Ma Hoàng Đại Quản Gia

Chương 17: Triệu thiếu soái là một cái tra nam. (8)




“Ngươi như thế nào tự nhiên lại chán ghét hắn như vậy?” Trở lại phòng giam, người còn chưa kịp ngồi xuống, Kiều liền nghi hoặc hỏi hắn, y biết lúc trước Y Phàm là thực rất có cảm tình với nam hài như ánh mặt trời này.

“Không có gì!” Cũng không quay đầu lại, ngã nằm trên giường của mình, Y Phàm đem cả đầu mình giấu vào dưới gối.

“Thật vậy chăng?” Nhẹ nhàng lấy đi chiếc gối đang phủ xuống, không để hắn giấu mặt đi, Kiều lại trầm giọng hỏi.

“Đúng vậy, sao lại không tin ta?” Có chút tức giận nhìn nam nhân nhất nhất không chịu bỏ qua này, cũng không biết bắt đầu từ khi nào, Y Phàm dần dần càng ngày càng phát hỏa nhiều hơn, giống như oán hận của hắn, có lẽ tính cách mình càng ngày càng xấu, cũng có lẽ là do mình càng ngày càng tín nhiệm y đi, Y Phàm nói không ra là do cái gì, cho nên toàn bộ lo lắng của hắn rốt cuộc đều phát tiết hết lên Kiều.

“Được rồi, được rồi, không cần tức giận, nếu mệt mỏi thì ngủ một chút đi.” Kiều với mỗi lần Y Phàm nổi giận cũng chỉ có thể nhường nhịn, bởi vì y không thể tổn hại đến Y Phàm, nhìn thấy cái đầu đang thò ra dưới chăn kia, y có chút dở khóc dở cười, người này so với mình còn to gan hơn, nam nhân có tính cách trẻ con, y có đôi khi không biết dùng cái gì để hình dung hắn, chỉ thầm mong trái tim hắn sẽ không thay đổi.

“Ngươi hảo hảo nghỉ ngơi đi, ta đi ra ngoài một lúc.” Cũng không chờ Y Phàm đáp lại, y cứ thế mà hướng người ra phía cửa, mạnh mẽ ngồi dậy, nhìn thân ảnh đang dần xa kia, Y Phàm có loại áy náy nói không nên lời, hắn biết, tất cả đều là hắn tức giận trước sự bất lực của bản thân, Kiều cũng chỉ là quan tâm mà thôi, nhưng đối với loại vấn đề không thể trả lời này lại càng nôn nóng hơn, nếu đã như thế, trong lòng yên lặng ngầm quyết tâm đợi khi y trở về xe hướng y giải thích một chút.

Nằm xuống, rất nhanh tự mình liền ngủ đi mất, Y Phàm lại mơ thấy buổi tối cuối cùng hắn nhìn thấy thê tử, hắn như sống lại khoảnh khắc đó một lần nữa, Về đến nhà liền nhìn thấy thê tử trần trụi nằm trong đống máu đỏ tươi, ánh mắt đông cứng lạnh băng không hề có tiêu cự, dường như nhìn thấy một thứ rất khủng khiếp, rốt cuộc nàng đã nhìn thấy cái gì?

“Ân!” Cảm thấy được có chút không thoải mái, Y Phàm theo thói quen định xoay người, tự dưng bên người lại truyền đến thanh âm của xiếng xích, im lặng mở to mắt lại phát hiện ra bản thân đang bị trói trong một căn phòng hoàn toàn xa lạ, toàn thân không biết bị thoát y lúc nào, nhục nhã trần trụi làm hắn vô vọng quét mắt nhìn bốn phía.

“Tỉnh rồi sao?”

Nghe được bên phải truyền đến thanh âm, hắn mạnh mẽ quay lại, là Jacques, là Jacques hai tháng trước suýt nữa đánh mình đến chết, toàn thân lông tơ đều dựng thẳng lên, nỗi sợ hãi thấm vào tận sâu trong cơ thể khiến hắn không thể phát ra bất cứ thanh âm nào.

