Ma Đạo Tình Kiếp (P2)

Chương 40




Translator: Nguyetmai

Tiệc sinh nhật được tổ chức vào buổi tối.

Cố Niệm Chi cảm thấy vô cùng bất an, cô cầm điện thoại lên, gọi điện cho anh Hoàng.

"Niệm Chi?" Giọng nói vui vẻ của anh Hoàng truyền tới từ trong điện thoại: "Này nhân vật chính, em lên du thuyền chưa?"

Trong lòng Cố Niệm Chi thầm thở phào, cười nói: "Vừa lên rồi, mọi người thì sao? Đang ở đâu vậy?"

"Bọn anh đi đông lắm, đang trên máy bay, phải tới Barbados trước, rồi mới chuyển sang đi ca nô tới."

Lời của anh Hoàng giống y như những gì Ôn Thủ Ức vừa nói. Cố Niệm Chi nghe vậy mới yên tâm vài phần.

Cô còn nhớ trước lúc Hà Chi Sơ rời đi còn gọi điện thoại cho cô, hứa với cô rằng nhất định anh ta sẽ về kịp giờ để chúc mừng sinh nhật cô.

Lúc đó cô tỏ ra rất lễ phép hiểu chuyện, nếu nhà Giáo sư Hà có việc quan trọng, vẫn nên đặt người trong nhà lên hàng đầu, hơn nữa cô cũng biết rằng việc mà Hà Chi Sơ đã hứa thì nhất định sẽ không nuốt lời.

Anh ta có phong thái đã nói là làm, xét ở mức độ nào đó, khí chất của anh ta và Hoắc Thiệu Hằng cũng hơi giống nhau.

Quen biết anh ta lâu vậy rồi, Cố Niệm Chi cảm thấy vẫn nên tin tưởng ở anh ta thì hơn.

"Ừm, vậy em đợi mọi người nhé." Cố Niệm Chi tươi cười cúp máy.

"Được rồi, mọi người về phòng, chuẩn bị cho bữa tiệc sinh nhật hoành tráng tối nay." Ôn Thủ Ức nháy mắt với Cố Niệm Chi.

Cố Niệm Chi miễn cưỡng cười với cô ta.

Đối với một người mình không hề thích lại vẫn có thể tỏ ra điềm nhiên như không, Cố Niệm Chi tự cảm thấy tu dưỡng của mình không được bằng Ôn Thủ Ức, không thể che giấu được cảm xúc thật của bản thân một cách trọn vẹn như vậy.

Cô và Triệu Lương Trạch trở về tầng ba của du thuyền, tìm lấy một căn phòng ở giữa để ở.

"Niệm Chi, chúng ta đừng làm ra vẻ nữa, em ở cùng anh được không?" Triệu Lương Trạch mở vali của mình, vừa lấy các thiết bị và dụng cụ điện tử ra, vừa nói với cô.

Cố Niệm Chi khẽ gật đầu, dù Triệu Lương Trạch không nói thì cô cũng sẽ chủ động đề nghị như vậy. Giữa đại dương mênh mông này, chỉ có ở cùng với người thân thuộc với mình thì cô mới cảm thấy an toàn.

"Anh Tiểu Trạch, nhóm của chú Hoắc bây giờ đang ở đâu? Họ có biết nơi này không?" Cố Niệm Chi có chút bất an.

"Em yên tâm, anh đã gửi tọa độ vị trí đi rồi." Nghĩ tới việc lần này Hoắc Thiệu Hằng ra ngoài, Triệu Lương Trạch lại không nhịn được cười.

Anh ta ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Cố Niệm Chi, liền ném chiếc Ipad của mình qua: "Trước giờ mỗi lần Hoắc thiếu đi ra ngoài đều rất phô trương thanh thế. Em tự xem đi." Nói xong anh ta còn làm mặt hề với cô.

Cố Niệm Chi nghi hoặc cầm Ipad, vừa trượt mở máy đã nhìn thấy trang đầu của trang web tin tức CXX nổi tiếng của Mỹ, bên trên dùng phông chữ lớn màu đỏ viết "Breaking News (Tin tức quan trọng)"!

