Ma Hoàng Đại Quản Gia

Chương 22: Triệu thiếu soái là một cái tra nam. (13)




Khi tỉnh lại, bốn phía đã không còn là căn phòng màu sắc ảm đạm kia, mà là một mảnh trắng tinh, từ trên giường ngồi dậy, Y Phàm nhìn bốn phía, rõ ràng nhận ra nơi này là bệnh viện.

Xuống giường, mở ra cái chăn đang đắp trên người mình, ánh sáng rực rỡ bên ngoài đập vào mắt hắn, đưa tay che đi ánh dương quang chói lọi, lại thấy bên tay còn nắm chặt hai tờ giấy mà Kiều đã đưa cho mình.

Run rẩy mở ra tờ giấy trong tay đã sớm nhàu nát, thậm chí còn có vết máu đây đó trên trang thư.

[ Y Phàm:

Ngươi nhất định rất khó hiểu tại sao ta lại viết cái này cho ngươi đi? Kỳ thật ta rất có lỗi với ngươi, lúc trước cường bạo ngươi không nghĩ tới lại khiến ngươi bị tổn thương sâu như vậy, ta chỉ theo lời ông chủ nói trà trộn vào trong ngục giam, sau đó nịnh bợ tên lão Đại da đen ấy, dựa vào tên đó mới có thể an toàn, nhưng nếu ngươi vừa mới vào mà ta đã tiếp cận ngươi ngay thì e rằng sẽ có người nghi ngờ, cho nên dùng phương cách này, kỳ thật trong lòng ta cũng rất thống khổ, nhìn thấy người ta trân trọng bị kẻ khác chà đạp, cảm giác đau đớn trong lòng như thế nào có lẽ ngươi cũng không thể biết!

Tuy rằng sau đó đến bên ngươi để lo lắng bảo vệ ngươi, nhưng ở cùng ngươi rồi ta lại không kìm được mà thích ngươi, mặc dù có khi ngươi rất yếu ớt, nhưng tinh thần quật cường, trong ánh mắt ngươi đã hấp dẫn ta thật sâu, ta có thể theo đuổi ngươi không? Ha ha, ta biết mình rất ngu, nhưng ngươi còn có thể cho ta cơ hội sao?

Về phần Kiều, ta hy vọng ngươi có thể tin tưởng hắn, hắn cũng là người ông chủ phái tới, bởi vì khi đó chúng ta đều thích ngươi, cho nên mới dùng quyền anh mà đánh cuộc một lần, đương nhiên ta thua, cũng thua thực thảm, ngươi cũng thực khinh thường ta phải không? Không sao, chỉ ta là muốn cho ngươi biết, hắn cũng là người có thể tin tưởng, tuy rằng từ đầu đến cuối ngươi cũng chưa từng tin tưởng ta.

……

Kim • chấm bút ]

Nhìn thấy chữ ký ở dưới Y Phàm nước mắt đã muốn chảy thấm ướt hết cả tờ giấy, vươn tay lau đi, Y Phàm tiếp tục mở ra tờ giấy còn lại.

[ Y Phàm, bảo bối:

Ta vẫn không có cách nào trở về, có lẽ ngươi sẽ thực thất vọng đi, có lẽ ngươi sẽ cho rằng ta phản bội ngươi, nhưng xin ngươi tin tưởng ta, ta là bất đắc dĩ.

Thân phận của ta là con trai của ngục trưởng ngục giam, lại thượng úy của đội đặc chủng, lần này phụ thân để cho ta bí mật vào trong ngục giam tiếp cận ngươi, bảo hộ ngươi, muốn ngươi an toàn ở trong này hoàn thành cái hạng mục bị nghiêm cấm kia.

Lúc bắt đầu ta cứ chiếu theo mệnh lệnh của phụ thân mà hành động, đem ngươi tới bên cạnh ta bảo hộ ngươi hết thảy an toàn, kể cả giết đi những kẻ có thể gây nguy hiểm đến tính mạng của ngươi. Chỉ có điều nếu cứ như vậy thì đã tốt, ta dần dần phát hiện hai mắt của mình không có cách nào rời khỏi người, cả nụ cười thoáng qua của ngươi cũng thật sâu hấp dẫn ta, nhất là từ lúc ta gieo xuống mấy hạt giống hoa mà ta chẳng hy vọng một ngày nhìn thấy nó nở kia, ngươi cười với ta làm nũng với ta càng ngày càng nhiều, ta thật sự phát hiện cả đời ta không thể sống thiếu nụ cười của ngươi, ta phát hiện chính mình đã yêu ngươi mất rồi.

Có lẽ ngươi sẽ vì những lời nói trước đây của ta mà hận ta, nhưng những gì ta nói đều là sự thật, chỉ cần ai muốn chia rẽ chúng ta, ta sẽ sử dụng tất cả thủ đoạn, mặc kệ đối phương là ai! Đương nhiên người ta muốn nói chính là cha ta.

