Ma Hoàng

Chương 12: Ta Cho Ngươi




Cỏ cây rực rỡ khiến cho người khác cảm thấy hoa mắt, nụ hoa xinh đẹp lại khiến người ta tan nát cõi lòng. Nhưng là, giờ phút này không ai có tâm trạng thưởng thức.

Ngựa phi nhanh, không ngừng đạp cỏ từ phía sau đi đến. Tiếng vó ngựa rầm rập kinh động những động vật nhỏ xung quanh, khiến cho chúng phải bỏ chạy nhường đường.

Đi về hướng Tây, là đi đến Uyển Lan Quốc, nam tử đeo mặt nạ này chẳng lẽ là người Uyển Lan Quốc.

Hề Hề trong lòng đang nghi hoặc, đoàn người đã rẽ sang hướng Nam mà đi.

Hề Hề trong lòng hiểu rõ nguyên nhân, sở dĩ không trực tiếp đi về hướng Tây Nam, xem ra là muốn tránh né đội quan của Hoàn Nhan Liệt Phong.

Đi không biết đã bao lâu, mãi đến khi mặt trời rực rỡ trở thành đỏ rực ngã chiều, xinh đẹp khôn tả.

Bọn họ cuối cùng đi đến một chân núi.

Âm sơn – là ranh giới của người Hồ và người Hán, đi qua Âm sơn chính là đất của Nam Triều.

Đoàn người bỏ lại mấy con ngựa, bắt đầu đi về phía Âm sơn.

Mắt trời ở phía Tây trầm đỏ, cây cối trên núi bắt đầu dần bị hoàng hôn bao phủ, hắc y nhân thân người thoăn thoắt ở trong rừng như ẩn như hiện. Nhìn lại phía sau, thảo nguyên mênh mông bát ngát đã sắp bị mây mù che phủ.

Hề Hề trong lòng dấy nến một tràn chua xót không thể giải thích, vậy là phải rời khỏi thảo nguyên sao?

Trước kia luôn nghĩ, có cơ hội nhất định sẽ quay về Nam Triều một chuyến, dù sao gì đó cũng là nơi nàng đã sinh ra. Chỉ là rốt cục đến lúc rời đi, trong lòng lại vô cùng luyến tiếc. Càng không nghĩ đến, chính là rời đi bằng cách này.

Trên núi, nhiệt độ ngày đêm vô cùng chênh lệch, gió thổi phe phẩy vào bạch y của nàng, một trận rét lạnh thấm cả vào trong lòng.

Đoàn người đi vào một chỗ sâu trong rừng, mấy hắc y nhanh chóng dọn dẹp cỏ trên đất, một số khác lại đi tìm cành cây khô, thắp lên ngọn lửa.

Xem ra tối nay sẽ qua đêm trong rừng.

Xuyên qua khe hở của ngọn cây, Hề Hề nhìn đến bầu trời màu xanh đen, trăng sáng hiện ra, là một vầng trăng khuyết. Mây trời lãng đãng mờ ảo che khuất, chỉ thấy được khoảng hơn mười ngôi sao.

Hề Hề tựa người vào thân cây, xuyên qua đống lửa nhìn đến đám người hắc y, tròng lòng có chút cảm giác hoài nghi.

Hề Hề lo lắng, không biết các thị nữ của nàng có thật là bình yên vô sự hay không, cũng không biết Diệp Từ Dung có đúng là đã được cứu đi.

Nam tử đeo mặt nạ này quả thật đã huấn luyện được thuộc hạ vô cùng nghiêm khắc, tất cả đều yên lặng làm việc, không có một ai nói chuyện. Trong rừng một mảnh yên tĩnh, ngẫu nhiên truyền đến tiếng hú không rõ là tiếng kêu của loài động vật gì, càng tăng thêm vài phần âm trầm đáng sợ.

Nam tử đeo mặt nạ đứng nghiêng một bên dưới ánh lửa, mặt nạ lạnh như băng của hắn bị ánh lửa áng một mảng tối đen lại càng toát nên sự lạnh lẽo, không biết hắn đang nghĩ đến điều gì.

Trên đường đi, hắn vẫn thủy chung không nói một lời nào với Hề Hề, cũng không nhấc lên cái khăn che mặt của Hề Hề.

Hai kẻ bên dưới lớp che mặt đối diện ánh lửa yên lặng nghĩ ngợi tâm sự của chính mình.

