Ma Hoàng Đại Quản Gia

Chương 4: Tần thiếu thật phúc hắc! (3)




“Uy, các ngươi mau đến đây nhìn, lại có con mồi vào rồi, ha ha!”

“Đúng vậy, lớn lên nhìn thật là ngon mắt nha!”

……

“Buông, ta nói buông, ta tự mình đi được!” Không để tâm đến sự ồn ào xung quanh, Y Phàm dùng sức thoát ra khỏi kìm kẹp của hai tên cảnh vệ, cửa vừa mở liền bước thẳng lên phía trước, hắn thật muốn biết, tại đây, cái nơi địa ngục tù đày này, cái tên cáo già kia ruốt cuộc có thể làm gì được đến hắn.

“1516, đi vào, nơi này chính là nhà của ngươi nửa đời sau!” Cảnh vệ thô bạo đem Y Phàm đẩy vào một gian phòng sáu thước vuông, làm hắn lảo đảo không đứng vững, khiến hắn té trên mặt đất, khóe miệng cũng do không chú ý mà bị thương.

Nghe được phía sau cửa sắt trùng điệp bị đóng lại sau, Y Phàm xoay người, ngồi dưới đất đánh giá cái phòng ngục chả lấy gì làm lớn này, một cái giường đá, một cái lỗ đi tiểu, cũng chỉ có thế này là đáng nhìn, còn lại chỉ là bốn bức tường màu xám, không hơn.

Đúng vậy, hắn là một học sinh giỏi, một nhân viên chuyên ngành thương mại điện tử thành công, một tiểu nam nhân có một gia đình mỹ mãn hạnh phúc, một người dân lành không hơn, khi nào trở thành bi thảm như thế này, vì cái gì sẽ quay ngoắt một trăm tám mươi độ như vậy?

Nhưng một ngày trở về nhà, chứng kiến vợ yêu chết trong một đống máu, mà vừa lúc ấy cảnh sát lại xông thẳng vào, cũng bởi vì trong nhà chỉ có mình hắn, cũng bởi vì……

Hắn không biết, hắn cũng không muốn biết, nhưng mà hắn cũng không hy vọng công việc của chính mình lại hại chết người hắn yêu, hắn thương vợ hắn, yêu đến mức có thể vì nàng mà chết, nhưng là lúc ấy chứng kiến vợ mình chết như vậy, hắn thế nhưng một giọt nước mắt cũng không có chảy xuống, tim của hắn giống như hư không, hoàn toàn trống rỗng, hắn biết, bản thân có lẽ sẽ không lấy vợ nữa, vĩnh viễn cũng sẽ không.

Nhưng hắn nhất định sẽ giúp người vợ đã chết kia tìm ra hung thủ, cái tên đã giết đi nhân tính của hắn, cái tên đã cướp đi tự do của hắn!

“Đô đô đô!”

Cả ngục giam trung vang lên tiếng cảnh báo, chỉ thấy cửa sắt tự động mở ra, phạm nhân ở bên trong cũng như vậy tự động đi ra.

“Uy, mới tới, nhanh lên đi ra, ăn cơm!”

Y Phàm ngẩng đầu nhìn người thanh niên da đen đứng ở giữa cửa kia, trên mặt của hắn lộ ra nụ cười không hề có ác ý, làm Y Phàm thả lỏng, đứng dậy theo hắn đi ra ngoài.

“Ta gọi là Kim, còn ngươi?” Thanh niên kia đưa bàn tay ra.

“Y Phàm!” Y Phàm vỗ một chút tay hắn, lấy tỏ vẻ đã nhận tiếp đón của hắn, hắn tại đây không cần bằng hữu, cái hắn cần chỉ có cơ hội đi ra ngoài báo thù!

“Ngươi có thể chờ ta một chút không? Ta muốn đi tiểu gấp!” Kim ôm chặt nửa thân dưới tỏ ra gấp gáp, Y Phàm bất đắc dĩ chỉ có thể đi theo hắn đến trước cửa WC, nhưng trong lúc hắn còn chưa kịp để ý đã bị đẩy vào trong toa lét.

“Ha ha, ha ha, không nghĩ cái tên da trắng như ngươi mà lại dễ lừa như thế a, ha ha!” Mặt sau cửa đã bị đóng lại, chỉ nghe thấy tiếng Kim cười ha hả.

