Ma Đế

Chương 8




Lúc Túc Kỳ đẩy cửa xông tới, Diệp Tử Nam đang đứng trước cửa sổ đưa lưng về phía cô gọi điện thoại.

Nghe tiếng động mới xoay người lại liền nhìn thấy Túc Kỳ, tóc cô lộn xộn, nước mắt đầy mặt, run lẩy bẩy gắt gao che quần áo trước ngực, đôi mắt đen tuyền sáng ngời nén nhiều nước mắt, muốn rơi lại chưa rơi, thấy vậy trong lòng anh run lên.

Anh lên tiếng cắt ngang đối phương nói, “Lát nữa tôi gọi lại cho cậu.”

Nói xong tiện tay ném di động lên bàn làm việc bước đi qua, tới trước mặt Túc Kỳ, hai tay đặt lên vai cô, “Làm sao vậy?”

Túc Kỳ khóc oa một tiếng, đồng thời vươn hai tay ôm chặt eo Diệp Tử Nam, đầu chôn sâu vào lòng anh.

Vừa rồi cô thật sự sợ Thẩm Ngôn Lỗi làm ra chuyện gì đó, nếu quả thật xảy ra chuyện không tốt, cô phải làm thế nào đối mặt với Diệp Tử Nam đây?

Nghĩ lại mà sợ và thấy may mắn khiến cho nước mắt cô muốn dừng mà không dừng được.

Diệp Tử Nam cúi đầu liền nhìn thấy vết cắn trên cổ cô, vừa hồng vừa tím, nhìn thấy ghê người. Mắt anh nhìn thấy, mày càng lúc càng nhíu chặt, vừa nhẹ nhàng đẩy cô ra vừa hỏi, “Không phải đi thu dọn đồ đạc sao, làm sao mà biến thành như vậy hả?”

Túc Kỳ làm thế nào cũng không buông tay, dùng hết sức lực bản thân ôm anh, càng khóc đến đau lòng, bây giờ cái gì cũng không muốn nói, chỉ muốn ôm anh đau xót khóc một trận.

Diệp Tử Nam không dám hỏi lại, chỉ có thể nhẹ nhàng dụ dỗ, mỗi lần nhìn thấy nước mắt của cô anh liền cảm thấy cả trái tim đều đau âm ĩ. Mang cô qua ngồi xuống sofa, Túc Kỳ từ đầu đến cuối cùng không nguyện ý rời khỏi ngực anh. Khóc một lúc thì mệt mỏi liền ngủ thiếp đi.

Diệp Tử Nam ôm cô vào phòng ngủ, tay chân nhẹ nhàng đặt trên giường, đắp chăn cho cô.

Trên mặt cô vẫn còn nước mắt lạnh lẽo, ánh mắt lỗ mũi khóc đến vừa đỏ vừa sưng. Da thịt của cô vốn rất mềm mại, cổ tay, gáy đều có vết tím bầm nhàn nhạt, môi cũng có chút sưng đỏ.

Cho dù ngủ thiếp đi tay phải vẫn cầm chặt vạt trước áo khoác, Diệp Tử Nam vốn định cởi giúp cô, ai ngờ làm thế nào cũng không cạy tay cô ra được. Anh vừa động vào, cô cầm càng chặt hơn, lông mày cũng dần dần nhăn lại, anh chỉ có thể bỏ qua.

Anh đi ra ngoài một lát rồi quay lại, trong tay cầm khăn lông thấm nước ấm, chậm rãi lau cho cô.

Trán, lông mày, ánh mắt, đôi má, cái mũi, môi, cổ.

Động tác trên tay của anh rất nhẹ, nhưng sắc mặt xanh mét.

Lúc Diệp Tử Nam lau tay cho cô, phát hiện lòng bàn tay đang ôm thứ gì đó, cảm xúc nóng ấm khiến cho cô dần dần thả lỏng. Diệp Tử Nam nhẹ nhàng mở ra, miếng khuy tay áo lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay cô.