Có lẽ hiện tại mà nói đã quá muộn, thê tử của ngươi chính là do phụ thân ta sắp đặt giết hại, mỗi lần nhìn thấy ngươi vì chuyện thê tử mà thương tâm, ta nói không ra sự thống khổ, bởi vì ta cũng có trách nhiệm, ta không biết ngươi có thể hay không tha thứ cho ta, một tên gián tiếp giết người này.]

“Ta tha thứ cho ngươi mà.” Nước mắt vòng quanh khiến nhìn không rõ, chữ trên mặt giấy cũng nhìn không rõ, lòng hắn quặn đau, hắn không biết trong lòng Kiều lại nghĩ như vậy, hắn cũng không biết, bản thân vốn tưởng y phản bội chính mình, nhưng hóa ra sự thật không phải thế

Lấy tay lau khô nước mắt, tiếp tục đọc, bàn tay cầm giấy càng lúc càng run rẩy lợi hại.

[ Khi ngươi hoàn thành nhiệm vụ của mình, ngươi có biết ta rất vui mừng không? Bởi vì ta muốn dùng cái này để trao đổi, hy vọng phụ thân có thể thừa nhận tình cảm của ta với ngươi, chính là trăm triệu lần không ngờ, hắn, cha của ta, lại bắn vào chân của ta, đem ta trói chặt vào, nói không cho ta chào tạm biệt ngươi, thậm chí còn muốn giết ngươi diệt khẩu, ngươi có biết lúc đó ta có bao nhiêu lo lắng không? Ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp trốn khỏi hắn.

Đương nhiên, về phần cha của ta, hắn làm trái với luật phát, bí mật chế tạo hệ thống giám thị này, ta sẽ đem tội trạng của hắn báo cáo lên CIA, sẽ có người trừng phạt hắn, bởi vì hắn có ý đồ chia rẽ chúng ta.

Y Phàm, xin ngươi nhớ kỹ, ta yêu ngươi!

Ta sợ chính mình trốn không thoát, cho nên mới viết cái này cho ngươi, hy vọng có một ngày có thể để cho ngươi đọc, về phần Kim cái kia là ta tìm được trên người hắn, vẫn mang theo trên người không có giao cho ngươi, bởi vì ta sợ ngươi sẽ yêu hắn, bởi vì ta không tự tin ngươi sẽ yêu ta, một người cùng là nam nhân, lại là người giết thê tử ngươi, nhưng ta hy vọng ngươi có thể nhận thấy, bởi vì ta càng yêu ngươi hơn, hy vọng ngươi có thể cảm thấy tình yêu ấy.

Yêu ngươi, Kiều ]

Nếu lúc này còn có thể nói ra, Y Phàm hy vọng có thể đối với Kiều nói mình yêu y, nhưng đã quá muộn, gắt gao siết chặt nắm tay, đem tay cầm thư nắm chặt để trước ngực, tim lại bắt đầu chảy máu, vì người hắn yêu, vì không bao giờ có thể nhìn thấy “vợ”.

“Tiên sinh, ngươi tỉnh sao?” Không biết khi nào cửa bị mở ra, xoay người nhìn y tá phía sau, Y Phàm có loại kỳ quái không nói được.

“Tại sao lại như vậy?”

“Cái gì cơ?” Y tá không thể hiểu câu hỏi của Y Phàm, đem đồ ăn đặt ở trên đầu giường, cười nhìn hắn.

“Ta nói, ta tại sao lại ở đây? Người bên cạnh ta lúc ấy đâu?” Vừa nói đến Kiều tim Y Phàm liền thắt lại.

“Nga, chuyện này a, nói ra thì dài dòng, thật sự hảo mạo hiểm nga, ta cũng chỉ là nghe đồng sự nói.” Giống như nói đến chuyện thú vị, y tá cứ như vậy ngồi vào ghế bên cạnh giường, giống như chuẩn bị kể truyện cố tích mà thao thao.

“Bọn họ nói, bởi vì cục trưởng cục giam cùng ông chủ công ty ngươi cấu kết với nhau định sản xuất ra cái hệ thống giám sát phạm pháp gì đó, nên giết người nhà của ngươi, bức bách ngươi phải ở trong ngục giam mà hoàn thành cái hệ thống đó, sau đó một người vô danh tố cáo chuyện ấy lên pháp viện, còn có chứng cớ nga, nghe nói là trình tự ngươi đã hoàn thành hay sao ấy, chỉ là đến bây giờ cũng chưa ai mở nó ra, về phần người bên cạnh ngươi, một người đã chết, một người bởi vì não bộ bị thương nặng vẫn còn đang trong phòng chăm sóc đặc biệt.” Y tá ngắn gọn nói xong, cười đứng lên chuẩn bị rời đi, nhưng tay ngay lập tức lại bị nắm lấy.

