP 2, phòng tổng thống, vậy đã nói rõ là có nhiệm vụ.

Chẳng lẽ mang tính chất người giám hộ? Hay là bảo vệ nhà khoa học quan trọng? Hay là mai phục để bắt ai đó?

Nhìn sắc mặt anh thật sự đoán không ra.

Cũng đúng, tôi cũng có thể đoán được thì anh cũng đừng lăn lộn nữa. Cả đại đội A cũng đừng lăn lộn nữa.

Không được, phải đùa giỡn anh ấy một chút!

Tôi nhấc điện thoại nội bộ lên: "Này, phòng đưa cơm hả? Đưa chút thức ăn khuya cho TOP 2. Sầu riêng chiên giòn, hồng trà Ceylon, tặng rượu CHATEAUDES¬GRAVES trước khi ngủ, một phần năm, tính cho tôi. Nếu khách hỏi thì nói là khách sạn tặng, làm liền đi!"

Cúp điện thoại, tôi sửa sang lại bộ đồ lao động màu xanh đã bạc phếch rất khó mặc này.

Tối nay không về. Viên Lãng ở đây, tôi về làm gì.

Đi dạo tới trước lầu 1, tôi ngồi ở đại sảnh, trên ghế của phó quản lý Đại Ban, cười nói: "Tiểu Mục, tối nay tôi trực với cậu, có chào đón không?"

Tiểu Liêu nở nụ cười trong sáng khéo léo: "Dư luôn lo lắng cho tôi, muốn đích thân chỉ đạo."

Trời đã tối thui, đèn trần sáng ngời. Ven ánh đèn, người hâm mộ VITASS ngồi bên cạnh bồn hoa, thức trắng đêm chờ đợi, chỉ hy vọng sáng sớm hôm sau có thể nhìn thần tượng khi ra cửa một cái.

Tôi nhìn ra từ cửa sổ sát đất, phảng phất như thấy lại tuổi thơ của mình. Đáng tiếc là thần tượng của tôi đã không còn ở đây. Ông ấy đã hóa thành thiên thần. Đây là chắc chắn. Ông ấy mỹ lệ như vậy, nhất định là được Thiên Chúa gọi về. Tôi thà rằng tin có Thượng Đế.

Bốn giờ sáng, lúc người ta ngủ gà gật, tôi thừa dịp lên thang máy tới tầng cao nhất, tuần tra từ trên xuống.

Trong phòng thủy tinh đen như mực, chỉ có bóng hoa bồng bềnh tỏa ra ánh sáng dịu dàng.

Bảo vệ cũng tuần tra kiểm soát ở đây, thấy tôi thì gật đầu ra hiệu.

Lầu 26 yên tĩnh

như màn đêm bên ngoài. Hành lang trải thảm Rashell mềm mại thoải mái.

Viên Lãng, anh có thích không? Thảm thủ công từ Tân Cương, anh giẫm lên có thoải mái không?

Thử dùng chân trần bước lên, như một đóa mây ấm áp bao lấy hai chân. Đối với bàn chân phải từng bị thương của anh mà nói thì y như được xoa bóp mềm mại dịu dàng nhất trên đời. Mai em sẽ gọi điện cho mẹ chồng, gửi một cái tới đây để trải trong phòng ngủ.

Concert của VITASS được đích thân lãnh đạo tổ chức, nếu như bình thường tôi sẽ rất quan tâm. Lúc đầu còn định tìm Lưu Bình lấy vài tấm vé, hoặc là thay mặt đám H phòng hành chính kia xin VITASS ký tên. Nhưng bây giờ, tôi càng quan tâm tới mấy vị khách ở lầu 26 hơn.

Bọn Viên Lãng ở ba ngày, đúng 8:00 sáng sẽ ra ngoài, 9:30 tối về.

Dường như bọn họ đi rất tùy ý nhưng mỗi lần cũng là đội hình giống nhau, mấy ngày qua chưa từng thay đổi. Hơn nữa, người ở giữa được bảo vệ. Nhìn, quan sát qua chút chi tiết nhỏ là có thể nhìn ra một số thứ.

Tối hôm sau, đưa túi Tuyết Sơn.

Tối ngày thứ ba, đưa tổ yến đánh trứng.

Ông Lưu làm bữa sáng coi như là nửa sư huynh của tôi, một người có tay nghề tuyệt vời về món Việt - Quảng Đông, xuất thần nhập hoa. Viên Lãng không thích món Quảng Đông nhưng lại rất thích ăn bữa sáng của ông. Tôi cũng thường xuyên mua một ít về, chờ Viên Lãng về ăn. Nhưng không nhất định có thể đợi được nên căn bản tự tôi ăn hết. Ăn một mình tuyệt không ngon chút nào...

Bọn Viên Lãng đi rồi, yên tĩnh, yên tĩnh như bọn họ vậy.

