[Ma Huyễn Đại Lục Hệ Liệt - Bộ 1] - Huyết Tộc Dụ Hoặc

Chương 106




Ngày hôm sau là thứ bảy, cũng là ngày đầu tiên Điềm Tâm và Trần Diệc Nhiên ""ở chung"" với nhau. Vừa sáng sớm, Điềm Tâm còn đang say nồng trong giấc mộng đẹp, chợt nghe trong phòng khách truyền đến một âm thanh huyên náo, nhưng sau một lúc thì yên tĩnh trở lại. Điềm Tâm mơ mơ màng màng trong tiếng động vừa dứt, liền quay sang ngủ tiếp cho đến khi cô tỉnh lại đã là chín rưỡi sáng.

Điềm Tâm nhìn trần nhà sửng sờ hồi lâu, cuối cùng lòng đầy phấn khích mà ôm lấy chăn lăn qua lăn lại, vậy mà bây giờ cô đã cùng anh Nhiên ở cùng dưới một mái nhà rồi!

- Mình đi! Nguy hiểm thật!

Trong phòng khách đột nhiên truyền đến một tiếng kinh sợ. Điềm Tâm sửng sốt một chút, lập tức trở mình xuống giường, chân trần chạy ra ngoài nhìn xem chuyện gì xảy ra. Cửa phòng khách mở ra, Lục Dật Tiêu đang ngồi trong phòng khách cầm lấy cần điều khiển trò chơi hết sức phấn khích, Lục Dật Tiêu quay đầu nhìn lại vừa thấy Điềm Tâm, lập tức đánh rơi bộ điều khiển trong tay xuống đất.

- Em... Cục cưng bé nhỏ? Sao lại ở đây?

Lục Dật Tiêu mở to mắt hết cỡ nhìn vẻ mặt mê man của Điềm Tâm đang đứng ở cửa, cái cằm muốn rớt thẳng xuống đất.

- Anh Tiêu?

Điềm Tâm khó tin nhìn Lục Dật Tiêu, lại quay đầu nhìn qua Trần Diệc Nhiên đang ngồi cạnh, do dự hỏi:

- Hai người đây là...

Trần Diệc Nhiên nhíu mày nhìn đôi chân trần của Điềm Tâm, trầm giọng xuống:

- Mang dép vào.

- Ồ!

Điềm Tâm kinh ngạc nhìn hai người họ, máy móc gật đầu rồi chạy nhanh về phòng. Trò chơi trên TV vẫn còn tiếp tục nhưng Lục Dật Tiêu đã ném ánh mắt phức tạp nhìn chuyển hướng về phía Trần Diệc Nhiên. Rất lâu sau, Lục Dật Tiêu vỗ bả vai Trần Diệc Nhiên, tắc lưỡi nói:

- Tiểu tử, ngoài miệng thì nói không thích người ta, nhưng không tưởng tượng được nhanh như vậy đem con gái người ta tới tay rồi hả? Cậu đúng là mặt người dạ thú mà!

Trần Diệc Nhiên đen mặt nhìn Lục Dật Tiêu, hất lấy cánh tay trên vai mình ra, bình tĩnh nói:

- Đừng nói lung tung, Điềm Tâm chỉ ở đây học thêm mà thôi.

- Học thêm mà cũng phải ngủ ở nhà cậu?

Lục Dật Tiêu còn tưởng vừa nghe được truyện cười, vẻ mặt khôi hài nhìn anh:

- Mình sao lại không biết, từ khi nào cậu bắt đầu làm gia sư dạy kèm ở nhà rồi hả?

- Gần đây thôi.

Nét mặt Trần Diệc Nhiên không chút thay đổi nhìn Lục Dật Tiêu, sau đó thừa dịp anh ta không chú ý liền nhấn vào bộ điều khiển, lúc này mới mỉm cười:

- Cho cậu chết.

- Con mẹ nó! Cậu hèn hạ vô sỉ!

Lục Dật Tiêu ngẩng đầu đã nhìn thấy nhân vật Trần Diệc Nhiên điều khiển bày ra tư thế chiến thắng, liền lập tức hét lên:

- Cậu còn như vậy, thừa dịp mình không chú ý thì ra chiêu, cậu thắng không thuyết phục!!!

Trần Diệc Nhiên tiếp tục hướng phía Lục Dật Tiêu trêu tức:

- Cậu chỉ cần biết rằng bản thân thua là tốt rồi.

Lục Dật Tiêu dùng ánh mắt không rõ ý tứ nhìn anh một lát, khóe môi bất ngờ cong lên vẽ thành một vòng, thản nhiên nói:

- Thật sao, mình muốn trừ tiền lương! trừ tiền lương của cậu! Nhìn xem cậu còn kiêu ngạo thế nào!

- Lục tổng có phải đã quên thời điểm mình vào công ty đã ký hợp đồng hay sao? Mình tuy vậy nhưng được pháp luật cộng hòa nhân dân Trung Hoa bảo hộ, nếu tùy tiện cắt xén tiền lương nhân viên, thì mình tin chắc giới truyền thông sẽ rất thích săn tin về chuyện này đấy.

- Cậu!

Lục Dật Tiêu nghiến răng nghiến lợi, trong lòng thầm hối hận vì lúc trước luôn tìm cách lôi kéo Trần Diệc Nhiên tới SNOS làm việc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.