Ma Đạo Tình Kiếp (P2)

Chương 1




Dù kiếm chỉ là một loại cảm giác vũ khí, nhưng ngàn vạn năm qua, không biết bao nhiêu tu luyện giả chìm đắm trong đó, sớm đã diễn sinh ra vô số loại kiếm pháp, Kiếm ý, phương thức tu luyện... Tất cả đều khác biệt.

Nguyên nhân chính là như vậy, truyền thừa rất trọng yếu.

Nơi này có quá nhiều Kiếm ý, kiếm chiêu, trên lý niệm tu luyện xuất hiện bất đồng, ở lâu rồi, học tập càng nhiều, càng dễ dàng tẩu hỏa nhập ma, thậm chí bị người chém giết.

Đây cũng là nguyên nhân Danh Sư đường chia cắt công pháp thành nhiều tầng.

Mỗi một Danh Sư đều có nhận xét đặc biệt với công pháp, một hai cái còn tốt, nhưng số lượng nhiều, nhận xét nhiều, cũng sẽ xuất hiện vô số loại phương thức tu luyện, thậm chí không ít hoàn toàn trái lại, không phân tầng mà nói, tu luyện lung tung, đừng nói nhân loại tiến bộ, làm không cẩn thận, đâu đâu cũng có tẩu hỏa nhập ma.

Cho nên, Danh Sư đọc sách cũng có lựa chọn, không thể cái gì cũng học, nhìn càng nhiều, càng cảm thấy hỗn loạn hoang mang, tâm cảnh bất ổn.

Nơi này nắm giữ nhiều loại Kiếm ý cùng kiếm chiêu, người đến đây tu luyện, không phân biệt thật giả, đều muốn thử một lần, dần dà, tai hoạ ngầm sẽ càng ngày càng nặng, thực lực không những không tăng thêm, làm không cẩn thận, còn có thể bởi vì học tập quá nhiều, từ đó chết ở nơi này.

- Dẫn ta đi nhìn một chút!

Rõ ràng những thứ này, Trương Huyền nói.

- Vâng!

Mộ Vân kiếm lắc lư hai lần, ở phía trước dẫn đường.

Khoảng cách hơn 100 dặm, không tính là gì, thời gian không dài, liền đi đến trước mặt.

Là một vách đá to lớn, phía trên điêu khắc một chữ Kiếm, rồng bay phượng múa, còn chưa tới trước mặt liền cho người ta một loại cảm giác kiếm khí phá không, bất cứ lúc nào cũng sẽ xé rách hắn.

- Kiếm ý thật mạnh!

Vẻ mặt Trương Huyền nghiêm túc, ngừng lại.

Cái chữ này, không biết là thư pháp cảnh giới thứ mấy, nhưng từ xa nhìn lại, thật giống như có người cầm trường kiếm, lăng không đâm tới, vô luận trốn tránh như thế nào cũng thẳng tới mi tâm, tựa như linh hồn bị đối phương khóa lại, không cách nào chạy trốn.

- Đây là Kiếm lão nhân lưu lại?

Trong lòng rung động, nhịn không được hỏi.

- Vâng!

Mộ Vân kiếm trả lời.

- Thật là Kiếm Đạo đại tông sư!

Trương Huyền cảm khái.

Tu luyện tiếp cận một năm, hắn cũng học qua không ít thư tịch liên quan tới Kiếm Đạo, càng đạt đến cảnh giới cực cao.

Từ trước đến nay đều cảm thấy lý giải Kiếm Đạo coi như không có đạt tới đỉnh phong, nhưng tuyệt đối không kém ai, nhìn thấy cái chữ này mới biết được, so với vị Kiếm lão nhân kia còn kém một đoạn rất lớn.

Đối phương đã hòa Kiếm vào cốt tủy, thậm chí mình cũng luyện hóa thành trường kiếm...

Lúc này mới có thể tùy tiện viết một chữ, khí tức tung hoành, để cho người ta khó mà tránh né.

- Những cái kia đều là tu luyện giả đến đây cảm ngộ...

Mũi kiếm chỉ về phía trước, Mộ Vân kiếm nói.

Trương Huyền nhìn lại, lúc này mới phát hiện, dưới vách đá, ngồi không biết bao nhiêu người, chừng mấy trăm, từng cái nhìn chằm chằm kiểu chữ, trong tay không ngừng ra dấu, như si như say, tựa như điên cuồng.

