Ma Đô

Chương 44




“Chuyện là vậy đó… có thể chứ?” Mộc Tử Duy ngẩng đầu dè dặt hỏi.

“Ừ, được.” Quan Chước cầm lấy túi đồ trên tay Mộc Tử Duy, “Quần áo?”

“Ừ, quần áo để thay, anh Tần có lẽ sẽ phải ở nhà tôi lâu một chút?”

“Vậy tôi mang nó vào phòng.” Quan Chước cầm túi đi vào phòng mình.

Thấy anh trai đi rồi, Quan Tiểu Cẩn mới hỏi: “Mộc Tử Duy, cậu và người bạn kia quan hệ có tốt không?” Đưa nhà cho bạn ở, còn mình lại ra ngoài tá túc, cao thượng quá đi! Nếu là cô, tuyệt đối bắt người kia nằm dưới đất ấy.

“Ừ.” Mộc Tử Duy gật đầu.

“Con người anh Tần rất tốt, lúc ở trường học đã chăm lo cho tôi nhiều lắm.”

“Cho nên cậu vì hắn nên chạy tới làm dê chui miệng hổ?”

Quan Tiểu Cẩn che mũi, vừa nghĩ đến mấy ngày nay, tiểu ngốc thụ với anh cô phải ngủ cùng nhau là mũi đã thấy ngưa ngứa như có cái gì muốn trào lên. Tuy rằng hai thẳng nam sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng YY của cô không chịu được! Lại còn là mùa hè, lại ăn mặc ít, sáng dậy đàn ông lại đều sẽ ‘vểnh’..

“Cô Cẩn!” Tiểu Quan Quan thét to kinh hãi.

Chỉ thấy từ trong lỗ mũi Quan Tiểu Cẩn tràn ra chất lỏng màu đỏ tươi, từng giọt từng giọt rớt xuống sàn nhà.

Quan Tiểu Cẩn bứt lấy một đống giấy bịt mũi, ngửa đầu đi về phía nhà vệ sinh, vừa đi vừa nói: “Ack… mùa hè khí nóng đầy mình, ha hả…”

Mộc Tử Duy yên lặng lau dọn vết máu Quan Tiểu Cẩn để lại trên đường, thầm nghĩ: ngày mai có nên làm mấy món hạ nhiệt không?

Đến lúc tối đi ngủ, Mộc Tử Duy rõ ràng cảm thấy xấu hổ. Nói như thế nào đây… So với lần đầu tiên cậu và Quan Chước ngủ với nhau còn xấu hổ hơn.

“Nên ngủ rồi.” Quan Chước nói, Quan Tiểu Cẩn và Quan Quan đều đã ngủ, chỉ còn độc Mộc Tử Duy ngồi trên sô pha chưa có ý đứng lên đi ngủ.”

“Ừa.” Mộc Tử Duy ngẩng đầu nhìn Quan Chước, lòng khẩn trương vô cớ. Có lẽ Tần Cáp không nên nói cho cậu, thứ đó vốn là chỗ nào, hại cậu giờ loạn cả lòng dạ. “À… tôi xem thêm chút nữa, đang hay.”

“Sinh con là chuyện trọng đại của trời đất (thiên đại), không mang thai sao thể sinh nở, hãy đến với bệnh viện Thiên Đại Thành Đô, số điện thoại…”

Mộc Tử Duy: “Ack…”

Quan Chước như hoàn toàn không nghe thấy quảng cáo trong TV, chỉ nói: “Nước tắm xả rồi đấy, cậu tắm trước đi.”

Mộc Tử Duy cũng chỉ có thể giả vờ như không có gì, cúi đầu chạy thẳng vào phòng tắm. Mất mặt chết đi được.

Kể ra thì, đây chính là lần đầu tiên Mộc Tử Duy dùng bồn tắm nhà Quan Chước. Mặc dù Quan Chước chưa nói là có cho cậu dùng không, nhưng Mộc Tử Duy thực sự chưa từng nghĩ tới muốn dùng nó, tuy nó rất lớn, nằm vào trong chắc rất thoải mái, hơn nữa bản thân Mộc Tử Duy cũng rất thích ngâm mình tắm. Nhưng nói thế nào nhỉ, Mộc Tử Duy vẫn cảm thấy bồn tắm của nhà người ta là một thứ gì đó rất đặc biệt. Những thứ khác như sô pha, tủ lạnh, TV và cả WC đều có thể chia xẻ với bạn bè, chỉ có bồn tắm là không giống. Chỗ mình trần truồng nằm xuống để một người khác cũng trần truồng nằm xuống, cho dù là bạn thân, cũng thấy không được tự nhiên. Đương nhiên, ngoại trừ người nhà.

“Quan Chước, đây là coi mình thành người nhà sao?”

Mộc Tử Duy ngâm mình trong nước, mơ màng suy nghĩ, bỗng nhiên cảm thấy lâng lâng. Chính cậu cũng không biết vì sao lại vui vẻ như thế.

