Tôi lay hoay pha tràđtúi lọc trong phòng làm việc, điện thoại di động vang lên đúng lúc.
Tôi tức giận, nghe: "Này, ai vậy?" Chắc chắn người gọi không phải là khách hàng, không cần phải khách khí với bạn bè như vậy.
"Anh, Viên Lãng. Sao hỏa khí lớn thế?" Đầu dây bên kia ngừng một chút mới trả lời.
"A? Chồng à? Trời ơi, em bận muốn chết, sắp chết đói rồi..." Tôi chớp thời cơ làm nũng.
"Còn đang trong phòng làm việc à?"
"Á? Sao anh biết?" Tôi rất ngạc nhiên. Nhưng thật ra là do tôi quá ngốc. Rất bận chứng tỏ đang tăng ca còn gì.
"Điện thoại trong nhà không ai bắt."
"À, em đang đuổi theo kế hoạch, từ giữa trưa tới giờ không kịp ăn gì. Chồng..." Tôi chu môi.
"Chờ anh tới ăn chung đi. Anh sắp tới rồi." Cúp điện thoại.
Sắp tới rồi hả? Anh lái xe tới? Vừa lái xe vừa gọi điện không phải thói quen tốt, chút nữa phải phê bình anh.
Cả tầng chỉ còn mình phòng tôi là sáng đèn, yên tĩnh.
Thang máy "tinh" một tiếng, cửa mở ra.
Có tiếng bước chân từ xa tới gần.
Một bóng người dừng ngoài cửa, nhìn qua cửa kính thủy tinh mờ chỉ thấy lờ mờ.
Không gõ cửa, trực tiếp vặn nắm cửa.
Một bóng dáng mang theo hơi thở quen thuộc bước nhanh vào.
Đặt thứ gì đó trong tay lên bàn, Viên Lãng đi qua xem tôi thảo bảng biểu.
"Cũng sắp làm xong. Đây là thu nhập sáu tháng cuối năm của em, phải đặc biệt cẩn thận." Tôi gõ chữ lạch cà lạch cạch.
Viên Lãng cởi mũ xuống, thả lên bàn làm việc của tôi, vừa cởi cúc áo vừa quan sát xung quanh.
"Chỗ này của em sắp bắt kịp ký túc xá của anh rồi. Gọn gàng tới mức chậu hoa cũng không có.
"Em dị ứng với phấn hoa, ngửi thấy sẽ tái phát hen suyễn."
" Dù gì đặt một chậu cây Brazil gì đó cũng được, nhìn nhiều cây xanh mới có lợi cho mắt của em."
Tôi
ngẩng đầu lên, liếc anh một cái, cười ha ha: "Nếu anh có thể tới thường
xuyên, ngay cả cây xanh cũng có thể tiết kiệm." Viên Lãng mặc quân
trang, vô cùng đẹp mắt.
Trên đầu bị vỗ một cái.
Tôi nhấn nút "Save" rồi copy một bản ra USB.
"Được rồi, hoàn thành nhiệm vụ." Tôi nhảy qua, xem thức ăn Viên Lãng mua.
"Ơ, đây là gì vậy?" Tôi giả vờ ngạc nhiên cầm đũa lên, một đôi đũa to đặt cạnh thịt nướng.
"Mua ở quán thịt nướng. Có thể ăn chưa?" Viên Lãng mở mấy hộp cơm khác ra.
"Ơ, đây là cái gì?" Tôi vừa tiếp tục ngạc nhiên vừa mở lon bia ra, uống một ngụm lớn.
Viên Lãng cầm lon bia trong tay tôi, lấy ra một tờ khăn giấy lau miệng lon sạch sẽ rồi đưa lại cho tôi.
Tôi nhấc một cái bánh bao lớn lên, cắn một miếng thật to.
Viên Lãng cười cười: "Tướng ăn này của em y như bọn anh lúc dã ngoại sống còn trở về vậy."
Tôi nịnh nọt, gắp thịt nướng đút cho anh: "Chồng thật khổ, ăn thịt đi."
Hai người cũng đều đói bụng, im lặng mà nhanh chóng nuốt, chỉ thỉnh thoảng có tiếng cụng lon bia vang lên.