Một khắc kia, Diệp Tử Nam nói không nên lời trong lòng có cảm giác gì. Vừa đau lòng vừa tức giận buồn bực, rất không có tư vị, nhìn chằm chằm lòng bàn tay cô rất lâu, một lúc sau mới nhẹ nhàng thở dài.

Cô ngủ cũng không được yên lòng, thỉnh thoảng nói mê, nước mắt cũng không ngừng chảy ra.

“Anh đừng đụng vào tôi! Cầu xin anh...”

“Diệp Tử Nam....Diệp Tử Nam....”

Diệp Tử Nam để cả quần áo nằm bên cạnh cô, vỗ nhẹ cô như dỗ một đứa trẻ, nhỏ giọng dụ dỗ, giọng trầm thấp dịu dàng, “Đừng sợ, không có việc gì, anh ở đây, em ngủ ngoan nào...”

Diệp Tử Nam nói không nên lời đau lòng và khó chịu, cô là trân bảo quý nhất trong lòng anh, anh không chịu được động đến cô dù chỉ một chút.

Cuối cùng cô lại ngủ thiếp đi, nhưng mà Diệp Tử Nam vẫn không nhịn được, kêu Tô Dương vào chăm Túc Kỳ, đi ra gọi tài xế vào. Không còn dịu dàng như trước, một gương mặt đẹp trai giờ đây lạnh lùng, vừa mở miệng lạnh lẽo bức người, “Không phải bảo anh theo phu nhân trở về thu dọn đồ đạc sao, đã xảy ra chuyện gì hả?”

Toàn thân lái xe lông đã dựng đứng, ấp a ấp úng, “Tôi vốn tính cùng đi lên, nhưng mà phu nhân nói mình cô ấy đi lên là được, tôi nghĩ có thể là phu nhân cảm thấy bất tiện, tôi liền đứng dưới lầu chờ cô ấy, ai ngờ chờ lâu mà cô ấy không xuống, tôi vừa định đi lên, liền nhìn thấy phu nhân....Cô ấy lên xe liền muốn qua bên này tìm ngài, tôi hỏi cô ấy cũng không nói....Thật xin lỗi, tổng giám đốc Diệp...”

Diệp Tử Nam ngậm điếu thuốc hút vài hơi, khép mí mắt, ngồi sau bàn không nhúc nhích, cả người tỏa ra hơi thở đáng sợ và khí thế bức người. Mắt hơi dương đảo qua lại không chút để ý, lái xe sợ tới mức toàn thân phát run.

Anh vung tay kêu lái xe ra ngoài, lấy điện thoại ra gọi.

Cúp điện thoại trầm mặc hồi lâu, biểu tình trên mặt cực kỳ đáng sợ, ngực không ngừng nhấp nhô thở hổn hển, rất lâu sau, mới nghiến răng nghiến lợi nở nụ cười.

Lát sau lại gọi điện thoại cho Thi Thần.

“Cậu đang ở cùng với Thi Nhã Tinh?”

Thi Thần cười một tiếng, “Làm sao mà cậu biết được? Hôm nay sinh nhật em ấy, giúp em ấy mừng sinh nhật, thấy cậu gần đây rất bận nên không gọi cậu.”

Diệp Tử Nam đi thẳng vào vấn đề, “Thẩm Ngôn Lỗi cũng ở đó?”

Vừa nhắc đến tên kia, dường như Thi Thần có chút khó chịu, “Ừm.”

Khóe môi Diệp Tử Nam lại nhếch lên, từ từ phun ra mấy chữ, “Rất tốt, tớ lập tức qua đó.”

Diệp Tử Nam đi vào phòng bao, trong phòng bao đặt hai bàn, các trưởng bối nhà họ Thi một bàn, bàn còn lại là những người trẻ tuổi, Thi Thần và Thẩm Ngôn Lỗi cũng ở trong đó, hơn nữa Thẩm Ngôn Lỗi ngồi rất gần anh.

Thi Thần thấy anh bước vào kêu anh qua ngồi bên này, “Tử Nam, qua bên này ngồi đi."

