Ma Đao

Chương 14




Dừng lại ở bãi đậu xe Minh Các.

Người giữ cửa thấy Lăng Mặc Thiên từ trên xe bước xuống, tự động mở cửa, đợi anh và Tô Hạ tới gần mới cung kính cúi đầu.

Tiếp tân mặc một bộ sườn xám màu đỏ đứng trong sảnh đợi từ sớm mỉm cười chào đón hai người vào cửa, dẫn họ đi vào.

Ai, nơi này phục vụ thật tốt.

Tô Hạ không được tự nhiên kéo Lăng Mặc Thiên, thấy anh nghiêng người, cô liền nói nhỏ bên tai: “Sao em cảm giác như bọn họ kính trọng anh như ông chủ vậy.”

Lăng Mặc Thiên cao hơn Tô Hạ rất nhiều, cô nhón mũi chân cũng chỉ cao đến mặt anh, thanh âm mềm mại lướt nhẹ qua cổ thật là làm nhiễu loạn lòng người, anh nhất thời thất thần không kịp trả lời cô.

“hì……” tiếp tân đi phía trước nghe được nghi vấn của Tô Hạ nhịn không được cười ra tiếng.

Nữ tiếp tân cảm thấy vấn đề mà bạn gái Lăng Mặc Thiên hỏi thật đáng yêu còn có cả ngu ngốc.

Ông chủ Minh Các là Âu Dương Trạch, mà ở đây Lăng quân trưởng cũng có ba mươi phần trăm cổ phần.

Chuyện này giới thượng lưu đều biết, nhất là những thiên kim xinh đẹp có ý đồ với anh, vì muốn gặp mặt Lăng quân trưởng mà thường xuyên đến nhà hàng tạo cơ hội vô tình gặp gỡ…

Vị tiểu thư này vậy mà lại không biết?

Tô Hạ bị nữ tiếp tân cười nên có chút ngượng ngùng, âm thầm cúi đầu le lưỡi, thật là mất mặt quá đi.

Lăng Mặc Thiên cảm giác được người bên cạnh đi chậm lại, nghiêng đầu thấy hai má cô hồng hồng xấu hổ, anh lạnh lùng liếc nhìn nữ tiếp tân bên cạnh.

Nữ tiếp tâ bị ánh mắt sắc lạnh của anh đảo qua mà lạnh toát cả sống lưng, đứng trân trân ở đó ngay cả nụ cười nghề nghiệp cơ bản cũng không làm được.

Lăng Mặc Thiên đổi dắt tay thành ôm vai Tô Hạ, tay kia thì nhẹ nhàng xoa đỉnh đầu cô: “Ngoan, thả lỏng tinh thần, không cần khẩn trương như vậy.”

“Vâng” Tô Hạ gật đầu ngoan ngoãn ôm anh đi vào trong.

Nữ tiếp tân thấy Lăng Mặc Thiên mềm giọng ôn nhu ôm Tô Hạ, cả người giống như bị sét đánh.

Trời a, làm việc ở đây lâu như vậy, lần đầu tiên thấy Lăng quân trưởng đối với nữ nhân lại ôn nhu như thế, dịu dàng kiên định làm cho cô nhìn đến ngây ngốc.

Lại nghĩ vừa rồi mình thất lễ, nữ tiếp tân cảm thấy giữa mùa đông còn bị dội thêm chậu nước lạnh, lạnh từ đầu đến chân.

Quản lý nghe Lăng Mặc Thiên đặt chỗ dùng cơm, đã sớm ở đài tiếp khách lầu một đứng chờ, nhìn thấy biểu hiện luống cuống của tiếp tân, cũng vội vàng chạy tới.

Quản lý thận trọng xin lỗi : “Lăng quân trưởng, tiếp tân này mới tới không lâu…..”

Lăng Mặc Thiên đưa tay ngăn lại lời hắn , “đánh giá lại kỹ năng nhân viên của cô ta.”

“Ai, vâng vâng vâng.” quản lý gật đầu lia lịa vâng ba lần, Lăng quân trương không truy cứu trách nhiệm khiến hắn thở phào nhẹ nhõm .