Dưới tiêu đề là hình ảnh được chụp bằng vệ tinh rất sắc nét.

Những con sóng cuồn cuộn trên vùng biển xanh biếc, một chiếc tàu ngầm màu đen hiện lên từ dưới nước, trên thân tàu, một lá cờ đỏ tươi đang tung bay trong gió.

Bức ảnh vệ tinh này có độ phân giải cực cao, Cố Niệm Chi thậm chí còn có thể nhìn thấy được năm ngôi sao trên lá cờ.

Bên dưới bức ảnh viết rất rõ ràng: "Tàu ngầm hạt nhân tối tân của Đế Quốc Hoa Hạ đột nhiên xuất hiện ở đảo Guam, không biết vì mục đích gì?! Bộ Ngoại giao nước ta đã gửi công hàm khẩn cấp cho Đế Quốc Hoa Hạ, nhưng lại vấp phải thái độ quan liêu qua loa của Đế Quốc Hoa Hạ…"

Cố Niệm Chi giật thót tim.

Nhìn thời gian của tin tức kia, thì lại là của sáu ngày trước ư?!

Đảo Guam là thuộc địa của Mỹ, cũng là căn cứ quân sự siêu cấp quan trọng nhất ở Tây Thái Bình Dương của Mỹ.

Để đối phó với Đế Quốc Hoa Hạ, Mỹ đã biến đảo Guam thành một "hàng không mẫu hạm không chìm". Họ đã chi 126 tỷ đô la Mỹ để chế tạo bến tàu sân bay chạy bằng năng lượng hạt nhân tiên tiến nhất, hệ thống phòng thủ tên lửa nhạy bén nhất và cả trường diễn tập thực chiến quy mô nhất trên đảo Guam.

Nhưng căn cứ quân sự quy mô tiên tiến kia, lại bị tàu ngầm hạt nhân của Đế Quốc Hoa Hạ đi dạo một vòng ngay dưới mũi mà thần không biết quỷ không hay, cuối cùng còn nổi lên trên mặt nước chào hỏi một tiếng nữa.

"Anh Tiểu Trạch, lẽ nào đây là…" Ánh mắt cô sáng lấp lánh nhìn Triệu Lương Trạch, trái tim đập thịch thịch.

Lẽ nào lần này chú Hoắc ngồi tàu ngầm hạt nhân tới đây?!

Triệu Lương Trạch hơi gật đầu, mỉm cười: "Vừa khéo Hoắc thiếu có việc ở khu vực này, nên tiện đường qua đây. Em biết đấy, món đồ chơi kia có muốn cũng không đi nhanh được."

Tốc độ hoàn toàn không phải ưu thế của tàu ngầm hạt nhân, ưu điểm của nó là những quả tên lửa đạn đạo có thể lần mò tới gần bờ biển bên địch, trực tiếp phát động tấn công. Đây là vũ khí chiến lược quan trọng đảm bảo có thể tiến hành cuộc tấn công lần thứ hai.

Nhóm người Hoắc Thiệu Hằng đã xuất phát từ mấy hôm trước, trong đó còn dành ra hai ngày để đến Caribe chúc mừng sinh nhật Cố Niệm Chi.



Vào sáu ngày trước, Hoắc Thiệu Hằng nhìn vào căn cứ quân sự Mỹ trên đảo Guam ở ngay gần đó, cười như không cười hạ lệnh: "… Dù sao cũng đã đến đây rồi, qua chào hỏi một câu đi."

Sau đó, tàu ngầm hạt nhân treo cờ của Đế Quốc Hoa Hạ cứ vậy từ dưới nước dần dần nổi lên, để lộ ra một bộ phận nhỏ ở vùng biển gần đảo Guam.

Khi binh sĩ canh gác tại căn cứ quân sự Mỹ ở đảo Guam phát hiện ra trên màn hình radar có vật thể khổng lồ xuất hiện, anh ta vội vàng cầm kính lên lau mắt kính vì sợ rằng bản thân đã nhìn nhầm.