Bồn tắm rất lớn, nằm cũng thoải mái y như cậu nghĩ, chỉ là nước hơi nóng thôi. Nhất là khi cậu nghĩ tới Quan Chước cũng cả người trần trùi trụi nằm trong đây như thế.

Quan Chước vóc dáng đẹp, vừa cao vừa cân xứng. Thứ làm cậu hâm mộ nhất chính là cơ thể của Quan Chước, không phải cậu cường điệu đâu, nhưng rất có cảm giác sức mạnh, ừm, xúc cảm cũng tốt, Mộc Tử Duy thừa dịp Quan Chước ngủ lén đã sờ qua rồi.

Mộc Tử Duy cảm thấy nếu còn nghĩ tiếp nữa, chắc mặt cậu sẽ nóng như thiêu như đốt mất. Vẫn nghĩ tới chuyện khác thì hơn, như là chuyện Tần Cáp nói với cậu hôm nay ấy….

Nói thật ra, hôm nay, lời Tần Cáp nói hoàn toàn phá vỡ nhận thức của cậu rồi. Nhưng cũng làm cậu hiểu rõ, vì sao những cô gái trong tieba ấy cứ thích nói tới hoa cúc. Thì ra cậu cứ nghĩ một cô gái cả ngày nói tới giang môn thật là kỳ, ai ngờ ý của các cô ấy lại như thế. Đúng rồi, cả những hình ảnh cậu xem lúc đầu nữa, những thứ sắc tình gì đó, ban đầu cậu chỉ biết là cắm vào bên dưới, nhưng vẫn không rõ phía dưới là chỗ nào, ai ngờ….

Mộc Tử Duy vô thức sờ phía sau của mình, chờ phát hiện mình đang sờ cái gì thì lập tức rụt tay lại. Ngẫm nghĩ, lại thò tay tới đó, lấy đầu ngón tay mò mẫm.

“Điều viết trong tiểu thuyết là thật sao? Rõ ràng nhỏ như vậy, làm sao mà ngậm được cái kia…”

Còn nữa, trong tiểu thuyết nói chỗ ấy có màu phấn hồng….

Mộc Tử Duy gập chân lại mở ra coi, cố gắng khom người nhòm, nhưng chóp mũi đã đụng tới nước rồi mà cũng chỉ thấy được tiểu đệ đệ của cậu thôi. Ack… Bị cản rồi.

Nâng tiểu đệ dậy, lại nhìn, phát hiện vẫn không nhìn được. Hơn nữa động tác cứ như đang tự an ủi ấy.

Lại thử thêm mấy lần, nhưng kiểu gì cũng không thành công. Giờ thì hay rồi, Mộc Tử Duy vốn chỉ hơi hiếu kỳ, bởi vì làm thế nào cũng không được, chút hiếu kỳ ấy bị tăng lên rất nhiều.

Cậu nhớ rằng, chỗ tủ quần áo trong phòng Quan Chước có một mặt gương.

Chờ đến lúc Mộc Tử Duy đi ra, Quan Chước thấy mặt cậu đỏ quá thể, thấp giọng hỏi: “Làm sao thế?” Có người tắm ngâm mình trong nước nóng sẽ bị ngất, không phải Mộc Tử Duy tắm bồn tắm cũng bị ngất chứ?

“Không sao.” Quan Chước chưa nói dứt lời, vừa nói đã làm cậu nhớ tới chuyện không biết xấu hổ cậu làm trong phòng tắm, ngại quá.

“Chỉ hơi nóng thôi.” Mộc Tử Duy cúi đầu trả lời cho có, Quan Chước nhìn cậu chỉ hơi lo lắng, nhưng không hoài nghi gì, đi vào phòng tắm.

Chờ phòng tắm truyền đến tiếng nước ào ào, Mộc Tử Duy mới thở dài một hơi. Lúc thấy cái mặt gương kia, trong lòng giãy dụa một chút, vẫn bại bởi lòng hiếu kỳ của mình.

Bò lên trên giường, nằm sấp quỳ xuống, mông hướng về phía cái gương.

Cố gắng quay đầu lại, hình ảnh trong gương có thể chiếu rõ hình dáng hiện tại của cậu. Áo sơ mi bị trượt xuống theo đường thắt lưng cong lên, lộ ra một vòng thắt lưng thon gầy.

Cởi quần con ra tuột xuống bắp đùi, cái mông trơn nhẵn hiện ra. Mông Mộc Tử Duy rất trắng, nhưng có lẽ là do trước đây cậu quen ngủ trần, nếu không phải những chỗ che chắn thì thắt lưng, mông, chân cũng không khác mấy với màu các bộ phận khác của các nam sinh khác.

Phương pháp này quả nhiên là dùng được. Nhưng Mộc Tử Duy tuy đã thấy phía sau của mình, nhưng chỉ thấy mỗi một cái khe, ừm… còn có thể thấy cả đản đản của cậu nữa.

