Ma Đao

Chương 17




Tô Hạ nằm trong buồng xe, khuôn mặt nhỏ nhắn giấu trong khuỷu tay, nghe tim mình đập thịch thịch như muốn nhảy ra ngoài.

Vừa rồi quân trưởng nói về nhà sẽ ăn sạch cô, ăn sạch sẽ....cô nên làm thế nào đây?

Hai má Tô Hạ nóng bừng, lỗ tai cũng đỏ hồng.

Thật kì quái, rõ ràng quân trưởng nói lời ngả ngớn, nhưng làm sao cô lại không cảm thấy chán ghét...

Mặc dù khiến cô đỏ mặt, nhưng một chút cũng không cảm thấy chán ghét anh ta....

Chẳng lẽ, cô sẽ không dễ dàng bị quân trưởng thu phục như vậy chứ.

Không đúng, cô là người có ý chí kiên định nha!

Về chuyện hôn lễ, cô cảm thấy rằng không cử hành hôn lễ thì không được tính là hai người đã kết hôn.

Cho nên lúc này trong lòng cô giống như có hai người đang đấu tranh, một bị mê đảo bởi sắc đẹp của quân trưởngm người còn lại cố chấp với ranh giới của mình, cứ thế giằng co khiến Tô Hạ lắc lư không ngừng.

Không đợi hai tiểu nhân trong lòng Tô Hạ kịp phân thắng bại, Lăng Mặc Thiên theo sau đã chuẩn bị lên xe.

Tô Hạ thấy anh ngồi vào vị trí lái , thắt dây an toàn, đột nhiên buộc miệng hỏi: "giờ chúng ta về nhà sao?"

"Nếu không về?" anh dừng động tác trong tay lại, quay đầu nhìn cô.

Tô Hạ chỉ chỉ Siêu thị ngoài cửa sổ xe cách đó không xa, "Chúng ta đi siêu thị mua một ít đồ dùng đi, em thầy đồ Tiểu Nghiêm đưa tới thiếu rất nhiều thứ, hơn nữa.... ...." Ngập ngừng nửa ngày, cô nhịn không được nói.

"Ngô" cô nhanh tay che miệng lại, cúi đầu ấp úng nói: "em lỡ miệng."

"... ...." đúng là cô dâu nhỏ ngốc nghếch, lỡ ăn lỡ nói, ngay cả tìm một lý do tốt cũng khó khăn.

Lăng Mặc Thiên nhìn thời gian, cũng chưa muộn, thuận theo chú thỏ nhỏ kia , " Vậy..... đi thôi!"

Lúc này khách chưa đông, bốn tầng siêu thị khá rộng rãi quang đãng.

Đối với người ban ngày phần lớn là đi làm, cuộc sống tất bật thì khảnh khắc đi dạo siêu thị này giống như đi tản bộ, một đôi vợ chồng nắm tay nhau như tình lữ, nhìn rất nhàn nhã.

Thật ra mọi thứ trong nhà đều đã có đủ, thứ thiếu nhất chính là đồ ăn, Tô Hạ chạy thẳng đến khu ẩm thực, đi ngang qua khu thức ăn vặt dừng một chút, cô liền đi thẳng đến chỗ trái cây.

Đồ ăn vặt cái gì, vẫn không nên làm trò trước mặt Lăng Mặc Thiên thì hơn, vạn nhất bị chê thì sao, dù sao họ cũng mới kết hôn một ngày.

Tô Hạ chọn một ít rau bỏ vào xe đẩy, khi chuẩn bị tính tiền, lại bị Lăng Mặc Thiên kéo tay lại, "Còn thiếu mấy thứ."

Tô Hạ nhìn khu đồ ăn vặt rực rỡ muôn màu, giống như phát hiện một đại lục mới, hai mắt phát sáng trong suốt nhìn Lăng Mặc Thiên.

"Di, anh cũng thích đồ ăn vặt?"

Lăng Mặc Thiên trầm ngâm một lát rồi gật đầu, "Ân"

"À, vậy anh chờ ở đây em đi chọn, em biết cái gì ăn ngon nhất." Tô Hạ hoan hô một tiếng, chui vào khu đồ ăn vặt như con thỏ chui vào đống cà rốt.

Nhờ Tô Hạ phụ giúp, chiếc xe đẩy nhanh chóng chất đầy toàn đồ ăn vặt, một tay cầm snack vị gà và một bịch hương lúa mạch xốp giòn, đang băn khoăn không biết chọn cái nào, thì Lăng Mặc Thiên đi tới đem cả hai thứ bỏ vào xe.

Chớp mắt, đôi mắt nóng bỏng của Tô Hạ nhìn anh mà phát quang.

Phải biết rằng khi xưa cùng một chỗ với Tiêu Hàn, hắn căn bản không cho phép cô ăn mấy thứ này, hơn nữa chúng chứa nhiều thành phần hóa học, dễ gây béo phì.

Ngay cả khi bọn họ ra ngoài hẹn hò cũng phải hạn chế tiêu xài, bảo là để tiết kiệm cho kết hôn, tiết kiệm luôn cả tiền mua hoa tặng cho cô.

So sánh như vậy, có phải Lăng Mặc Thiên quá tốt với cô rồi?

quả thực Tiêu Hàn xa anh mất vài con phố.

Tô Hạ quấn lấy cánh tay quân trưởng mà cọ cọ, " Lăng Mặc Thiên, anh thật tốt!"

Chỉ một xe đồ ăn vặt đã thỏa mãn, thỏ con nhà anh thật dễ dụ quá mà...

Lăng Mặc Thiên phì cười, khóe môi tà mị cong lên, " Về nhà còn có thứ tốt hơn!"

"... ....." Tô Hạ không rõ nội tình, mở to đôi mắt vô tội mà nhìn anh, sau đó mỉm cười gật đầu " Vâng"

Cô không ngang ngạnh.

Cưới một thỏ con đơn thuần ngốc nghếch, Lăng Mặc Thiên cảm thấy cuộc sống sau này thật thú vị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.