Kết quả là, đồng đội của anh ta khẽ vỗ vào vai anh ta, chỉ ra biển ngoài cửa sổ, mặt không cảm xúc nói: "Lau cái gì mà lau, cậu mau nhìn ra bên ngoài đi, nó đã đến cổng luôn rồi mà cậu còn tưởng mình nhìn nhầm sao?"

Không lâu sau, căn cứ quân sự của Mỹ ở đảo Guam vang lên tiếng chuông báo động chói tai.

Radar quay tít mù, máy bay chiến đấu lần lượt cất cánh từ sân bay quân sự, theo dõi sát sao chiếc tàu ngầm hạt nhân đã lặng lẽ xuất hiện ngay trước mũi bọn họ không một tiếng động kia.

Vệ tinh có độ phân giải lớn nhất của quân đội Mỹ nhanh chóng chụp được vô số hình ảnh và gửi nó đến Tòa nhà Quốc phòng ở Washington, D.C.

Các chuyên gia quân sự của quân đội Mỹ nhanh chóng phát hiện ra rằng đây là tàu ngầm hạt nhân tối tân mà Đế Quốc Hoa Hạ vừa nghiên cứu chế tạo thành công! Không ngờ nó lại hạ thủy một cách im lìm như vậy, còn mang theo cả tên lửa đạn đạo đi tuần một vòng nữa.

Thế nhưng, trong những tiếng kêu gọi đầu hàng, la ó, giậm chân của người Mỹ, chiếc tàu ngầm hạt nhân tối tân của Đế Quốc Hoa Hạ kia lại âm thầm lặn xuống dưới nước, nhanh chóng rời khỏi căn cứ đảo Guam của quân đội Mỹ.



Cố Niệm Chi mặc một bộ bikini ba mảnh màu trắng, bên ngoài mặc một chiếc váy Maxi màu xanh hải quân, nằm trên ghế tắm nắng ở tầng bốn của du thuyền, vừa tắm nắng, vừa cầm Ipad lướt qua lướt lại xem tin tức.

Từ dòng thời gian của tin tức, thì lần tiếp theo chiếc tàu ngầm hạt nhân này xuất hiện là ở gần Quần đảo Hawaii của chính lãnh thổ nước Mỹ.

Nhìn tàu ngầm tối tân của Đế Quốc Hoa Hạ chiếm phần lớn tin tức trên trang web CXX trong sáu ngày qua, Cố Niệm Chi bỗng cảm thấy tự hào vô cùng.

Cô ôm Ipad rồi hôn vào màn hình.

Triệu Lương Trạch mặc một chiếc quần bơi dài có họa tiết hoa lớn, đeo kính râm, nằm trên chiếc ghế dài bên cạnh Cố Niệm Chi, cũng đang tắm nắng.

Ôn Thủ Ức vẫn mặc chiếc váy Maxi dài màu đỏ đen, nằm trên ghế tựa ở đối diện với Cố Niệm Chi và Triệu Lương Trạch. Giữa bọn họ được ngăn cách bởi một hồ bơi xanh ngắt trong veo.

Ngón tay của Cố Niệm Chi nhẹ nhàng chạm lên bức ảnh của tàu ngầm hạt nhân trên Ipad, nhớ đến khuôn mặt khôi ngô khiến người khác ngạt thở của Hoắc Thiệu Hằng, còn có sự đồng hành và bảo vệ điềm tĩnh như núi cùng với trái tim vô cùng ấm áp của anh.

Anh đang trên đường đến đây rồi, trong lòng Cố Niệm Chi chợt dâng lên sự dũng cảm vô hạn.

Chỉ cần anh ở bên cạnh cô, thì cô chẳng sợ ai hết. Ôn Thủ Ức có là gì chứ?

Cố Niệm Chi cầm ly rượu vang đỏ của mình lên, mỉm cười nâng ly với Ôn Thủ Ức phía xa xa đối diện, mời cô ta một ly.

