Ma Hoàng Đại Quản Gia

Chương 21: Triệu thiếu soái là một cái tra nam. (12)




Âm u ẩm ướt, cả tầng hầm chỉ có thể dùng này từ để hình dung, nhưng kỳ lại lúc mình đi rõ ràng đèn trong này vẫn bật, nhưng hiện tại lại không thấy có một tia sáng nào.

“Đến đây?” Nhìn không rõ người phía trước, chỉ có thể xác định người kia đứng ở chỗ sâu nhất trong tầng hầm này.

“Ngươi là ai?” Tuy rằng trong lòng đã sớm đoán được, nhưng vẫn hỏi một chút.

“Ta là Jim, ngươi không phải gọi ta tới sao?” Người nọ hướng chính mình đi tới, Y Phàm bị một loại áp lực khống chế không tự chủ được lùi về phía sau, nhưng eo lại bị người ta giữ chặt, cả người liền gắt gao dán chặt vào ***g ngực vạm vỡ của người kia.

“Ngươi thật gầy.” Rõ ràng trong câu nói mang hàm ý bất mãn, nam nhân cúi đầu nhìn Y Phàm, càng làm cho Y Phàm lần đầu tiên nhìn được rõ ràng người đang chế trụ mình này.

“Không vui sao?” Cố ý có chút khiêu khích quàng tay lên cổ Jim, Y Phàm đem nhiệt khí phun lên trên mặt người kia thật phiến tình.

“Ha ha! Không nghĩ ngươi lại *** đãng như vậy, khó trách tên tiểu tử Kiều đó thích ngươi như vậy.” Đột nhiên bị nhắc tới nỗi đau trong tâm, Y Phàm thất thần một chút liền bị đè xuống dưới đất lạnh như băng.

“Ngươi biết Kiều sao?” Tuy rằng đã biết rõ đáp án, hắn chỉ muốn che dấu bằng cái ngạc nhiên giả tạo này, thể hiện bản thân ngây thơ một chút, nếu không kế hoạch này làm sao có thể tiến hành?

“Đương nhiên, nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành, ai cũng đã biết, cho nên trước khi ngươi “ra đi” ta cũng muốn nếm thử một chút tư vị của ngươi xem thế nào.” Câu nói không hề kiêng dè đã cho Y Phàm hiểu hết tất cả, Jim lớn gan mà đem cái bí mật lớn như vậy nói ra, Y Phàm nhìn thấy mặt Jim đến gần, chậm rãi nhắm hai mắt lại, hắn biết, Jim chính là người sẽ thực thi cái lệnh chết đối với mình.

Lệ không biết vì sao lạ rơi, nhưng rất nhanh bị nam nhân liếm khô, giống như chưa từng xuất hiện, hắn vẫn nghĩ người sẽ giải quyết mình là Kiều, nhưng trăm triệu thật không ngờ tất cả cũng chỉ là suy đoán viển vông, cái ngốc của bản thân khiến hắn dở khóc dở cười, hết thảy đều là mình tự biên tự diễn, hết thảy cũng đều là tưởng tượng của bản thân, y là người thế nào Y Phàm đã bắt đầu tường tận hiểu biết, chỉ vì Trần Trình và Victor có thể hạnh phúc, cũng hy vọng bản thân có thể làm ra một chuyện nào đó có ích, cho nên hắn bây giờ không thể có bất cứ hành động gì, hắn phải hoàn thành kế hoạch, để cho cái sinh mệnh đã đến lúc tàn của mình, vì hạnh phúc của người khác, làm được một điều tốt.

Nam nhân thô lỗ xé đi quần áo toàn thân Y Phàm, làm cho hắn cả thân thể loã lồ ở trong không khí, tiếp xúc với mặt đất lạnh lẽo khiến Y Phàm bất ngờ rùng mình, càng giống đang câu dẫn nam nhân nhanh nhanh mà tiến công, Jim không thể kiềm chế mà hướng về bộ ngực của Y Phàm, dùng kia đầu lưỡi thô ráp liếm láp điềm đỏ diễm lệ nổi lên trên bộ ngực trần kia.

“Ngô!” Tuy rằng đã cắn chặt môi dưới, nhưng thân thể lại quá sức thành thật, từng đợt khoái cảm vẫn không ngừng truyền đến, Y Phàm bất lực đưa tay cào vào sàn nhà cứng như băng, đến khi tất cả các móng tay đều gãy, vẫn không phát giác mà tiếp tục.

Thân thể khoái cảm cùng với chán ghét trong tâm khiến Y Phàm càng lúc càng điên cuồng, đột nhiên bị người ta ôm lấy nhấc lên.

“Chống xuống mặt đất đi.” Phải dùng tư thế quỳ như cẩu mà nâng lên cánh mông trắng noãn kia, bộ vị ngượng ngùng không có gì che chắn mà hiển lộ, tuy rằng bên trong hoàn toàn không có lấy một tia sáng, nhưng cái suy nghĩ vẫn có thể có người nhìn thấy khiến Y Phàm đỏ bừng cả hai tai.

Kế hoạch của hắn là khi Jim đạt triều cường sẽ dùng một con dao đâm ngay vào ngực hắn, dao thì đã giấu ở ngay trên bàn dưới chồng báo chí bên cạnh kia, cái đó là đưa cho Y Phàm để giết Kiều, nhưng bây giờ đã không thấy Kiều đâu, như vậy để giết Jim cũng chỉ còn một cách này.

