Ma Đô

Chương 41




“Mẹ.” Quan Chước nhìn khuôn mặt vẫn xinh đẹp như trước nhưng đã tiều tụy đi nhiều ấy qua khung cửa thủy tinh.

Người phụ nữ cười, con mắt cong lên, nếp nhăn nơi khóe mắt đã hiện ra.

Từ khi kết hôn, sinh con đến khi bị xua đuổi, tái giá, nhiều gian nan vất vả như vậy chưa mài mòn được một chút tao nhã nào nơi con người ấy, đến khi cái chết gần kề, cuối cùng cũng đã già.

“A Chước.” Giọng nói dịu dàng mang điệu Hương Cảng mười năm cũng chưa đổi hết được. Rõ ràng là giọng nói vọng lại từ bên kia nơi cách hơn mười cm, nhưng truyền qua đường dây cong queo xoắn xuýt, nghe sao mà xa xôi như truyền tới từ thế giới bên kia.

“Trong ngục giam… có khỏe không?” Giọng Quan Chước rất bình tĩnh, ánh mắt cứ quyến luyến mãi trên khuôn mặt và nét cười dịu dàng ấy. Thời khắc cuối cùng sắp tới, đây có thể là lần gặp mặt cuối cùng.

“Cũng ổn, không có ai làm khó mẹ cả.” Mẹ vẫn đang cười, nhưng Quan Chước lại thấy vết móng tay mẹ vô ý lộ ra trên cổ tay.

“Các con bây giờ vẫn ổn chứ, anh con và Tiểu Cẩn đâu?”

“Anh con đang bận chuyện trong bang, Tiểu Cẩn… Chúng con định giấu nó thêm chút nữa.”

“Giấu nó cũng tốt. Tiểu Cẩn còn nhỏ, con và A Trạc phải chăm sóc em nó cho tốt, nghe không?” Thấy khuôn mặt còn non nớt của đứa con trai thứ, nghĩ đến nó cũng vẫn là một đứa trẻ chỉ mới mười lăm tuổi, tâm trạng không khỏi đau khổ. “Cũng phải chăm sóc bản thân cho tốt.”

“Vâng, mẹ yên tâm.”

Sau đó lại hàn huyên vài việc vặt, như là Quan Tiểu Cẩn lại đánh nhau với bạn, quán trà trước đây mẹ làm thuê vẫn làm ăn tốt… Rồi sau đó có người nhắc giờ thăm tù sắp hết.

Người phụ nữ ấy thoáng chốc cười không nổi, cắn chặt môi dưới, nhắm hai mắt lại, làn mi thanh tú nhăn nhíu, cơ thịt trên mặt khẽ run, giống như đang cố kiềm nén cái gì đó.

Quan Chước nhếch môi.

Lúc mẹ hắn mở mắt ra lần nữa, trong mắt là ánh nước loang loáng, khóe miệng lại cong lên, cười dịu dàng mà ngại ngùng.

“A Chước, sau này phải sống cho tốt. Đừng buồn về chuyện của mẹ với bố con.”

“Vâng.”

“Cách xa con đường ấy đi, mẹ không mong các con đại phú đại quý, bình an là tốt rồi.”

“Con biết.”

“Gặp được người con thích thì đối xử với cô ấy tốt một chút, lúc thanh minh nhớ mang cô ấy tới gặp bố mẹ.” Mẹ hắn đã nói vậy đấy.

“Được.”

“Nếu thực sự không chống đỡ nổi nữa… Trở lại đó đi, lúc đó bọn họ muốn đuổi mẹ, không phải anh em các con.”

“…”

“Con trai, tạm biệt.”

“Mẹ, tạm biệt.” Quan Chước nhẹ giọng nói.

Nhưng ai mà biết được, đã không còn gặp lại được nữa.

—-

Đầu Quan Chước hơi đau, mở mắt ra, đã thấy trần nhà màu trắng và chiếc đèn treo giữa trần.

Có thể là do hắn kể những chuyện ấy với Mộc Tử Duy, gần đây hắn có lúc sẽ mơ về trước đây, nhưng không thể quay lại như lúc đó được nữa.

Khi đó, hắn có cố gắng thế nào cũng không làm được, mắt mở trừng trừng nhìn người phụ nữ nửa đời đau khổ kia rời đi, cái gì cũng không làm được.

“Gặp được người con thích thì đối xử với cô ấy tốt một chút, lúc thanh minh nhớ mang cô ấy tới gặp bố mẹ.” Mẹ hắn đã nói vậy đấy.

Nhưng bây giờ xem ra, chắc là không thực hiện được rồi.

Lúc đi vào nhà vệ sinh, thấy Mộc Tử Duy đang ngồi trên ghế lấy tay giặt quần áo trong chậu. Quan Chước nhận ra, chiếc trên tay Mộc Tử Duy là chiếc hắn thay ra ngày hôm qua.

Mộc Tử Duy nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng đầu: “Hửm? Quan Chước anh tỉnh rồi à. Cái kia. Tiểu Cẩn mang Quan Quan ra ngoài rồi, nói chiều sẽ về.” Cậu bỏ quần áo đó, đứng lên, trên tay vẫn còn bọt: “Tôi làm canh giải rượu, bây giờ đi lấy cho anh.”

Quan Chước nhìn bóng lưng gầy nhỏ của cậu, há mồm muốn nói nhưng nói không nên lời.

Mộc Tử Duy làm canh đậu xanh, đã để trong tủ lạnh một lúc, uống vào rất mát.

“Cảm ơn.” Quan Chước cầm bát uống một ngụm, cảm thấy cái đầu đau cũng thả lỏng dần.