Hành động này của cô rõ ràng đã làm Ôn Thủ Ức giật thót mình. Cô ta ngây người một lúc, mới cầm ly của mình lên mời lại.

Phục vụ trên du thuyền đưa cho họ một món ăn kiểu nhiệt đới, hoa chiên trứng gà, hàu tươi, tôm hấp, súp cua phô mai, tôm hùm hấp tương, và không thể thiếu khoai tây chiên cùng salad rau quả, kết hợp cùng một ly cocktail đầy màu sắc với một chiếc ô tre thu nhỏ đặt trên miệng ly.

Cố Niệm Chi không bao giờ ngược đãi dạ dày của bản thân.

Cô và Triệu Lương Trạch vui sướng cùng nhau chén sạch đồ ăn.

Thời gian trôi qua, mặt trời dần lặn xuống, chiếc du thuyền từ từ tiến về phía trước.

Mặt trời đã biến bầu trời từ trong xanh nóng rát sang màu vàng óng đậm như màu của một quả xoài chín, không còn nóng cháy nữa mà là vị ngọt ngào mang theo hơi thở ấm áp.

Cố Niệm Chi tháo kính râm ra, ngắm hoàng hôn trên biển, ánh chiều tà như những mảnh vàng đang nhảy nhót trên mặt biển.

Hướng mắt nhìn về phía xa xa, một chiếc ca nô đang chạy như bay tới.

Cố Niệm Chi đứng dậy: "Là nhóm của anh Hoàng tới sao?"

Ôn Thủ Ức cũng đứng dậy nhìn một lúc rồi cười tươi gật đầu: "Chắc là họ đấy."



Hoắc Thiệu Hằng và Âm Thế Hùng cùng với tàu ngầm hạt nhân tối tân đã hạ thủy ở đảo Hồ Lô thuộc tỉnh L của Đế Quốc từ sáu bảy ngày trước, đến ghé thăm đất nước Cuba.

Họ khởi hành rất bí mật, đầu tiên là lộ diện ở đảo Guam, sau đó là Hawaii, cuối cùng lặng lẽ lặn xuống biển, đi hết tốc lực, vòng qua từ Cape Horn của điểm cực Nam Nam Mỹ, hướng về phía Bắc bí mật qua toàn bộ lục địa Nam Mỹ, cuối cùng mới lại nổi lên từ đáy biển ở hải vực của Cuba vào ngày sinh nhật của Cố Niệm Chi.

Lần này, anh đi cùng các vị lãnh đạo cao cấp của Hải quân Đế Quốc Hoa Hạ đến thăm Cuba.

Đương nhiên, anh sẽ không lộ diện ở Cuba.

Từ Cuba đến vị trí của du thuyền ở vùng biển Caribe, chỉ mất chưa đầy một giờ đi ca nô.

Hoắc Thiệu Hằng và Âm Thế Hùng ra khỏi tàu ngầm, lên bờ như những người lính tàu ngầm bình thường khác.

Lúc này trên đảo Bermuda cách họ không xa, Bạch Sảng ngồi trên ban công của một căn biệt thự sang trọng, nhắn tin cho chị họ Bạch Duyệt Nhiên ở Đế Quốc Hoa Hạ xa xôi.

"Chị, em tìm thấy bố em rồi."



Bốn năm giờ sáng, Bạch Duyệt Nhiên không thể ngủ được nữa.

Kể từ khi Hoắc Thiệu Hằng khăng khăng cố chấp đến Cuba bằng tàu ngầm hạt nhân của hải quân cấp cao, mắt của cô ấy đã giật liên tục rồi, trong lòng luôn cảm thấy rất khó chịu bất an.

Cô ấy ngồi dậy xem giờ, lại nhìn thấy trên điện thoại có một đoạn tin nhắn được gửi từ một số điện thoại lạ.

Vừa mở khóa điện thoại nhìn, tim cô ấy bỗng đập thịch một cái, ánh mắt hơi mất tiêu cự.

Cô ấy lặng lẽ ngồi yên năm phút rồi hạ quyết định.