Anh sợ trưởng bối ra ngăn cản lại, Diệp Tử Nam không có cách nào thoải mái, thừa dịp bọn họ không phản ứng kịp, tìm lý do quang minh chính đại kêu cho bọn họ rời đi trước.

"Ông nội, chú, mọi người đi trước đi, phòng này nhỏ như vậy, lát nữa đừng để mọi người bị thương, con tới đối phó bọn họ, mọi người yên tâm đi."

Trải qua chuyện của Thi Nhã Tinh và Thẩm Ngôn Lỗi, ác trưởng bối đối với chuyện tình cảm của vãn bối cũng không muốn quản nhiều, dặn dò mấy câu rồi rời đi, lúc Thi Thần đóng cửa cũng thuận tay khoá cửa lại.

Thi Nhã Tinh sau khi lấy lại tinh thần liền muốn xông lên, bị Thi Thần giữ lại, bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Em đi theo xem náo nhiệt làm gì?"

Thi Nhã Tinh nước mắt lưng tròng nhìn Thẩm Ngôn Lỗi liên tiếp thua trận, xin Thi Thần: "Anh, anh giúp anh ấy với...."

Thi Thần nhìn hai người kia, lại nhìn Thi Nhã Tinh, gật đầu đồng ý, "Được rồi."

Nhìn bên ngoài Thi Thần can ngăn, nhưng thật ra túm Thẩm Ngôn Lỗi cho Diệp Tử Nam đánh.

Anh vẫn nhìn không vừa mắt, nhưng mà ngại trưởng bối nên vẫn chưa có dịp, bây giờ nắm được cơ hội, thé nào mà bỏ qua cho được.

Cuối cùng, Diệp Tử Nam thành công giữ anh ta trên tường, hai người đều thở hổn hển, vết thương chồng chất.

Diệp Tử Nam hung hăng đánh một quyền vào cằm Thẩm Ngôn Lỗi, cong đầu gối húc vào bụng anh ta, sau đó thả tay.

Thẩm Ngôn Lỗi kêu lên vì đau ôm bụng ngã xuống đất.

Diệp Tử Nam từ trên cao nhìn xuống anh ta, trong mắt đều là khinh thường, "Ăn hiếp phụ nữ, mày được coi là đàn ông à?! Hôm nay vì sao tao đánh mày, trong lòng mày hiểu rõ, về sau đừng xuất hiện trước mắt cô ấy nữa, nếu không thì mày mất đi không chỉ là Thẩm thị đâu!"

Nói xong xoay người rời đi.

Thi Nhã Tinh lậo tức nhào xuống đất, muốn nâng Thẩm Ngôn Lỗi dậy, Diệp Tử Nam liếc cô ta một cái, tiếp tục đi về phía trước, Thi Thần rất nhanh đuổi theo kịp.

Mở cửa, vẻ mặt của quản lý quán rượu và nhân viên phục vụ đứng trước cửa, mồ hôi lạnh không ngừng chảy ra, bọn họ đứng ngoài nghe lâu rồi, bên trong tiếng động bumg bụp không ngừng. Không phải ông ta đau lòng gì cả, mà ông ta sợ đắc tội nhà họ Diệp và họ Thi, hai gia tộc đó là cái dạng gì chứ!

Nhìn thấy cửa được mở ra, quản lý lậo tức cúi đầu khom lưng nghênh đón, "Diệp thiếu, Thi thiếu, có chỗ nào phục vụ không chu đáo, hai vị các ngài cứ mở lời, bọn tôi sẽ cải thiện cho tốt, sẽ cải thiện cho tốt..."

Diệp Tử Nam không kiên nhẫn vẫy vẫy tay, "Không liên quan gì đến các ông."

Nói xong liền nhấc chân rời đi.

Quản lý đáng thương tội nghiệp nhìn Thi Thần, Thi Thần nhịn không được nở nụ cười, "Chuyện này không phải do các ông, mở cửa phòng bao kế bên cho tôi một chút, tìm cái hộp cứu thương đưa cho tôi."

