Ma Hoàng Đại Quản Gia

Chương 12: Triệu thiếu soái là một cái tra nam. (3)




Màn đêm đã buông xuống, mọi người bị cấm túc, áp lực trong không khí khiến cho tâm tình mọi người cũng không còn hứng thú mà trò chuyện, không gian nguyên bản ồn ào giờ trở về với sự tĩnh lặng nguyên sơ, chỉ còn lại tiếng gót sắt của giày tuần tra trên nền đất vang lên “tháp tháp”.

Kỳ quái chính là buổi chiều đã chết đến ba mạng người như vậy mà trong ngục giam lại giống như chưa hề phát sinh chuyện gì, cả ngục cảnh bình thường hung hăng như vậy bây giờ cũng như gà trống mà cúi đầu im lặng.

Đôi mắt Y Phàm không có tiêu cự cứ nhìn thẳng về phía trước, giống như mọi lời an ủi của Kiều không hề đi vào trong tai hắn một chút nào.

Trước mắt cứ chiếu đi chiếu lại cái chết của thê tử và Kim, tiếng súng cứ như thế chiếm lĩnh thính giác của hắn, hắn tự nhận bản thân cũng không phải người yếu đuối gì, chỉ là hắn bây giờ, tất cả dây thần kinh của hắn dường như đều ngưng trệ, tất cả dường như đã vượt qua phạm vi tiếp nhận của hắn, tâm trạng dậy sóng trong lòng không cách nào thể hiện ra trên mặt, hắn hiện tại dường như đang cố phong bế chính mình lại, mong người khác đừng đụng vào hắn, cũng không hy vọng gặp bất kì ai.

“Y Phàm, ngươi đã một ngày không ăn uống gì rồi, ngươi ít nhất cũng nói gì đó đi, ngươi như vậy thì Kim cũng chẳng thể nào sống lại được.” Tuy rằng con người này giống như con mèo nhỏ vì hoảng sợ mà lui vào trốn trong góc tường, nhưng Kiều vẫn muốn lay tỉnh nhận thức của hắn.

“Ngươi phải cố gắng lên, không nên nghĩ lung tung, hiện tại là lúc phải suy nghĩ xem sau này sẽ sống như thế nào, không phải lúc tưởng nhớ những kẻ đã chết, ngươi tỉnh táo một chút được không.” Mạnh mẽ xoay mạnh đầu hắn lại, bắt đôi mắt vô hồn của hắn phải nhìn thẳng vào chính mình.

“Ta biết ngươi hiện tại rất thống khổ, nhưng ngươi cho rằng bọn họ nhìn ngươi như thế này sẽ thấy vui vẻ sao? Bọn họ chết không phải để đổi lấy nỗi tiếc thương của một kẻ vô thức như thế này.” Tuy mặt đối mặt nhưng Kiều biết trong mắt Y Phàm hoàn toàn không hề có hình bóng của mình.

“Thực xin lỗi.”

“Ba……” Không hề báo trước lấy một tiếng, Kiều vừa nói xong liền giơ tay tát xuống.

Chỉ là Y Phàm sớm đã lâm vào trạng thái vô ý thức, một chút đau đớn cũng không hề truyền đến được trung khu thần kinh của hắn, nhưng vì lực đánh quá mạnh khiến cho đầu hắn quay về một bên, ánh mắt cũng càng lâm vào tĩnh mịch

“Ngươi muốn thế nào mới mở miệng nói chuyện a, ngươi nói cho ta biết, không nên ngược đãi bản thân như thế.” Kiều đau lòng đem cả người hắn ôm vào lòng, kỳ quái là Y Phàm đột nhiên run rẩy, vốn không hề có phản ứng đột nhiên lại trở nên run rẩy, vừa nhìn thấy, Kiều không cần biết là nguyên nhân gì, chỉ cần thấy hắn có phản ứng là tốt rồi, thế là càng lúc càng đem hắn ôm vào càng chặt.

“Thật tốt quá, ngươi phản ứng lại rồi.”

“Không cần, không cần, buông.” Run rẩy ban đầu đã trở thành điên cuồng giãy dụa muốn thoát khỏi vòng tay của Kiều.

“Y Phàm? Làm sao vậy?” Hơi hơi thả lỏng ra một chút, y cố gắng nắm lấy đôi tay hoảng loạn đánh lung tung của Y Phàm.

“Không được đụng vào ta, xin ngươi, không được đụng đến ta.” Nói đến cuối cùng lại trở thành nức nở, lúc này cái mà Y Phàm nhìn thấy không phải là Kiều, mà là tên Sơn Địch đã chết kia.

“Là ta, ngươi nhìn cho rõ đi, ngươi làm sao vậy?” Dùng sức ấn chặt Y Phàm lên trên giường, Kiều bức hắn phải nhìn thẳng vào bản thân, Y Phàm lại khăng khăng quay đầu đi không muốn nhìn y.

“Nhìn ta!” Kiều tựa như đã bắt đầu tức giận, rống to lên, thanh âm vang lên trong đêm tối thật khác thường.