Bố của Bạch Sảng là Bạch Dư Sinh, Phó Giám đốc Sở Mật vụ của Đế Quốc Họa Hạ, đã đào ngũ đến Mỹ cách đây không lâu.

Mặc dù thế lực nhà họ Bạch vô cùng lớn mạnh, còn có mối quan hệ thông gia phức tạp với các thế gia lớn khác, nhưng việc đào ngũ của Bạch Dư Sinh, đã gây ra sự đả kích rất lớn và tổn thất quá nhiều cho hệ thống tình báo của Đế Quốc Hoa Hạ ở Bắc Mỹ. Vì vậy, cho dù có dựa vào thế lực của nhà họ Bạch thì cũng không thể chống đỡ nổi cơn phong ba này.

Từng người nhà họ Bạch đều bị thẩm tra và cách chức.

Con gái Bạch Dư Sinh là Bạch Sảng trực tiếp bị đẩy từ vị trí phát ngôn viên của Bộ Ngoại giao xuống, do đó cô ấy buộc phải từ chức, và không được làm công chức nữa.

Sau khi rời Bộ Ngoại giao, cô ấy bắt đầu làm việc tại doanh nghiệp của nhà họ Bạch, nhưng sau một thời gian, cô cũng rời đi.

Ánh mắt khinh thường của người ngoài đã rất khó chịu, nhưng ánh mắt khinh thường của người nhà còn khó chịu hơn.

Cô ấy cũng muốn tìm bố, muốn đích thân hỏi rõ, tại sao?

Cuối cùng sau bao lâu kiếm tìm, cô cũng có tin tức của người bố luôn yêu thương cô hết mực đó.

Bạch Dư Sinh, bố của cô thấy con gái đến thì vô cùng vui sướng, kéo cô lại hỏi đủ thứ chuyện. Chỉ có điều, đối với vấn đề của mình, ông ta vẫn nhìn trước ngó sau không nói lời nào.

Ông ta thực sự đã đào ngũ, nhưng ông ta chỉ vì muốn cố gắng theo đuổi giá trị của bản thân, muốn sống tốt hơn thôi mà. Lẽ nào đó là tội ác tày trời sao?



Bạch Duyệt Nhiên nhìn tin nhắn rồi bấm điện thoại gọi.

Bạch Sảng chán nản ngồi trên ban công, đột nhiên nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo. Cô ấy mở máy ra xem, không ngờ lại là điện thoại của chị họ Bạch Duyệt Nhiên!

Cô ấy vội vàng nghe điện thoại, run giọng nói: "Chị ơi!"

"A Sảng, em nghe chị nói, em đang ở đâu?" Giọng của Bạch Duyệt Nhiên rất bình tĩnh, vừa gọi điện thoại trấn an Bạch Sảng, vừa mở vệ tinh định vị, xác định vị trí cụ thể của Bạch Sảng.

Năm phút sau, việc định vị vệ tinh đã hoàn tất, cho thấy Bạch Sảng ở trên đảo Bermuda phía bên kia địa cầu.

Bạch Duyệt Nhiên nhìn vào dấu hiệu hiển thị trên máy tính, tim đập thình thịch, tiếp tục hỏi: "A Sảng, em tìm thấy chú hai rồi sao?"

Bạch Dư Sinh, bố của Bạch Sảng là em trai của bố Bạch Duyệt Nhiên.

"Em tìm thấy rồi. Tạ ơn trời, ông ấy vẫn còn sống, còn sống rất tốt nữa." Bạch Sảng vỗ ngực, cô ấy rất sợ bố cô ấy sẽ biến mất không có chút tin tức nào.

Bạch Duyệt Nhiên mỉm cười: "Chú hai đâu? Chú ấy có thể trả lời điện thoại không?"

"Em e rằng bây giờ chưa được. Ông ấy đi ra biển với người ta rồi, nói là phải đến tối mới về." Bạch Sảng nhìn đồng hồ của mình: "Bây giờ vẫn còn sớm."

