Ma Hoàng Đại Quản Gia

Chương 11: Triệu thiếu soái là một cái tra nam. (2)




“Ngươi muốn làm cái gì, buông ra.” Y Phàm bị y kéo đi càng ngày càng xa đám người, đến một nơi hoàn toàn lạ lẫm, nơi này không giống khu của người da đen vừa bừa bộn vừa dơ bẩn, nhìn quanh bốn phía, đây chính là khu vực của người da trắng đi, lần đầu tiên hắn đến khu này từ khi vào trại.

“Đi vào.” Bị người đẩy từ sau lưng, Y Phàm đứng không vững liền ngã vào gian bên trong.

“Về sau đây chính là chỗ ở của ngươi, không được trở về bên cạnh tên da đen kia nữa.” Nam nhân tóm chặt lấy hàm dưới của Y Phàm nói.

“Ngươi là ai, muốn làm gì, buông tay.” Y Phàm hàm dưới bị nắm như là sắp sai khớp đến nơi, cố gắng dùng sức thoát khỏi bàn tay nam nhân.

“Về sau gọi ta là Kiều, mọi người đều gọi ta như vậy.” Hoàn toàn là khẩu khí mệnh lệnh, chỉ có điều Y Phàm đã phẫn nộ đến không nghe được gì.

“Dựa vào cái gì, ta cũng không phải đồ vật này nọ, các ngươi không có quyền muốn ta đến thì đến muốn ta đi ta liền đi, ta cũng không thuộc về ai, ta chỉ thuộc về mình ta.” Tuy rằng có cố gắng, cằm dưới vẫn là bị tóm lại, nhưng lại được nói những lời muốn nói từ tận đáy lòng, mà Kiều cái gì cũng không nói, chỉ ngửa đầu cười lớn như đang xem hài kịch.

“Ngươi…… Ngươi cười cái gì!” Cảm giác bản thân như đang bị lột trần ra mà nhìn ngắm, Y Phàm có loại nhục nhã không nói nên lời.

“Một con cẩu còn biết cắn người, ta thích ngươi.” Lời nói không biết có ý nghĩa gì làm cho Y Phàm đột nhiên không biết nói gì, mà dưới tầm mắt nam nhân có chút mê hoặc ấy, chỉ thấy y cúi đầu, bá đạo hôn đôi môi nhu nhuận của Y Phàm.

“Ngươi bị vài người thượng qua?” Tự dưng bị hỏi một câu làm Y Phàm đột nhiên thật muốn tìm một cái hố để chui xuống, y cũng không để ý mà hỏi hắn vấn đề nhục nhã này, quả nhiên làm tụt xuống ngạo khí lúc trước của Y Phàm.

Y Phàm không muốn trả lời, quay mặt sang một bên, chỉ thấy Kiều đột nhiên để hắn giãy ra chạy tới bên tường rồi lại lấy ra một cái ảnh chụp.

“Cái này… ngươi đang làm….?” Tuy rằng tay đang run rẩy, Y Phàm cả giọng nói cũng trở nên run theo, ở trong ảnh chụp là một cô gái mặc áo tắm, đang sung sướng mà bơi lội trong bể bơi, người con gái này cũng không phải là ai khác mà chính là vợ của Y Phàm, Ngả Lâm

“Nói, nói cho ta biết, ngươi nhất định biết cái gì đó!” Y Phàm vội vàng nắm lấy áo nam nhân muốn tìm ra đáp án, chỉ có điều đối phương chỉ một mực đứng cười, không nói điều gì

“Van cầu ngươi, nói cho ta biết, van cầu ngươi.” Vừa nói, Y Phàm tay cũng dần dần mềm ra, cả người cứ như vậy tụt xuống quỳ trên mặt đất, hắn đã không biết từ bao lâu rồi không nhìn thấy hình dáng vợ yêu, từ khi bắt đầu dính kiện, hắn đã không được mang theo ảnh chụp nữa, hắn nhớ rõ đây là mùa hè ấy, để ăn mừng ngày kỷ niệm đám cưới của hai người cùng đi chơi, lúc ấy vẫn còn hạnh phúc như vậy, chính là hiện tại……

Nam nhân cũng ngồi xổm xuống, vừa liếm vừa hôn đi nước mắt của hắn, sau đó thật sâu ôm hắn vào lòng, lấy tay nhẹ nhàng vỗ về lưng của Y Phàm vì khóc mà run lên nhè nhẹ.

“Van cầu ngươi, nói cho ta biết.” Cả đầu chôn trong ngực Kiều, Y Phàm vẫn lặp đi lặp lại.

