Ma Đao

Chương 7




Tô Hạ cầm trong tay tờ hôn thú, dưới ánh mặt trời, tấm ảnh chụp chung thật to thật rõ ràng, cô chợt nhận ra đây không phải là mơ.

Quân trưởng làm việc hiệu suất nhanh thật, từ lúc cô đồng ý kết hôn đến giờ, cũng mới hơn mười phút, chụp ảnh, đóng phí, lãnh chứng nhận, hững đôi tình lữ khác trải qua mấy năm cũng chưa chắc đã xong mà họ chỉ tốn có mấy phút đồng hồ.

Cô cứ như vậy hồ đồ đem chính mình gả đi.

Lăng Mặc Thiên đứng ở cửa xe chờ Tô Hạ, thấy cô cầm giấy hôn thú đứng bất động thật lâu, anh sờ sờ đầu cô, “Phải nhanh lên, chậm chút nữa của hàng đóng cửa mất.”

Tô Hạ theo anh lên xe, nghi ngờ nói : “Muốn đi mua cái gì sao ?”

Lăng Mặc Thiên nhìn cô cười, bảo cảnh vệ lái xe.

Đến nơi, Tô Hạ ngồi im không nhúc nhích, khổ sở nhìn Lăng Mặc Thiên “Quân trưởng ………”

Quân trưởng vậy mà mang cô đến mua dụng cụ gia đình ?

Cái này, là muốn ở chung sao ?

Bọn họ sống ở hai thế giới khác nhau, cô còn chưa chuẩn bị tốt tinh thần a!!!

Nhìn dáng vẻ của quân trưởng, hình như rất gấp gáp…

“Hạ Hạ, ở trước mặt anh em không cần lo lắng bất an, thế giới của anh vĩnh viễn là của em, tùy em điều khiển.” Lăng Mặc Thiên chăm chú nhìn cô.

Tô Hạ nhìn ánh mắt cưng chiều vô hạn của anh, con ngươi xoay chuyển, “Vậy tôi hỏi câu này, anh đừng tức giận.”

Động tác khả ái trêu chọc Lăng Mặc Thiên, anh nâng cao cảnh giác “Hỏi”

“Có phải anh có tật xấu không thể nói ?” Tô Hạ bật thốt lên rồi lại hối hận, coi như quân trưởng có tật xấu, nhưng một nhân vật như vậy lại cùng một người bình thường như cô kết hôn cũng quá miễn cưỡng đi, nhưng cô không thể cứ như vậy mà hoài nghi được, đây chính là người chỉ huy hơn vạn người, làm sao một tiểu bình dân như cô có thể mạo phạm chứ.

A a a, cô sẽ không vì những lời này mà mạng nhỏ khó giữ chứ ?

“Quân trưởng, thật xin lỗi …… tôi……”

“Ừ, có lẽ cũng nên chứng minh một chút.” Lăng Mặc Thiên gật đầu đồng ý.

“Chứng minh như thế nào ?” Tô Hạ ngây ngốc hỏi, lại cảm giác ánh mắt Lăng Mặc Thiên ở trên người mình quan sát mấy vòng, tiềm thức cho thấy đại sự không ổn, khó khăn nuốt nước miếng một cái.

Ah1 mắt Lăng Mặc Thiên thâm trầm, nhanh chóng giữ lại cái ót Tô Hạ, trực tiếp mút đôi môi béo mập, “Cứ như vậy.” dùng sức hôn xuống.

“Ngô…..” đôi mắt Tô Hạ trợn tròn, không dám tin tưởng một giây trước quân trưởng còn đang nghiêm trang, lúc này…..lại dám sàm sỡ cô??!!!

Cũng không đúng, bọn họ đã kết hôn, nụ hôn này hình như cũng không sai, cô bỏ quên điều gì chăng ……

Tư tưởng đang bay bổng, một bàn tay đưa lên che ánh mắt cô lại, thanh âm Lăng Mặc Thiên khàn khàn vang lên bên tai, “ Ngoan, nhắm mắt lại.”

Ánh mắt vô tội giống chú nai con, làm anh có cảm giác mình đang phạm tội lớn cưỡng bách thiếu nữ vị thành niên.

Tô Hạ chợt bừng tỉnh, đẩy Lăng Mặc Thiên ra, “Quân trưởng, tôi tin anh, ngàn lần tin anh mà!!”

Nếu còn dám nghi ngờ nữa, cô không dám tưởng tượng quân trưởng sẽ tiếp tục không có điểm ngừng, đảm bảo sẽ không ngừng lại ở nụ hôn này, trong tiềm thức có âm thanh khẳng định nói cho cô biết, chắc chắn sẽ không.

Đến lúc này cô cũng nhớ ra mình đã bỏ quên điều gì, cô đã gả cho quân trưởng, nghĩa là sẽ phải ngủ cùng anh???

Trời ơi, đầu cô nóng lên, cô đã làm cái gì thế này!!

“Thật xin lỗi!” giọng nói dễ nghe của Lăng Mặc Thiên vang lên, nhìn Tô Hạ đang ngốc nghếch trôi dạt tới nơi nào, chắc là do hành động đột ngột vừa rồi của mình hù dọa, anh liền kéo tay cô xin lỗi, “Là sơ sót của anh, …….”

Tô Hạ ngẩng đầu, đụng vào ánh mắt sâu thẳm của anh, nơi đó có một đoàn lửa rực cháy, phảng phất như bị thứ gì đó vây khốn, chực chờ bùng phát ra, người yêu ở ngay trước mắt, nhưng anh sợ dọa đến cô, cái gì cũng không dám làm.

Lăng Mặc Thiên ra sức dập tắt dục vọng của mình, trên trán anh đổ một tầng mồ hôi.

Dường như nhận ra được điều gì, khuôn mặt Tô Hạ đỏ lên, lòng sinh ra áy náy, “người nên nói xin lỗi là tôi mới phải.”

Ánh mắt này sẽ không gạt người, có lẽ đúng như anh nói, từ lâu anh đã biết cô, thích cô, còn lặng lẽ chú ý theo cô nhiều năm, cô lại lợi dùng tình cảm của anh đối với mình.

“Đứa ngốc, có gì mà xin lỗi, em vĩnh viễn không cần nói xin lỗi với anh.” Lăng Mặc Thiên xoa đầu cô, nhẹ nhàng an ủi.

Tô Hạ lại càng cảm thấy mình quá ích kỷ, xấu xa, có lẽ bây giờ còn kịp.

Lập tức lấy hôn thú trong túi xách ra, “Quân trưởng, bây giờ chúng ta trở lại ly hôn.”

“Không được.” Lăng Mặc Thiên trực tiếp kéo cô vào trong ngực, dùng sức xiết chặt , “đời này của em đều là của anh!”

Tô Hạ sửng sốt, quân trưởng hóa ra ngài lại bá đạo ngang ngược như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.