“Ngươi là ai?” Hề Hề lạnh giọng hỏi.

Tuy rằng biết hắn sẽ không nói, nhưng Hề Hề vẫn nhịn không được mà hỏi.

Hắn không phải họ Du, Du là một chữ trong tên, nếu không Diệp Từ Dung sẽ không gọi hắn là Du ca ca như thế.

Du! Thật sự là một cái tên tuyệt mỹ như ngọc, hắn có phải cũng là một nam tử tuyệt mỹ như ngọc hay không?

Đôi ngươi đen trong trẻo lạnh lùng chớp mắt một cái, tựa hồ có chút khó hiểu, Hề Hề bị bắt cóc, còn như thế vân đạm phong khinh nói chuyện phiếm với hắn, khóe môi thoáng nhếch lên, cuối đầu lạnh nhạt nói: “Lãnh Nguyệt! Ngươi có thể gọi ta như vậy.”

Lãnh Nguyệt?

*Lãnh Nguyệt nghĩa là trăng lạnh.

“Đây chắc không phải tên thật của ngươi?” Hề Hề thản nhiên nói.

Lãnh Nguyệt, Hề Hề cảm thấy cái tên này rất hay, ngoài ra còn rất tương xứng với hắn.

Hắn quả thật cùng với ánh trăng lạnh lùng rất giống nhau, giống nhau tịch liêu, giống nhau trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Tuy là đeo mặt nạ, nhìn không rõ dung mạo, nhưng hắn cả người toát nên một khí chất khiến cho người khác không thể rời mắt, tao nhã như băng, băng tuyết kia lại như tuyết sơn mà người thường vĩnh viễn không thể chinh phục được, chỉ có thể ngưỡng mộ đứng nhìn, mãi mãi không thể chạm đến.

Hắn chỉ cần đứng ở đó, người khác liền chỉ có thể làm nền cho dung mạo xinh đẹp của hắn.

“Tên thật hay tên giả thì có gì khác nhau, cùng lắm cũng chỉ là một cái danh xưng!” Lãnh Nguyệt tùy ý lạnh nhạt nói.

Một hắc y nhân tựa hồ là thân cận của hắn, đi đến trước mặt hắn bẩm báo: “Thưa chủ nhân, thám tử hồi báo, Thái Dung công chúa đã được Hoàn Nhan Liệt Phong cứu về, đồng thời tin Thánh Nữ gặp nạn cũng đã truyền đi rộng rãi, dân chúng phản ứng rất dữ dội, Hoàn Nhan Liệt Phong dường như chưa có hành động!”

“Chưa có hành động?” Lãnh Nguyệt nhẹ nhàng nói, tựa hồ kết quả như vậy có chút ngoài ý muốn, nhưng lập tức lại như đáng lẽ vốn là vậy.

“Đợi thêm một chút nữa đi! Ta nghĩ, hắn cuối cùng cũng sẽ phải vâng theo sự phẫn nộ của dân chúng thôi!” Lãnh Nguyệt hướng về phía Hề Hề nhìn thoáng qua, không buồn nói thêm lời nào nữa.

Hề Hề trong lòng có chút lay động, người này mục đích đã vô cùng rõ ràng, bắt cóc chính mình là để khơi mào mâu thuẫn giữa Nam Triều và Bắc Thương Quốc.

Hắn dường như là đánh giá rất cao Tuyết Sơn Thánh Nữ.

Hắn không biết Tuyết Sơn Thánh Nữ trong lòng Hoàn Nhan Liệt Phong vốn là không có ý nghĩa gì cả, cho dù nàng có phải chết, hắn tuyệt đối cũng sẽ không hành động gì. Thậm chí khi biết Tuyết Sơn Thanh Nữ là Vân Hề từng lừa gạt hắn, hắn sẽ còn rất vui mừng khi thấy người gặp họa.

“Ta nghĩ, ngươi đừng phí công vô ích! Vì sao phải làm vậy? Ngươi muốn khơi mào chiến tranh đúng không?” Hề Hề xuyên qua tấm lụa trắng mông lung, nhìn Lãnh Nguyệt phía bên kia ánh lửa nói.

Nghe được giọng nói trong trẻo của Hề Hề, sự điềm tĩnh bình thản của hắn bị đánh vỡ, ánh mắt trong chốc lát bén nhọn như lưỡi đao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.