“Một người bạn của ta đưa cho.” Khinh miêu đạm tả nói ra một cái đáp án vô thưởng vô phạt, Y Phàm chỉ có thể bất lực mà gật, hắn biết có hỏi nữa cũng bằng thừa, tên Kiều này chính là cái gì cũng không có ý định nói cho mình.

“Về sau ngươi liền ở nơi này, không cần phải trở lại khu của người da đen, đồ vật này nọ ta sẽ gọi người mang đến cho ngươi.” Ngữ khí rõ ràng so với trước kia trở nên ôn nhu hơn,Y Phàm nhẹ nhàng gật gật đầu, với hắn mà nói ở đâu cũng không thành vấn đề, chính là hiện tại hắn là một người so với tù phạm còn không có tự do hơn.

Một tuần sau, Y Phàm vẫn không thể hiểu nổi tại sao y nói mình là người của y nhưng vẫn không hề chạm qua mình lấy một lần, nhiều nhất là ôm hôn hắn mà thôi, cho tới bây giờ cũng chưa từng có hành vi quá phận với hắn.

Mà Kim, nghe nói thương thế cũng không còn vấn đề gì nghiêm trọng, có khi cũng sẽ ở nhà ăn mà đụng mặt nhau, chỉ cảm thấy rõ ràng hắn đang né tránh mình, bởi vì hắn rõ ràng biết đồ đạc của mình đã được chuyển ra.

Mà cái làm cho Y Phàm không thể chịu đựng nổi chính là thái độ của cả hai bên đối với hắn, người da đen cũng đã không còn phải đề phòng nữa, chỉ có điều kì quái là bọn họ cũng không dựa vào cơ hội này mà tranh thủ nhục nhã hắn, mà lại giống y thái độ của Kim, tận lực tránh xa hắn. Người da trắng lại hoàn toàn xem hắn như người tàng hình, cho dù hắn có cùng Kiều nói chuyện vô cùng khoái trá khoa trương thì bọn họ cũng không hề liếc mắt đến một cái, bọn họ chính là xem hắn như con rán, con rệp giống nhau, cho rằng nhìn thấy hắn là một loại sỉ nhục, nhìn thấy hắn cũng có thể làm dơ chính mình.

Tuy rằng như thế, chỉ Y Phàm vẫn là có chút vui mừng, bởi vì cuộc sống hiện tại chính là ước vọng của hắn, như vậy hắn có thể an ổn mà đi tìm đáp án cho vấn đề của chính mình.

Hắn là cố vấn điện tử của công ty kỹ thuật Thung Lũng, chủ yếu chỉ quản lý vấn đề kỹ thuật, một ngày lão bản của hắn tìm hắn để nói một vấn đề, mà thái độ của lão bản lại quá mức cảnh giác khiến cho hắn hoài nghi, sau này mới biết đó là do một phần mềm thiết kế, hơn nữa là trong ngục giam.

“Trong ngục giam tỉ lệ tử vong hiện nay không rõ nguyên nhân không ngừng gia tăng, thậm chí còn có cả quản giáo, cử tri cũng có người lên tiếng, hy vọng có thể có biện pháp nào đó có thể theo dõi được mọi tình huống, không thể để nhân viên bảo vệ an toàn của quốc gia chết một cách vô ích như vậy. Cho nên mới muốn công ty của chúng ta tiến hành nghiên cứu một thiết bị theo dõi, loại máy này phải chế tạo thật hoàn mĩ, nói cách khác ở góc độ nào cũng phải nhìn thấy được, nhưng lại không được để đối phương phát hiện……” Hắn nhớ rõ đây là những lời lão bản nói với mình, chỉ có điều ngục giam vốn đã có hệ thống theo dõi rồi, vì cái gì lại muốn tìm đến một công ty hoàn toàn chưa bao giờ cung cấp thiết bị này? Vấn đề này cho tới bây giờ hắn vẫn chưa tìm được đáp án, chỉ có điều hắn biết được tất cả đều từ đây mà ra, vợ yêu của hắn đã chết, mà hắn vì bị vu cáo hãm hại mà bị tống vào địa phương địa ngục này.

“Y Phàm, ăn cơm, đi thôi.” Tiếng cảnh ăn cơm vừa vang lên, cửa sắt cũng tự động mở ra, Kiều đi tới mang hắn ra ngoài. Hai người một tuần trở về đây như hình với bóng, ở trong mắt người khác bọn hắn giống như là đã có gì rồi, nhưng chỉ có đương sự biết, kỳ thật cái gì cũng không có, có lẽ cũng là nguyên nhân này hắn đối với Kiều cũng nhu hòa đi rất nhiều, có lẽ y có thể là bằng hữu duy nhất của mình ở nơi này đi, Y Phàm có chút tham vọng mà tự nhủ như vậy.