Nhưng lúc hắn còn đang cẩn thận mà lo nghĩ, Jim đã khẩn cấp tiến vào trong hậu huyệt của Y Phàm còn chưa kịp bôi trơn qua.

“A! Thích, thật nhanh, so với vợ ngươi, ngươi còn lợi hại hơn!” Câu nói thấp nhỏ làm Y Phàm cả người dại ra, hoàn toàn không để ý nửa người dưới vì bị tiến vào đột ngột mà đã rách ra chảy máu, hắn gian nan mở miệng:

“Ngươi có ý từ gì?”

“U, bảo bối, ngươi còn không biết sao? Vợ ngươi trước khi chết là mấy huynh đệ ta thượng qua nha, tuyệt đối *** đãng, bất quá so với nàng, ta cảm thấy ngươi còn kích thích dục vọng của ta hơn, ha ha!” Tiếng cười suồng sã vang vọng cả căn phòng tăm tối, cái mông đang bị tra tấn thô bạo lại hoàn toàn không thu hút được sự chú ý của Y Phàm.

Cả người giống như bị va đập thật mạnh, đầu óc ong ong, hình ảnh vợ yêu chết lại hiện trở về rõ ràng trước mắt, hiện tại Y Phàm đã cảm thấy cơn phẫn nộ đang dần dần dâng lên không ngừng.

“A!” Gào lên, mặc kệ cơ thể còn đang bị xỏ xuyên, Y Phàm cả người vùng lên, đem thịt heo của Jim sút ra, động tác cường liệt như muốn bẻ gẫy Jim trước mặt.

“Tiểu tử ngươi phát điên gì vậy?.” Một cái tát giáng xuống, đau đớn trên mặt hoàn toàn không thể so sánh với đau thương trong lòng, trân trối nhìn kẻ giết thê tử chân chính trước mặt đây, trong ***g ngực liệt hỏa đã muốn thiêu đốt đến không thể chịu đựng được nữa, đây là thời điểm để báo thù.

Mạnh mẽ nhằm về phía cái bàn, giống như là muốn tự sát, sau đó chậm rãi ngã xuống đất.

“Ngươi làm sao vậy?” Nhìn thấy người trước mặt đột nhiên hành động như chó nhà có tang, Jim bị dọa đến mơ hồ, hắn chậm rãi đến bên Y Phàm xem xét.

“Uy, không có việc gì chứ?” Ngồi xổm người xuống, lấy tay vỗ nhẹ bên mặt Y Phàm, kiểm tra thân thể hắn.

“Hừ, như vậy cũng tốt, ta động thủ liền tỉnh thôi, phi.” Nói xong, đang muốn đứng dậy, lại bị Y Phàm một phen giữ chặt, từ phía sau rút ra con dao nhỏ đã cầm sẵn từ trước lấy hết sức đâm vào người y.

“Ngô! Ngươi đồ tạp chủng!.” Ôm chặt vai trái bị bất ngờ đâm phải, Jim rút lui về phía sau, người này đã sớm bị ý nghĩ giết người chiếm giữ hết thảy, Y Phàm đỏ mắt trong đầu chỉ có một ý nghĩ duy nhất là đem con dao này cắm thật chặt vào ngực hắn, như thế tất cả đều chấm dứt, cho dù cuối cùng cũng chết, cái kia cũng không quan trọng, vì báo thù, đó mới là mục đích thật sự của hắn, càng không nên vì tình cảm giữa đường của bản thân mà quên đi mục đích mà bản thân mình theo đuổi.

“Không cần lại đây, nếu không ta sẽ cho ngươi biết tay.” Tuy rằng đã bị thương, chỉ Jim bởi vì thể trạng tốt, cái loại khí thế áp bách này cũng không vì thế mà giảm bớt.

“Hừ, ngươi nghĩ rằng ta sẽ sợ ngươi sao? Ngươi đồ con lợn, ai cho ngươi chạm vào Ngả Lâm của ta, ai cho ngươi giết nàng! Đây cái mà ngươi đáng phải nhận!” Giơ cao lên con dao, giống như đang cầu nguyện trời xanh, hắn muốn thay trời trừng phạt kẻ này, kẻ giết người thân nhất của mình, khiến mình trở thành như hiện tại.

“Y Phàm, dừng tay.” Đột nhiên ở cửa vang lên âm thanh quen thuộc, cả phòng đồng thời cũng được bật sáng.

“Y Phàm, không nên giết hắn, hắn cũng sẽ bị bắt thôi.” Kiều ôm chặt một bên còn chảy máu, gian nan đi về phía trước.

“Ngươi làm sao vậy?” Nhìn thấy Kiều như vậy, Y Phàm cơ hồ sợ ngây cả người, đao trong tay cũng vì thế mà rơi xuống đất.

Ôm lấy lưng Kiều, để cho y dựa vào mình mà đứng thẳng, hắn rõ ràng biết đối với người đã phản bội mình thì không cần quan tâm đến như vậy, tâm vốn đã lạnh như băng, cánh cửa trong tim đang đóng kín đột nhiên lại lung lay, thấy y xuất hiện như vậy lại khiến hắn động tâm.

“Thực xin lỗi, ta về trễ.” Nhẹ nhàng giải thích bên tai Y Phàm, Kiều cười nhìn vào người đang cố gắng nâng thân thể mình lên kia.

Nhìn cảnh hai người bọn họ ôm nhau, Jim lại bắt đầu hành động, chậm rãi đi đến chỗ Y Phàm làm rơi con dao, nhặt lên nắm trong tay, trên khuôn mặt nụ cười âm hiểm khiến người ta không rét mà run.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.