"Vậy em liên lạc với chú hai bằng cách nào? Không thì cho chị số điện thoại, để chị bảo bố chị gọi cho chú hai, khuyên nhủ chú ấy nhé? Đều là người một nhà cả, dựa vào thế lực của nhà họ Bạch chúng ta, chuyện của bố em không phải không thể giải quyết." Bạch Duyệt Nhiên lặng lẽ kéo dài thời gian, thông báo cho Thượng tướng Quý - Chỉ huy tối cao của Bộ Quốc phòng Đế Quốc Hoa Hạ, rằng Bạch Dư Sinh đã được tìm thấy. Người nhận được tin tức này từ cô còn có cả Giám đốc Sở Mật vụ, Chủ tịch Long - Chủ tịch Quốc hội, và Thiếu tướng Hoắc - Tư lệnh Quân khu sáu.

Bạch Sảng nhất thời kích động, đưa số điện thoại hiện tại của Bạch Dư Sinh cho Bạch Duyệt Nhiên. Cô ấy cũng muốn nhờ bác cả nói khéo giúp bố cô, để ông ấy an toàn về nước mà không mất mạng là tốt lắm rồi.

Bạch Duyệt Nhiên lập tức chuyển cho các chuyên gia của Quân khu sáu, cho phép họ khởi động hệ thống định vị của vệ tinh Nam Đẩu, bắt đầu định vị điện thoại di động hiện tại của Bạch Dư Sinh.

Mười lăm phút sau, vị trí hiện tại của Bạch Dư Sinh đã được xác định rõ ràng.

"Thượng tướng Quý, Chủ tịch Long, tôi cảm thấy đây là thời cơ tốt, không thể có lần thứ hai, đúng lúc Thiếu tướng Hoắc đang ở vùng biển gần đó, cần ủy quyền cho Thiếu tướng Hoắc hành động ngay." Bạch Duyệt Nhiên bình tĩnh nói: "Theo tôi được biết, Bạch Dư Sinh vẫn chưa để lộ ra những tin tức mà ông ta nắm giữ được. Không phải vì ông ta vẫn còn biết liêm sỉ, đơn thuần chỉ là vì ông ta muốn tối đa hóa lợi ích của những tin tức trong tay mà thôi. Vì ông ta biết rằng một khi ông ta nói hết ra thì ông ta sẽ không còn giá trị lợi dụng nữa, trong khi đó, sở trường của người Mỹ lại là lật mặt vô tình, bán đứng anh em."

Thượng tướng Quý, Chủ tịch Long và Giám đốc Sở Mật vụ nhất trí lập tức ra tay với Bạch Dư Sinh.

Loại người này, không thể giữ lại.

Giữ lại thêm một phút thì lại tổn thất thêm một phần lợi ích quốc gia của Đế Quốc Hoa Hạ.

Năm phút sau, thư ủy quyền bí mật của Thượng tướng Quý và Chủ tịch Long đã chuyển tới tàu ngầm tối tân của Đế Quốc Hoa Hạ đang đậu ở vùng biển gần Cuba.

Vừa lên bờ dạo một vòng tìm ca nô ra biển thì Hoắc Thiệu Hằng và Âm Thế Hùng lại bị gọi về cấp tốc.

"Thiếu tướng Hoắc, có điện mật của Bộ Quốc phòng."

Hoắc Thiệu Hằng nhìn từng câu từng chữ, im lặng một lúc lâu.

"Sao vậy?" Âm Thế Hùng lo lắng hỏi: "Có việc gì thế? Không phải Niệm Chi à?"

Hoắc Thiệu Hằng lắc đầu, anh ngẩng lên nhìn nước biển mênh mông giữa trời và biển.

Du thuyền của Cố Niệm Chi đang ở bên phía đó.

Anh thở dài, cuối cùng đành quyết định: "... Có nhiệm vụ, chúng ta thực hiện nhiệm vụ trước."

Nếu anh hành động nhanh sẽ có thể đến du thuyền ở giữa vùng biển Caribe trước khi bữa tiệc bắt đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.