“Có chuyện gì, câm miệng lại cho ta.” Quản giáo không biết đã đứng ở bên ngoài từ khi nào, dùng côn điện gõ vào cánh cửa, cảnh cáo hai kẻ đang dây dưa trên giường, sau đó lại làm như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục tuần tra như trước.

Im lặng đột ngột, khiến Kiều cẩn thận nhìn xuống nam nhân càng lúc càng yếu đuối này một cách cẩn thận hơn, da thịt trắng nõn chứ không giống những người da trắng bình thường khác, toàn thân chẳng qua chỉ là ám một màu trắng, đôi môi hơi mỏng hồng hồng, giống như vừa bị thứ gì đó cắn vào, hấp dẫn người khác chiêm ngưỡng, đôi mắt không lớn không nhỏ màu trà, lúc này lóe ra tia sợ hãi, giống như đang chứng kiến một thứ gì đó thực sự khủng bổ, mái tóc mềm mại cùng màu với đôi mắt đã vì bị vào tù mà cắt thật ngắn, nhìn không ra là kiểu tóc gì.

“Ngô!”

Kiều có chút không tự chủ được cúi đầu hôn lên đôi môi nhỏ nhắn vì hoảng sợ mà hơi mở ra thở dốc, cũng chậm rãi đem đầu lưỡi có chút không khống chế được của mình vói vào trong.

Y Phàm vốn có chút bình tĩnh lại vì hành động này lại bắt đầu kịch liệt phản kháng,, đôi mắt không thể khống chế mà trừng to, chỉ có điều hết thảy chống cự cũng chỉ vì kỹ xảo của Kiều mà mềm hóa lại, đầu lưỡi của y cùng Y Phàm ở trong miệng triền miên dây dưa một chỗ.

“Ân!” Bởi vì miệng bị chế trụ, Y Phàm chỉ có thể từ mũi thoát ra thanh âm dục vọng của mình, có thể nói đây là nụ hôn sâu nhất của hắn, khiến cho hắn cả người đều mềm ra, mê đắm vào đấy.

Hơi buông tha Y Phàm ở dưới vì hôn mà có chút rơi vào mê loạn, Kiều hơi ngồi dậy, nhìn Y Phàm vì dục vọng trào dâng mà thở hổn hển, mà sợ hãi trong mắt lúc trước đã chuyển thành ngượng ngùng.

“Ngươi cuối cùng cũng tỉnh rồi!” Kiều cười nhìn Y Phàm cũng đang nhìn chính mình, chỉ bởi một câu ngắn ngủi như vậy của Kiều, Y Phàm vừa mới thanh tỉnh đã chảy xuống nước mắt.

“Vì cái gì? Vì cái gì muốn cho ta tỉnh, ngươi không biết như vậy ta có bao nhiêu thống khổ sao?” Lấy tay che đi khuôn mặt khóc nức nở, Y Phàm nghẹn ngào nói, chỉ có điều tay rất nhanh bị y kéo xuống, ánh mắt mơ hồ ngập nước ngượng ngùng nhìn lên nam nhân bá đạo phía trên mình.

“Đừng hốt hoảng, trốn tránh là không phải là cách giải quyết vấn đề, nhìn ta, tin tưởng ta, ta sẽ giúp ngươi.” Y Phàm không có phản ứng, chính là không ngừng lắc lắc cái đầu vốn đã có chút mơ hồ.

“Tin tưởng ta.” Tuy rằng vẫn là khẩu khí mệnh lệnh, chỉ có điều vòng tay ấm áp của Kiều làm cho Y Phàm có cảm giác yên tâm, lập tức càng khóc càng thảm hại hơn, hắn không ngờ tuyến lệ của mình chỉ mới có mấy ngày mà đã phát triển đến như vậy, chính mình cũng vừa mới thoát khỏi kinh hách, tuyến lệ cũng vì thế mà phát huy công dụng đến mức tối đa.

“Đừng khóc, đừng khóc nữa.” Kiều hôn đi lệ trên mặt Y Phàm, tay ở sau lưng hắn vuốt ve nhẹ nhàng, cho đến khi cả người hắn cũng bình ổn trở lại, chỉ còn cơn nức nở thì vẫn chưa thể dừng lại..

“Ta yêu ngươi.” Thộ lộ bất ngờ làm Y Phàm vừa mới bình tĩnh trở lại mở to mắt nhìn, thấy đôi mắt chân thành tha thiết của đối phương, Y Phàm lần đầu tiên tự nguyện, nhắm đôi mắt lại.

Giống như là được cho phép, Kiều lại cúi đầu hôn lên đôi môi vẫn còn chút run rẩy kia.

“Ta yêu ngươi, ta yêu ngươi, Y Phàm.” Tiếng thổ lộ nhẹ nhàng mà chậm rãi thấm dần vào cả thể xác và tinh thần Y Phàm, giống như một giấc mộng, thực tự nhiên đưa tay vòng qua cổ người kia, đem cả thân thể gắt gao dựa vào hắn, có lẽ hắn cũng thật sự cần có người an ủi, Y Phàm dường như đã buông tha, quyết định sẽ đem tất cả, một mực dựa dẫm vào nam nhân trước mắt này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.