“Hey, nhìn xem là ai này?” Đột nhiên phía trước bị người chặn lại, đó là hai ngục cảnh chẳng hề xa lạ, là Sơn Địch cùng Đặc Địch, Y Phàm có chút không tự chủ lùi về phía sau vài bước, mà Kiều cũng cảm thấy chắc chắn trước đó cũng đã có chuyện, đột nhiên đứng chặn trước mặt Y Phàm.

“Ha ha, không cần phải sợ chúng ta như vậy!” Sơn Địch muốn vươn tay qua Kiều để nắm lấy Y Phàm, lại bị Kiều lấy tay phủi đi.

“Ngươi là ai, dám cản bọn ta?” Đặc Địch dùng đèn pin trỏ vào ngực Kiều, cực kì bất mãn.

“Hắn là người của ta, ta sẽ không để cho người khác động đến hắn.” Kiều không sợ chết nói xong, kỳ thật y cũng không phải không biết trước mặt là quản giáo, nhưng y cũng có lập trường của riêng mình, nếu để cho người khác biết được y để người của mình bị kẻ khác chạm vào, như vậy…. trong ngục giam này, cuộc sống ngục giam này đối với ai cũng không hề dễ chịu.

“Phi, không nhìn xem hắn rốt cuộc là ai. Tự mình kiểm tra lỗ tai của hắn đi.” Sơn Địch nói một hơi, hai tay khoanh trước ngực tựa như không hề để ý đến tiểu tử trước mặt.

Kiều cũng không quay đầu lại mà cười lớn.

“Không phải chỉ là ‘Yêu đức’ thôi sao, có lẽ người khác sẽ sợ các ngươi, nhưng ta sẽ không sợ.” Từ trong cổ họng âm thanh cường ngạnh phát ra, kể cả Y Phàm đang được bảo vệ phía sau cũng cảm giác được hàn ý trong từng câu chữ.

“Mẹ nó, không giáo huấn ngươi một chút, ngươi thật sẽ nghĩ lão tử là bụt giấy đúng không.” Nói xong Sơn Địch giơ lên đèn pin muốn đánh lên người Kiều, nhưng chỉ thấy y dùng một tay đón lấy cây gậy vẫn còn đang phóng điện, vứt lên trên mặt đất.

“Chẳng lẽ đây là bản lĩnh của ngươi?” Nhíu mày, cũng không khác gì Sơn Địch mà khinh thị nhìn đến Kiều, đệ đệ Đặc Địch khuôn mặt tức giận đến mức rút gân, chỉ lần này hắn lấy không phải đèn pin, mà là súng lục. Hắn để lên trên thái dương Kiều, cười.

“Hiện tại cảm thấy thế nào?” Hai huynh đệ bộ dáng xấu xí giống nhau đến mức không thể nghi ngờ sự kì diệu của di truyền.

“Không cần, ta đi với các ngươi.” Chứng kiến người đối xử tốt nhất với mình từ trước đến nay bị người ta phương hại, Y Phàm nhịn không được đứng dậy.

“Ta đi với các ngươi!” Biết rõ lần này đi có lẽ chỉ có thể là một con đường chết, nhưng hắn không thể để cho người khác vì hắn mà hy sinh, bởi vì hắn biết, chính mình không đáng được Kiều đối xử như vậy.

“Cám ơn ngươi một tuần này đã chiếu cố ta.” Y Phàm quay lại cười cáo biệt với Kiều, chuẩn bị đi theo hai huynh đệ rời đi.

“Ngô!” Đặc Địch đang khống chế Kiều đột nhiên ôm lấy đầu ngã lăn ra đất.

“Đặc Địch, ngươi làm sao vậy?” Sơn Địch có chút không biết phản ứng ra sao nhìn bộ dáng lăn lộn của đệ đệ, chỉ thấy phía sau chợt xuất hiện là Kim đang cầm một cái gậy sắt thật là thô.

“Ta chỉ biết tiểu tử ngươi luyến tiếc hắn.” Kiều cười, nhìn Kim nói.

“Hiện tại không phải là lúc để cười, đi nhanh lên, lần này bọn họ là sẽ không bỏ qua chúng ta.” Không nói hai lời, Kim nhặt lấy cây thương mà Đặc Địch vứt trên mặt đất theo hướng ngược lại chạy đi, Kiều cũng vội vàng chạy theo.

“Các ngươi đứng lại cho ta.” Sơn Địch giơ súng lên theo hướng bọn họ thoát đi đuổi theo.

“Oành!” Một tiếng súng vang vọng phát ra, một cỗ mùi máu tươi lập tức lấp đầy trong mũi Y Phàm, hắn cảm thấy có lẽ đây là những giây phút cuối đời của hắn rồi, đúng vậy, cứ như vậy mà chết có khi đối với mọi người đều là chuyện tốt….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.