Thu dọn hộp thức ăn cuối cùng, tôi mới hỏi: "Lái xe của đội tới à?"
Viên Lãng đứng dậy, lấy trà trên bàn làm việc của tôi, uống một ngụm: "Ngày mai có việc phải làm, dùng xe thường."
"Nhân tiện lấy việc công làm việc tư." Tôi bổ sung.
Mắt Viên Lãng như dao, tôi tránh!
Thân
là lãnh đạo, hẳn nên lấy mình làm gương, tiết kiệm chi phí quân sự vì
quốc gia. Bây giờ xăng đắt như thế, đúng không?" Tôi tiếp tục trêu ghẹo.
Viên Lãng trừng tôi, chưa nuốt nước trong miệng xuống.
"Trừng
cái gì mà trừng. Anh có trừng thế nào cũng không lớn được như Cao Thành
nhà người ta..." Tôi cười, tránh ra, bởi vì Viên Lãng đã nhào qua rồi.
"Này, này, đây là chỗ làm việc. Anh mà nhào qua là em kêu lên đấy." Tôi cười không thở nổi.
"Em đang nhắc nhở anh à? Cô Dư, ăn no ấm cật, tư tưởng của em quá không lành mạnh."
Tôi bị Viên Lãng bắt được, dựa lưng vào bệ cửa sổ.
Viên
Lãng thấy tôi vẫn đang chớp mắt, đồng tử xoay tròn, dán lên tai tôi nói
khẽ: "Em nói xem, nếu hôm nay anh làm em ở đây, say này mỗi ngày em
nhìn thấy chỗ này sẽ không cảm thấy đặc biệt có ý nghĩa chứ?"
Hơi thở nóng bỏng phà lên cổ tôi, tôi vụt đỏ mặt.
Viên
Lãng cố ý dùng chóp mũi cọ tới cọ lui trên mặt tôi, nhìn tôi căng thẳng
tới mức mặt đỏ gân căng, cười lớn rồi buông tôi ra: "Nhanh thu dọn đồ
đạc rồi về nhà, nghĩ gì vậy? Đồng chí Tiểu Dư, em sa đọa quá, trong đầu
toàn là suy nghĩ sắc dục thấp kém."
Tôi nhổ vào, lại bị anh chơi. Tôi oán hận tắt điện thoại, sau đó mới nghĩ tới lời anh vừa nói...
Tôi
nhổ vào, đây chẳng phải là lời tôi từng dùng để trêu anh à? Người này
vẫn nhớ để trả lại cho tôi hả? Trí nhớ gì vậy, không, đức hạnh gì vậy...
Cảm
giác ngồi xe quân sự rất tốt, rộng rãi, thoải mái hơn xe của chủ tịch.
Chủ yếu nhất là người ngồi bên cạnh khác nhau. Vấn đề là ở tâm trạng!
Vấn đề là ở tâm trạng!
Về tới nhà, tôi vùi vào ghế sofa suy nghĩ thật
lâu. Nói với anh thế nào đây? Anh có tức giận hay không? Nếu anh tức
giận thì tôi nên làm cái gì bây giờ?...
Tôi nhìn Viên Lãng, lấy dũng khí: "Viên Lãng, em có chuyện muốn nói cho anh biết."
Viên Lãng đặt bình hoa xuống, quay lại: "Chuyện gì?"
Nhìn tôi một chút, bước qua giãn lông mày ra cho tôi: "Sao? Mày nhíu thật chặt."
Tôi nói một mạch: "Viên Lãng, em muốn thế chấp nhà này."
Viên Lãng nhìn tôi, tôi nhìn anh.
"Ý là sao?"
"Em muốn thế chấp nhà để vay ngân hàng."
Trên mặt Viên Lãng âm tình bất định, vẻ mặt biến đổi như mây.
Anh quay người qua, ngồi vào bên cạnh tôi: "Nói lại từ đầu!"