“Như thế nào? Thấy quỷ sao?” Đi đến trước mặt Y Phàm, Jacques dùng roi nâng cằm hắn lên, ánh mắt hung ác làm cho người ta không rét mà run.

“Ngươi…… Ngươi…… Muốn làm gì?” Nhiệt độ lạnh lẽo trong phòng làm cho Y Phàm càng lúc càng run rẩy, lúc này hắn lạnh đến mức răng nanh cũng đánh vào nhau cầm cập.

“Muốn biết sao?” Ngồi vào bàn tra khảo ở phía xa xa, Jacques cười nhẹ nhàng, cái loại cười như yêu vật hại người này, làm cho người ta không dám nhìn thẳng, cảm giác chỉ cần nhìn thẳng vào sẽ bị hút vào trong, vạn kiếp bất phục.

“Như thế nào lại không nói?” Thấy Y Phàm không có phản ứng lại, y tiếp tục.

“Sơn Địch, cùng Đặc Địch là các ngươi giết.” Hoàn toàn là câu khẳng định, Jacques một chút cũng không nghi ngờ điều đó, bởi vì lần đó Sơn Địch hứng lên chính là muốn đem Y Phàm chơi đùa một chút, nhưng lại đi mà không thấy trở về

Đối với lần cáo buộc này Y Phàm hoàn toàn lặng câm, không hề có ý kháng cự.

“Không nói sao? Tuy rằng có thể nói là sự kiện ngoài ý muốn, súng lục cướp cò cũng không phải không có khả năng, nhưng chỉ có ngu ngốc mới tin, rõ ràng đó chỉ là một cái cớ vớ vẩn để trốn thoát thôi, ngươi rốt cuộc là thông đồng với ai? Lại có thể ngay cả cấp trên cũng bỏ qua cho các ngươi?”

Y Phàm mở to hai mắt nhìn Jacques trước mặt, hiện tại hắn cũng không có sợ hãi, mà tiến vào trình độ khiếp sợ rồi, cái này là lần đầu tiên hắn nghe được kết cục của sự kiện ngày hôm đó, trước đây dù có hỏi như thế nào, Kiều cũng đều nói là không sao nữa rồi, không muốn hắn biết.

“Ngươi nói thật sao?” Có lẽ đây là câu hỏi rất ngu ngốc, chỉ có điều Y Phàm chính là mong muốn xác nhận lại một chút.

“Như thế nào? Chính ngươi cũng không biết chi tiết sao?” Jacques dường như cũng có chút giật mình bởi phản ứng của Y Phàm, xem ra hắn chính là hoàn toàn chẳng biết bất cứ cái gì.

Gật đầu, hắn hiện tại có thể cử động cũng chỉ có mỗi bộ phận này.

“Y cũng thật là lợi hại, hồ sơ của hắn ở trong ngục giam cũng chỉ có mấy thông tin chẳng đáng kể, tất cả các thông tin khác đều trống, rõ ràng chính là giả, y rốt cuộc là ai?” Hung hăng mà đem đem roi đang cầm trong tay quật xuống sàn nhà, đó có thể nhận ra Jacques hiện tại cực độ phẫn nộ.

“Tại sao có thể như vậy?” Y Phàm cứ như đang ở trong mộng mà lẩm bẩm một mình, tuy rằng ngay từ đầu hắn đã đoán Kiều hoặc là người cũng được Lão đại phái vào, giống như Kim, hoặc là người của ngục giam này, hiện tại mới phát hiện hóa ra là sai lầm, nếu y không phải người mà ông chủ phái tới, cũng không phải người vốn ở trong ngục giam, như vậy y là ai? Cái hình xăm kia đột nhiên lại hiện lên trong mắt hắn, cái hình xăm đó rốt cuộc là có ý nghĩa gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.