Quản lý nhìn thấy Thi Thần nở nụ cười, giọng điệu thoải mái, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, lập tức làm theo lời anh nói.

Thi Thần vừa bôi thuốc vừa hỏi, "Từ sau khi trưởng thành tớ chưa từng thấy cậu sử dụng tay chân, thân thủ vẫn còn rất nhanh nhẹn nhỉ."

Diệp Tử Nam hừ nhẹ một tiếng, rất khinh thường.

Bỗng nhiên thấy trên hành lang có ai gọi tên hai người họ, âm thanh vang dội, tràn đầy khí thế, Thi Thần cau mày ra ngoài xem, liền nhìn thấy Giang Thánh Trác đứng trên hành lang hét lớn.

Giang Thánh Trác thấy Thi Thần rất vui vẻ chạy tới, vào cửa liền hưng phấn tranh công, "Tớ tìm các cậu không thấy, gọi điện không được, tớ thấy xe hai người đậu trước cửa, nên biết các cậu nhất định chưa đi, chỉ có thể gọi các cậu như vậy, tớ thông minh chứ?"

Diệp Tử Nam và Thi Thần liếc nhau trăm miệng một lời, nói ra câu cực kì khinh thường, ít lời nhiều ý, "Nói nhảm!"

Vẻ mặt Giang Thánh Trác đau thương, giọng điệu khoa trương, "Sao các cậu có thể nói như vậy chứ? Này, sao các cậu không hỏi tại sao tớ lại tới chỗ này?"

Diệp Tử Nam và Thi Thần trực tiếp coi như không có anh, Thi Thần tiếp tục công việc trên tay, "Nhìn cậu ta không vừa mắt, có rất nhiều cách để chỉnh cậu ta, cần gì phải tự mình động thủ hả. Rốt cuộc cậu ta làm gì, chọc cậu tức giận như vậy."

"Còn có thể vì sao, nhất định là động vào bảo bối nhà cậu ấy rồi." Giang Thánh Trác đi qua, vẻ mặt vui sướng khi người khác gặp hoạ, chủ động nói rõ, "Nghe nói bên này có trò hay, tớ là tới xem chiến đấu, ai ngờ trên đường kẹt xe, có phải tớ tới chậm rồi không?"

Thi Thần gật đầu, "Là đã tới chậm, đã sớm tan cuộc, chiến trường cũng đã thu dọn xong rồi."

Vẻ mặt Giang Thánh Trác tiếc nuối, lắc đầu thở dài, "Haizzz, thật tiếc quá, tớ còn đặc biệt mang theo DV dự định quay lại toàn bộ quá trình."

Sau đó nhìn chằm chằm Diệp Tử Nam, quan sát từ đầu đến chân, tự đáy lòng cảm thán, "Tổng giám đốc Diệp, bây giờ bộ dạng của cậu thật sự rất đẹp trai, tớ với cậu có thể cùng chụp hình lưu niệm không?"

Thi Thần đạp anh một cái, cười mắng anh, "Đủ rồi đó."

Sau đó quay đầu hỏi Diệp Tử Nam, "Thật sự là vì Túc Kỳ?"

Sắc mặt Diệp Tử Nam hơi dịu đi một chút, "Hắn là tên súc sinh."

Giang Thánh Trác vươn ngón tay ấn vào khoé miệng sưng đỏ của Diệp Tử Nam, "Con người rơi vào trong vòng luẩn quẩn đó khiến cho người ta không thể hiểu được, vì phụ nữ mà biến mình không còn là mình nữa, haizzz!"

Diệp Tử Nam bị đau, đẩy anh ra, "Sớm muộn gì cậu cũng sẽ có một ngày như thế!"

Giang Thánh Trác lập tức xua tay, "Đừng, cậu đừng rủa tớ! Tớ không muốn trở thành người như cậu đâu!"

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ngày mai là kết thúc, thật sự thật sự~~không cần cười! Đông ca nói là sự thật!!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.