Sáng sớm hôm đó, bọn họ lướt qua tôi như trước đây.

Tôi nghiêng người, mỉm cười, gật đầu.... Bóng dáng quen thuộc trước mắt, vạt áo mang theo gió, đi sát qua người, hơi thở như có như không của Viên Lãng...

Tôi nhìn bọn họ rời đi, nhìn chằm chằm bọn họ lên xe, đi xa, ánh mắt lạnh nhạt, sau đó đi vào lối đi dành cho nhân viên, đi tới phòng giám sát và điều khiển, ghé vào chỗ vắng, duỗi cái lưng mệt mỏi một cách thống khoái.

Ba ngày không về nhà. Phải về thay quần áo.

Mấy ngày sau, concert của VITASS kết thúc mỹ mãn. Tôi nhịn thở thật nhiều ngày, trước khi anh ta ra khỏi cửa vẫn không thể buông lỏng.

Lưu Bình tìm tôi, nói VITASS muốn tổ chức một bữa tiệc rượu cá nhân nho nhỏ, cảm ơn các nhân viên đã khổ cực tổ chức thành công concert lần này cho anh ta, chỉ định nhà hàng trong khách sạn, bởi vì anh ta muốn nếm thử món ăn Trung Quốc lừng danh thế giới một chút, đồng thời, anh ta muốn tôi tham gia, bởi vì anh ta rất hài lòng về cách phục vụ thân thiết của khách sạn.

Tôi thầm nói trong lòng, bản khách sạn đối xử bình đẳng, cho bao nhiêu tiền thì phục vụ bấy nhiêu.

Nghĩ một chút thấy mình cũng đã vài ngày không ăn thật ngon, cho nên lòng tôi vui vẻ mà nhận lời mời.

Trên bàn rượu, VITASS nghiêm túc mà thân thiện cảm ơn đã người đã giúp đỡ anh ta.

Nhìn ra được cách cư xử của anh ta đã trải qua quá trình huấn luyện nghiêm túc. Ví dụ như mức độ nụ cười, ví dụ như ánh mắt như xa như gần, ví dụ như đối xử thân thiện hờ hững với người.

Tôi đã từng gặp rất nhiều người như vậy, nho nhã lễ phép lại khiến người ta cảm thấy cách xa vạn dặm.

May mà trong mắt VITASS thỉnh thoảng lóe ra chút vui vẻ hồn nhiên.

Mong anh mãi vui vẻ, VITASS! Tôi nâng ly về phía anh ta, anh ta mỉm cười đáp lại.

Rốt cuộc qua thời gian tiếp khách cao điểm trong năm, không có sai lầm, không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tổng kết lại là đám người quản lý cấp cao có thể thở phào nhẹ nhõm.

Tôi quay về ngày nghỉ bình thường.

Chiều chủ nhật, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào phòng, chiếu lên đùi tôi rất ấm áp, tôi nhai kẹo rôm rốp trong miệng, nằm trên sofa xem TV.

Tiếng cửa mở truyền tới từ sau lưng, tiếng thay giày, tiếng cởi áo khoác, tiếng bước vào toilet, tiếng bước chân tới gần....

Một hơi thở quen thuộc dừng trước mặt tôi, tôi cũng không ngẩng đầu lên mà nói: "Sầu riêng chiên có ngon không?"

"Khách sạn tặng? Là phó tổng Dư người mời khách à?"

"Biết là được rồi."

"Trêu chọc anh vui lắm à?"

Rốt cuộc tôi đặt cái điều khiển xuống, giương mắt nhìn lên, nói rất nghiêm túc, "Ừ, chơi rất vui!"

Một giây sau, một bóng người nhào lên, mạnh mạnh mẽ mẽ đè tôi trên sofa: "Biết tội trêu chọc quân nhân là gì không?"

Tôi nhìn gương mặt cách mình không tới hai cen-ti-mét, vẫn giãy giụa: "Trêu chọc? Đó là nhẹ đấy, thật ra thứ em muốn là... Áp đảo."

Đôi mắt trên khuôn mặt trước mặt hơi nheo lại: "Áp đảo à? Đó là do em nói đấy nhé!" Hai tay luồn vào quần áo.

Tôi cười khanh khách, nói: "Cứu mạng, rút cái tay còn ướt của anh ra..."

Lính đặc chủng trước mặt, đấu tranh là không có ích lợi gì, tất cả lời nói đều bị chặn lại trong cổ họng.

Lúc thần trí còn tỉnh táo, tôi còn rảnh rỗi mà nghĩ tới: "Em nói ánh mắt kia của VITASS em đã từng thấy ở đâu đó, người quen thuộc nhất mà em lại quên mất."

Lúc này có đôi mắt cũng mị hoặc như VITASS, đang ở ngay trước mắt tôi, hàng mi dày quét qua khuôn mặt tôi....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.