“Ừm… không có gì.” Mộc Tử Duy cúi đầu nhỏ giọng nói, nghĩ đến quần áo còn chưa giặt xong, lại muốn xoay người đi về buồng vệ sinh thì cổ tay lại đột nhiên bị kéo lại.

Lúc xoay người, ngẩng đầu lên thì thấy Quan Chước cau mày, hỏi: “Vì sao phải giặt quần áo?”

“Hả? Ừ thì… tôi muốn giúp anh làm thêm vài việc.” Ánh mắt Mộc Tử Duy rất chân thành, mang theo chút ngại ngùng, dừng một chút, rồi nói: “Anh không cần trả thù lao cho tôi, là do tôi tự muốn làm.

Quan Chước muốn đưa tay sờ đầu cậu, nhưng đã nhịn xuống được.

Mộc Tử Duy không giống hắn, đơn thuần lại thiện lương. Đối với Mộc Tử Duy, hắn đụng vào cũng không dám.

Thầm nghĩ có thể cứ bảo vệ người này mãi, để cậu có thể cứ đơn thuần, đơn giản sống.

“Hôm nay anh có ra ngoài không? Có ở nhà ăn cơm không?” Từ ngày chú Trần tới, Quan Chước thi thoảng lại ra ngoài, đến tối muộn mới về, có khi trông rất mệt mỏi. Hôm qua, lúc về, thậm chí cả người đầy mùi rượu.

Quan Chước không giống kiểu người sẽ say rượu, cũng không phải kiểu người vì chuyện không vừa lòng mà mượn rượu giải sầu. Mộc Tử Duy thấy lo cho một Quan Chước như vậy, Quan Tiểu Cẩn hình như biết gì đó, nhưng không nói cho Mộc Tử Duy.

Ngoại trừ mỗi ngày làm cơm chờ Quan Chước về ra thì Mộc Tử Duy chẳng thể làm gì cả, cậu thấy rất uể oải, thầm nghĩ có thể làm thêm chút việc cho Quan Chước.

Quan Chước: “Hôm nay ở nhà, không ra ngoài.”

“Ừ!” Mộc Tử Duy khá vui, nghĩ thầm món ăn hôm nay nhất định làm ngon hơn một chút.

“Ngày mai cũng thế.”

Mắt Mộc Tử Duy sáng rực lên, cong khóe miệng mỉm cười. Bình thường trông ngốc nghếch, vẻ mặt cũng không có nhiều, cười rộ lên càng như một đứa trẻ.

Quan Chước thoáng ngây người.

Mộc Tử Duy lại nhanh chóng thấy, dùng cái tay không bị Quan Chước cầm che mặt, chỉ hé con mắt nhìn Quan Chước: “Xin lỗi, trông có phải rất ngốc không. Ừ… lúc tôi cười ấy.”

“Không đâu.”

“Thật chứ?” Mộc Tử Duy không tin lắm. Nhất định là Quan Chước quá tốt không đành lòng đả kích cậu.

“Nhưng họ đều nói vậy, bố mẹ, thân thích, còn cả bạn học nữa.” Gì mà thoạt trông rất ngốc, rất dễ lừa.

“Thực sự không đâu.” Quan Chước nói vậy, nhìn ánh mắt Mộc Tử Duy rụt rè lại chờ mong, hơi nghiêng mặt: “Rất dễ thương.” Dễ thương đến mức muốn nhéo một cái.

Tuy rằng vẫn không tin lắm, nhưng Mộc Tử Duy thấy rất vui. Quan Chước thực sự rất tốt, dù hắn nói thật hay chỉ nói dối dỗ cậu vui.

“Vậy… anh ăn canh đi, tôi đi giặt nốt quần áo.” Vừa nói xong lại phát hiện cổ tay vẫn bị giữ, Quan Chước không những không buông tay mà còn nắm chặt hơn.

“Cậu thực sự không cần giặt quần áo.”

“Hả? Không cần anh trả thêm phí đâu.”

“Không phải vấn đề tiền.” Chỉ không muốn cậu mệt mỏi quá.

“A…” Mộc Tử Duy suy nghĩ một chút, nói: “Tôi sẽ giặt rất sạch, chà mạnh cổ áo và ống tay áo rồi lại cho vào máy giặt.”

“Không phải cái đó.” Quan Chước không biết làm sao mới nói rõ được với cậu.

“Nhưng tôi thực sự muốn giúp anh, mấy hôm nay trông anh mệt mỏi lắm.” Mộc Tử Duy kiên trì nói. “Tôi biết tôi không có ích gì, không thể giúp việc gì… Nhưng giặt quần áo thì tôi vẫn làm được.”

Cậu không biết Quan Chước đang bận gì, chỉ hy vọng Quan Chước sau khi làm hết việc. Về đến nhà có thể thoải mái hơn, chí ít không cần tự giặt quần áo. Việc cậu có thể làm cũng chỉ có vậy.

Thấy Mộc Tử Duy ngẩng đầu nhìn hắn, Quan Chước đột nhiên nghĩ tới câu kia: “Gặp được người con thích thì đối xử với cô ấy tốt một chút, lúc thanh minh nhớ mang cô ấy tới gặp bố mẹ.”

Tâm tình hạnh phúc và bi thương đột nhiên từ từ trào dâng.

Người thì đã gặp, đơn thuần lại sạch sẽ, nhưng hắn lại bởi vậy mà không có dũng khí đưa tay ôm cậu vào lòng. Càng quan tâm, càng sợ hãi.

><><><><

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.