“Đại ca, người đã giúp ngươi mang đến!” Y Phàm cố đứng dậy, thấy Kim đi đến bên tên da đen cao lớn kia, cung kính nói.

Cái nam tử bị gọi là đại ca kia gật đầu vừa ý, tên bên cạnh thấy thế liền lui về phía sau, chính mình đi tới bên người Y Phàm, ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào hắn.

“1516, ngươi vì sao phải vào đây?” Người da đen nhìn số trên quần áo hắn, hỏi.

Mắt thấy trước mắt là 4,5 tên da đen cao lớn, Y Phàm cũng biết tuỳ thời mà ứng biến.

“Giết người.”

“Giết ai?”

“Lão bà!”

“Ha ha!” Người da đen cười lớn đứng lên.

“Không nghĩ tới ngươi không chỉ là lợn, mà còn là con lợn vô tâm a! Ha ha!”

Bị cười nhạo còn chưa tính, nhưng hắn thống hận nhất là người khác vũ nhục tình cảm của mình đối với thê tử, hắn mạnh mẽ nhảy dựng lên, nắm lấy tên da đen được hô là lão đại kia nhắm cho một kích. Nhưng là, ngày vui ngắn chẳng tầy gang, đám tay chân của lão đại cũng rất nhanh đi lên tóm lấy hắn, cũng hướng trên người hắn chính là quyền đấm cước đá.

“Dừng lại!” Tên da đen đưa tay ý bảo bọn kia dừng tay, chỉ thấy bọn hắn ai ya mấy tiếng bỏ lại Y Phàm đã muốn chết lặng.

“Ô!” không thể giữ nổi trọng tâm, Y Phàm liền thuận thế ngã trên mặt đất.

“Ngươi nhưng thật ra cũng có khí phách, cũng không kêu một tiếng, hảo, ta thích!” Lão Đại đi lên trước, một bàn tay nắm Y Phàm,sử dụng một lực nhẹ vỗ vào mặt của hắn.

“Không hổ là người da trắng, làn da tốt như vậy, mềm mềm a, ha ha!” Tên da đen lão đại cười hiểm độc, tay cũng bắt đầu chuyền từ vỗ nhẹ thành xoa.

“Ngươi, ngươi muốn làm gì?” Phát hiện tình huống có chút không đúng, Y Phàm bắt đầu sốt ruột.

“Ngươi thử nói xem? Ha ha!” Lại là một trận tiếng cười ghê tởm, chỉ thấy tên lão Đại kia, một phen xé mở cái áo tù nhân mới của Y Phàm, dùng bàn tay to thô bạo của lão, bắt đầu xoa nắn cơ ngực rắn chắc co dãn của hắn.

“Ô! Ngươi làm gì, buông!” Y Phàm chống cự muốn đá bay cái tên lão đại cao lớn kia đi, nhưng lại không có nổi một chút hiệu quả.

“Tiểu bạch đáng yêu của ta, giãy dụa là vô ích, ha ha, ta đã thật lâu không được đụng qua con trư nào mềm như vậy! Ha ha!” Một cái vẫy tay, hắn ra hiệu cho tay chân bắt lấy tay cùng chân Y Phàm để ngăn ngửa hắn giãy dụa làm mất hứng, chính mình thì bắt đầu cởi khóa kéo, lộ qua một nam cái vừa đỏ vừa đen, có lẽ do sự kích thích lúc nãy, nam cái đã ở cái kích thước mà người thường không có khả năng tiếp nhận rồi.

Lão Đại đứng một bên vuốt ve nam cái của chính mình, một bên chậm rãi tới gần Y Phàm…

Y Phàm cắn chặt môi dưới, mắt thấy quần dưới của chính mình đã bị lột sạch sành sanh, từ khi lọt lòng mẹ tới bây giờ, hắn chưa từng sợ hãi đến thế này, hắn không biết kế tiếp sẽ phát sinh cái chuyện gì, hắn cũng không muốn biết, chỉ bởi vì tôn nghiêm của nam tử, hắn không muốn kêu, bởi vì hành động đó làm hắn cảm thấy mình như đàn bà, hắn không cần thiết phải làm như vậy.

Ngay tại lúc cây gậy của tên da đen kia đến được mật huyệt chưa từng chịu qua “Ân huệ” như thế của Y Phàm, cửa một cước bị người đá văng.

……………………

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.