- Ngươi nói sai, chiêu này của ta mới đúng, ngươi nhìn!

Thanh âm truyền đến, một trung niên vung trường kiếm trong tay, vạch ra một đạo cầu vồng, đâm về phía trước, lan tràn vài trăm mét, mới nhẹ nhàng tiêu tán, không khí bị xé nứt.

- Đây là thượng Kiếm Tâm trong Kiếm Tâm cảnh?

Vẻ mặt Trương Huyền nghiêm túc.

Kiếm pháp, chia làm hai loại cảnh giới Kiếm ý cùng Kiếm Tâm.

Bình thường cường giả Hóa Phàm cảnh liền có thể lĩnh ngộ Kiếm ý, thiên phú cao chút, có thể lĩnh ngộ Kiếm Tâm, từ đó vạn kiếm tề minh, long ngâm khiếu thiên!

Kiếm Tâm, lấy tâm làm kiếm, lấy ý làm thế, chỗ kiếm đến, đều là kiếm chiêu, cũng chính là nhân kiếm hợp nhất...

Đạt tới loại cảnh giới này, đại biểu kiếm có linh, kiếm có ý!

Chia làm ba cảnh giới, theo thứ tự là hạ Kiếm Tâm, trung Kiếm Tâm cùng thượng Kiếm Tâm!

Cường giả Thánh vực, lĩnh ngộ kiếm có thể đạt tới trung Kiếm Tâm, chính là cao thủ trong cao thủ, vị trước mắt này, vừa ra tay dùng ra lĩnh ngộ thượng Kiếm Tâm...

Lý giải kiếm, so với hắn cũng không hề yếu!

Cho đến trước mắt, hắn cũng chỉ là thượng Kiếm Tâm.

- Không đúng, chiêu Dạ Chiến Bát Phương này, chú ý chính là kiếm khí tung hoành, khí tức bay thẳng bát phương, kiếm khí của ngươi tập trung, rõ ràng không đúng, xem ta...

Đang khiếp sợ, chỉ thấy một lão giả ở bên cạnh trung niên nhân lắc đầu, cũng lấy ra trường kiếm, run lên kiếm hoa.

Thời gian nháy mắt, mưa kiếm đầy trời, khí tức lạnh lùng bao phủ khắp nơi, lan tràn cách mấy chục mét, như chỉ cần đi vào trong đó, người lợi hại hơn nữa cũng sẽ bị vây khốn, khó có thể chạy trốn.

- Thế mà cũng là thượng Kiếm Tâm?

Trương Huyền lần nữa kinh ngạc.

Một người lĩnh ngộ thượng Kiếm Tâm liền rất khủng bố, không nghĩ tới vị này cũng vậy, thậm chí trên lý giải Kiếm Đạo, giống như còn hơn người trước.

- Các ngươi đều không đúng, ta cảm thấy là như thế này...

Người thứ ba gia nhập, đồng dạng thi triển kiếm pháp, kiếm khí như sương, di tán bốn phía.

Đồng dạng đạt đến thượng Kiếm Tâm.

Trương Huyền trợn mắt hốc mồm, nhìn lại những người khác, mỗi một cái kiếm khí mơ hồ, tựa như biến thành trường kiếm, thực lực kinh người.

- Mấy trăm người... Đều đạt đến cảnh giới thượng Kiếm Tâm?

Trương Huyền nuốt ngụm nước bọt, líu lưỡi.

Cùng nhau đi tới, còn không có gặp qua người kiếm thuật vượt qua mình, một cái nháy mắt, liền thấy nhiều như vậy, không hổ là Kiếm Trì, thật đáng sợ!

- Bọn họ đều là Danh Sư, Chiến Sư, tán tu am hiểu kiếm pháp nhất của các đại đế quốc, thậm chí liên minh! Ở trong này dài nhất, đều vượt qua chín trăm năm... Hơn 900 năm tích lũy, mới có bấy nhiêu, không tính là quá nhiều...

Mộ Vân kiếm nói.

- Hơn 900 năm?

Trương Huyền gật đầu.

Mặc dù mình là thiên tài, thời gian tu luyện cũng không ngắn, đã sắp một năm... Nhưng thời gian chân chính dùng ở trên kiếm pháp, đoán chừng ngay cả một ngày cũng chưa tới!

Trong phạm vi bát đại phong hào đế quốc, vô số cao thủ, hơn 900 năm, xuất hiện nhiều cường giả không kém mình bao nhiêu, cũng rất bình thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.