“Nói cho ta biết, nói cho ta biết hắn ở đâu?” Kịch liệt run rẩy nắm thật chặt lấy y tá, hắn biết, người còn sống kia nhất định là Kiều, hắn muốn gặp y, nhất định phải gặp.

Y tá dáng vẻ có chút khó khăn, vẫn trầm tư không nói gì.

“Có, có khó khăn sao?”

“Bởi vì hắn là phạm nhân quan trọng, cho nên bốn phía đều có cảnh sát giám sát, nghe nói hắn là con của cục trưởng, sợ có người cứu hắn, cho nên không thể dễ dàng mà tiếp cận.” Y Phàm hiểu được ý tứ của nàng, nói cách khác không riêng gì cha của Kiều, cũng là một người có tội, cũng là phạm nhân sắp vào ngục giam.

“Ngươi có thể mang ta đi không? Ta sẽ nghĩ biện pháp, van cầu ngươi.”

Ngăn không được lời cầu xin của Y Phàm, y tá chỉ có thể gật gật đầu.

Mở cửa phòng bệnh ra, bốn phía vang lên tiếng của thiết bị máy móc, Y Phàm chứng minh xong liền được đi vào bên trong, nhìn thấy Kiều nằm trên giường ngực vẫn còn phập phồng thở, tảng đá trong lòng hắn cũng vì thế mà hạ xuống, người yêu của hắn, hắn người hắn yêu nhất đang ở trước mặt hắn.

“Hắn bởi vì bị đụng vào đầu nên có thể sẽ phải hôn mê thật sâu, thậm chí……” Bác sĩ cũng theo hắn đi vào, giải thích tình hình của Kiều.

“Thậm chí làm sao?” Mạnh mẽ kéo áo của bác sĩ Y Phàm kích động hỏi.

“Thậm chí có thể trở thành người thực vật, vĩnh viễn cũng sẽ không tỉnh.” Sấm giữa trời quang, mới vừa nghĩ Kiều sẽ không có việc gì lại nghe thấy kết cục này, làm cho Y Phàm suy sụp, cúi đầu, hắn có chút bất lực mà lắc lắc đầu.

“Đi ra ngoài, để ta được ở một mình với hắn, các ngươi đi ra ngoài hết đi.” Chỉ ra cửa, Y Phàm xua đuổi hết bác sĩ và cảnh vệ trong phòng, nghe được tiếng đóng cửa, hắn mới chậm rãi đi tới, đương nhiên hắn cũng biết trong phòng đã sớm gắn camera, khó trách bọn họ đi ra ngoài nhanh như vậy, Y Phàm tự giễu nở nụ cười.

“Kiều, ngươi có khỏe không?” Ngồi vào bên giường, lấy tay nhẹ nhàng vuốt xuống mái tóc có chút hỗn độn của Kiều, nhìn thấy cặp mắt kia vẫn nhắm chặt, cặp mắt của nam nhân luôn nóng rực mà nhìn mình, có thể cứ như vậy mà vĩnh viễn ngủ, có thể cứ như vậy không bao giờ nhìn đến mình nữa, lệ không tự chủ được lại chảy xuống.

Nằm úp sấp trên ngực Kiều, Y Phàm khóc đến mức ướt hết cả ngực áo, đột nhiên tiếng tim đập đang vững vàng chợt có chút kích động hơn, điều này làm cho Y Phàm mạnh mẽ ngẩng đầu lên, lau khô nước mắt lẳng lặng nhìn chăm chú vào Kiều trước mắt, một người vĩnh viến hắn đoán không ra đang nghĩ cái gì, nhưng lại chính là người mình yêu sâu đậm nhất.

Y Phàm khóe miệng hơi hơi nhướn lên, hắn nở nụ cười, cười thật vui vẻ, thật tự nhiên, gắt gao nắm lấy bàn tay của Kiều, tiếp tục đi nằm trong lòng ngực của y.

“Đúng vậy, người dù có trở thành thực vật, có lẽ như vậy cũng không tồi, ít nhất so với cái người trong ngục giam kia vẫn tốt hơn, đương nhiên, ngươi là người yêu của ta, ta sẽ chiếu cố ngươi cả đời.” Bình thản, nhưng tràn ngập tình yêu, đổi lấy bàn tay nắm chặt của đối phương, đúng vậy, hết thảy cũng không cần nói gì nữa.

Còn có mặt trời về tây tràn đầy năng lượng cùng ánh sáng có thể làm chứng, như vậy cũng đáng chúc mừng rồi.

========== Toàn văn hoàn =============

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.