Lăng Mặc Thiên cùng Tô Hạ đã đến vị trí đặt trước, quản lý nhìn anh kéo ghế cho cô ngồi xuống sau đó anh mới ngồi.

Vị tiểu thư đi theo Lăng quân trưởng này đến tột cùng là con gái nhà ai, thật không giống những cô khác.

Không chỉ có thể thân cận với Lăng quân trưởng bên người luôn sinh một loại không khí , mà còn khiến anh tự mình phục vụ cô.

Nghĩ tới đây, quản lý chợt bừng tỉnh, ánh mắt lo lắng nhìn Tô Hạ, quay sang nói với Lăng Mặc Thiên: “Lăng quân trưởng, Quý tiểu thư cung tới…….”

“Nói đầu bếp có thể dọn thức ăn.”

Lăng Mặc Thiên thấy tiểu bạch thỏ ngồi xuống có chút đợi không được, không đợi quản lý nói xong trực tiếp phớt lờ lời hắn, phân phó mang thức ăn lên.

“Ách….. vâng, tôi sẽ đi ngay.”

Quản lý lên tiếng xoay người ra khỏi phòng, cầm lấy thực đơn thúc giục đầu bếp chuẩn bị món ăn.

Tô Hạ thân là một người sành ăn, đối với Minh Các có thể nói là nơi cô hướng tới đã lâu, nhưng cô chỉ là một phát thanh viên không có tiếng tăm, tiếng lương mỗi tháng chỉ đủ trả tiền nhà còn dư một chút để chi tiêu hằng ngày.

Cho nên thời điểm Tô Hạ thấy một bàn mỹ thực tâm tình liền tốt lên rất nhiều.

Đợi khi Lăng Mặc Thiên gắp một khối thịt kho tàu vàng óng ánh đút cho cô, cô hoàn toàn không nghĩ đến động tác này có bao nhiêu thân mật, liền há mồm đưa mỵ vị vào miệng. [HN: hự, mai ta đi mua thịt về kho….]

Tiếp theo Tô Ha cầm đũa gắp mỗi món trên bàn một miếng to, ai… một bàn mỹ vị, thật có cảm giác siêu thỏa mãn.

Lăng Mặc Thiên thấy cô ăn đến vui vẻ, liền ở bên cạnh gắp cho cô, thích thú nhìn cô ăn.

Cô dâu nhỏ ăn rất nhanh nhưng không thô lỗ, ừ… biệt danh này thật danh phù kỳ thực a. [HN: tên xứng với người]

“uhm, anh nếm thử cái này đi” Tô Hạ vừa ăn vừa không ngừng gắp những món cô cảm thấy ăn ngon cho anh, thỉnh thoảng gật đầu khen, “Ân, vẫn là cá xông khói ở đây ngon nhất, hương vị thật tuyệt vời.”

“oh, chỉ khen món ăn thôi?” Lăng Mặc Thiên tâm tình rất tốt còn cố ý trêu cô, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hỏi.

“Ông xã cũng tuyệt vời.” cô dâu nhỏ gấp gáp ăn không chút keo kiệt khen anh một câu, lại quay đầu nhìn một bàn mỹ vị trước mắt.

Khóe môi Lăng Mặc Thiên mang theo ý cười, cầm khăn tay cẩn thận lau tương vừng dính trên miệng cô, còn chưa kịp nói thêm cái gì, chợt nghe tiếng giày cao gót dồn dập ngoài cửa.

“Tô Hạ cô dám gọi Mặc Thiên là ông xã, tôi đánh chết cô cái đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ!”

Lời còn chưa dứt một bóng dáng cao gầy bay vào như làn gió thơm.

Tô Hạ đang ăn vui vẻ, bị âm thanh xa lạ lại quen thuộc hù dọa đến súy cắn đứt đầu lưỡi.

Ô ô… đau chết cô rồi…….

Quay đầu lại thấy người tới là Quý Nguyệt Nhiên, Tô Hạ lập tức chẳng muốn ăn nữa.

Như thế nào bệnh thần kinh này lại đến nữa? không thể để cô vui vẻ ăn cơm được sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.