"Em
muốn hùn vốn làm ăn với một người bạn. Bọn em làm tổng đại lý cho khu
Đông Bắc của công ty Phúc Nhã. Tổng cộng vốn đầu tư phải bỏ ra là một
trăm vạn, mỗi người năm mươi vạn. Bây giờ em chỉ có không tới hai mươi
vạn, cho nên muốn thế chấp nhà để vay, kiếm tiền." Tôi không thương
lượng với anh, hoàn toàn là tự chủ trương.
"Công ty gì? Làm cái gì?" Viên Lãng chưa từng nghe.
"Làm vật liệu xây dựng."
"Em hiểu về vật liệu xây dựng à?"
"Không hiểu."
Bỗng chốc Viên Lãng không tìm được lời để nói.
"Em không hiểu mà cũng dám làm?"
"Trước
kia em từng làmd✭đ✭L✭q✭đở phòng địa ốc, hẳn là vật liệu xây dựng đơn
giản hơn những thứ đó một chút. Bọn em phân tích, hình thức hiện nay
không tệ, có thể làm được. Dù sao cũng không phải công nghệ cao gì."
Viên Lãng đứng lên, đi xung quanh phòng.
"Khi nào thì cần?"
"Nếu đàm phán thành công thì tháng sau cần."
"Viết một báo cáo nhanh thật kỹ càng tỉ mỉ cho anh. Nếu anh cảm thấy có thể thực hiện thì sẽ đưa giấy tờ bất động sản cho em."
"À."
...
"Em không được, cô ấy có thể đi xử lý được à?" Viên Lãng đọc hết báo cáo của tôi, hỏi.
"Năng lực các phương diện của cô ấy không tệ. Hành chính, tiêu thụ, quản lý, tài vụ đều hiểu một chút."
"Nếu thua lỗ thì phải làm sao?" Đây là một vấn đề thực tế.
"Nếu thua lỗ em sẽ vay tiền khắp nơi, trả tiền ngân hàng trước, không thể để chúng ta bị liên lụy."
"Nếu có lời thì sao?" Vậy còn phải hỏi à?
"Nếu có lời thì cuối năm đưa cho bọn em họ xây một thư viện miễn phí, để những đứa trẻ ở đó có thể đọc sách ngoài giờ."
Viên Lãng nhìn tôi chằm chằm, một hồi lâu không nói lời nào.
"Làm thủ tục cho vay cần những giấy tờ gì?"
"Chưa hỏi. Có lẽ phải có giấy chứng nhận quyền sở hữu bất động sản, bản sao giấy chứng minh của chủ nhà và vài thứ linh tinh."
Viên Lãng lấy giấy chứng minh trong túi áo ngoài ra, ném cho tôi: "Cầm đi sao rồi trả cho anh."
Tôi nhận chứng nhận sĩ quan, lặng người: "Chồng, anh đồng ý à?"
Viên
Lãng duỗi lưng một cái: "Muốn làm thì làm, cùng lắm thì không có nhà.
Anh tìm phòng được chia quay vòng trong đội. Mấy năm trước có phân cho
anh mà anh chưa dùng. Anh còn có tiền lương, không để em bị đói. Trình
độ tư tưởng của vợ anh vẫn còn vô cùng cao nha, xây một thư viện miễn
phí."
Tôi hoan hô một tiếng, nhào tới, sự tôn sùng Viên Lãng cuồn
cuộn như nước sông, rộng lớn tràn lan như sông Hoàng Hà, càng không thể
thu thập được.
"Chồng, anh chính là chúa cứu thế, có trái tim từ bi."
"Chồng, anh chính là ngôi sao sáng nhất trên bầu trời, vĩnh viễn soi rọi con đường phía trước của em."
"Chồng, sự xuất hiện của anh như tia chớp trong đêm đen, chiếu sáng con đường sinh tồn phía trước của chúng em."
"Chồng, hô hấp của anh như nắng hạn gặp mưa rào, đổ xuống vào lúc con chiên lầm đường như em cần trợ giúp nhất."
Rốt
cuộc Viên Lãng giãy ra, đè bàn tay đang tàn sát bừa bãi của tôi: "Bội
Bội, anh rất cảm động nhưng em có thể đừng vừa nói dễ nghe vừa kéo quần
áo của anh thế không?"
Lúc này, ánh sao đầy trời bên ngoài.