Mộc Tử Duy mở chân ra, hình như đã thấy được cái lỗ nhỏ kia, nhưng bị bóng mờ của khe mông che mất, không nhìn rõ màu sắc.

Mộc Tử Duy suy nghĩ một chút, xê dịch một cánh tay, lấy khuỷu tay chống đỡ trọng lượng nửa người trên, tay kia chuyển qua phía sau, lấy ngón tay vạch cánh mông ra. Động tác rõ ràng cật lực như vậy, nhưng rất có hiệu quả.

“Vạch ra thêm chút nữa là nhìn thấy rồi.” Mộc Tử Duy thầm cổ vũ bản thân.

Đúng lúc cậu nghĩ như thế thì cậu thấy Quan Chước đang đi từ phòng tắm ra, sau đó sững sờ đứng ở đấy.

Ánh mắt Mộc Tử Duy vẫn ngơ ngác, mặt không đỏ như lúc mới ra khỏi phòng tắm, nhưng vẫn trông ngon miệng, trắng nõn như thế. Trên người mặc chiếc áo sơ mi ấy của hắn, tư thế quỳ nằm úp sấp lộ ra bờ hông gầy teo. Tay áo xắn lên một vòng, nhưng vẫn trượt xuống đến chỗ khuỷu tay theo tư thế của cánh tay cậu.

Bởi vì chân mở ra nên chiếc quần con màu trắng bị giằng ra, đôi chân trần trụi và cái mông rõ vểnh, huyệt khẩu như ẩn như hiện, và cả… cái tay đang định làm gì kia.

“Quan Chước…” Mộc Tử Duy cũng ngây ngẩn cả người, cậu căn bản không ngờ Quan Chước lại tắm nhanh như vậy. Dường như tình huống bây giờ nên giải thích cái gì đó mới đúng, nhưng Mộc Tử Duy đầu óc trống rỗng, quên bỏ cái tay xuống, chỉ biết ngơ ngác gọi tên Quan Chước.

Nghe thấy giọng Mộc Tử Duy, Quan Chước mới đột nhiên như tỉnh lại, xoay người, lại đi vào phòng tắm, tiếng đóng cửa rất lớn. Chỉ chốc lát sau, tiếng nước ào ào lại truyền ra.

Đầu óc Mộc Tử Duy lại bắt đầu hoạt động lần nữa thế là vùi đầu vào chăn.

“Xong rồi, Quan Chước chắc chắn coi cậu là quái nhân rồi.” Cậu cũng không biết phải nói thế nào với Quan Chước.

Chờ đến lúc Quan Chước đi ra lần nữa, Mộc Tử Duy đã ngoan ngoãn nằm trên giường, chăn cũng ngoan ngoãn đắp lại. Hai bàn tay bỏ ra ngoài, ngón tay cầm lấy chăn, có hơi dè dặt.

Mộc Tử Duy khẩn trương chờ Quan Chước mở miệng, nhưng Quan Chước chẳng nói gì, chỉ xốc chăn lên nằm bên cạnh Mộc Tử Duy.

“Anh… tắm nước lạnh à?” Mộc Tử Duy cảm thấy hơi lạnh trên người Quan Chước.

Quan Chước rõ ràng hơi cứng người lại, “… Thời tiết hơi nóng.”

“Ừa.” Mộc Tử Duy thót dạ, Quan Chước không hỏi cậu, có phải Quan Chước ghét cậu không.

“Quan Chước… vừa nãy…” Mặt Mộc Tử Duy đỏ rần, cố gắng tìm lý do để giải thích hành động quái dị của mình vừa nãy. Lấy tay vạch cánh mông… Rốt cục phải mượn cớ gì mới giải thích được?

“Tôi… tôi…” Mộc Tử Duy không dám nhìn Quan Chước, cũng không nhìn thấy Quan Chước đỏ mặt. “Tôi chính là… đằng sau ngứa, mới…”

Không đợi Mộc Tử Duy nói xong, Quan Chước đột nhiên đứng dậy, che mũi, cơ hồ là chật vật muốn chạy vào nhà tắm.

Mộc Tử Duy đứng dậy đi định đuổi theo xem, lại thấy trên giường một giọt máu, nhìn kỹ trên mặt đất, phát hiện vệt máu nhỏ giọt theo đường Quan Chước chạy vào nhà tắm để lại.

“Chảy máu mũi sao?”

Mộc Tử Duy nghĩ thầm: ngày mai đúng là phải làm mấy món thanh nhiệt.



Lời tác giả:

─── ngày mai đúng là phải làm mấy món thanh nhiệt.

Thật ra thì cứ lấy cậu ra để Quan Chước thanh nhiệt thì hơn. Lúc viết chương này không khỏi xấu hổ, rõ ràng ngay cả lúc H cũng đã viết rồi. Lại nói, chư vị, khăn tay có dùng đến không? Nếu không cần thì cho Quan Chước đi, bây giờ hắn thực sự rất cần đấy.

><><><><

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.