[Ma Cung Phong Nguyệt Hệ Liệt] Hận Đáo Quy Thì Phương Thủy Hưu

Chương 3: Tình yêu đầu tiên………




Doãn Phong lại một trận kinh ngạc, Lan phi hắn đã từ lâu cảnh cáo nàng ta chớ gây náo hậu cung của hắn.

Thế mà...

Hôm nay lại ngang nhiên coi lời của hắn như gió thổi qua tai, chẳng thèm để ý đến.

Trừng phạt Uyển Dung vô cớ, tức là trong mắt nàng ta một hoàng đế như hắn không bảo vệ nổi một phi tử, không có tài cán gì hết. Hảo!

“Hoàng thượng, người bớt giận. Long thể quan trọng a...” Cao Nhân Tâm cảm nhận được sát khí đằng đằng từ phía hoàng đế phóng tới.

Các vị chủ tử đầu óc để đi đâu hết rồi. Hoàng thượng người là lửa, hà tất bọn họ đi chọc tức người.

Ngọc dung hoa đang rất được sủng ái, bọn họ lại có mắt mà không thấy thái sơn đi gây sự với nàng ấy. Thật không thể hình dung được kết cục của Lan phi sẽ thê thảm đến mức nào.

Lan phi dù sao cũng là người thân cận hầu hạ Hoàng thượng từ khi người còn ở trong phủ Thái tử gia. Nhưng Cao Nhân Tâm hắn nghĩ người cũng không nhắm mắt cho qua sự việc hôm nay đâu a.

Hắn đến phía Tây ngự hoa viên liền nhìn thấy Uyển Dung ngã ngồi xuống mặt đất lạnh như băng. Những hạt mưa cũng bắt đầu trút nặng nề xuống...

Doãn Phong lớn giọng quát, “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mang cán tới đưa Ngọc dung hoa hồi cung.”

Bọn thị vệ nhanh chóng mang cán tới, đưa người nhanh chóng về Bảo Nguyệt lâu.

Bên trong Bảo Nguyệt lâu lúc này...

Điệp Vũ lo lắng đến sắp khóc, khóe mắt lúc này đã ươn ướt, “Lạc Tư, ngươi nói xem tại sao chủ tử vẫn chưa trở về,“

Lạc Tư là cung nữ trong Bảo Nguyệt lâu trấn an Điệp Vũ, “Điệp cô nương, cô đừng quá lo lắng. Ta nghĩ Lan phi nương nương chỉ là muốn hù dọa người ta mà thôi.”

Nàng nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài liền quay sang Điệp Vũ, “Điệp cô nương, có thể là chủ tử về đấy. Chúng ta nhanh ra ngoài đón người thôi.”

Điệp Vũ chạy nhanh ra ngoài nhưng đập vào mắt nàng không phải là chủ tử mà là hoàng thượng cùng một đám thị vệ đang khiêng chủ tử về hướng này...

Chủ tử nàng làm sao vậy, nàng chạy vội đến bên cạnh hỏi Vân Tịnh, “Chủ tử, người bị làm sao vậy Vân Tịnh?”

Vân Tịnh ảm đạm đáp, “Chủ tử ngất xỉu trong lúc quỳ ngoài Tây viên, có lẽ do thương thế lần trước chưa khỏi hẳn a.”

Điệp Vũ nghẹn lời, chạy vội vào trong xem.

Thái y sớm đã có mặt, xếp hàng đầy sân biệt viện của Bảo Nguyệt lâu chờ hoàng thượng gọi vào.

Cao Nhân Tâm chạy ra hỏi lớn, “Cho hỏi trong các vị, ai nào là người thường xuyên xem bệnh cho Ngọc chủ tử?”

Tần thái y nhanh nhẹn đứng ra, được Cao Nhân Tâm mời vào bên trong, những người còn lại tự giác cáo lui. Một đội ngũ thái y bị triệu kiến hết ở Bảo Nguyệt lâu đã đồn đi khắp hậu cung. Kể cả hoàng hậu cũng chấn kinh một phen. Lại thế nào nữa đây?

Trong Phượng Thần cung.

Hoàng hậu hỏi Cẩn Mịch bên cạnh nàng ta, “Cẩn Mịch, ngươi nói ta nghe xem có chuyện gì xảy ra với Ngọc dung hoa vậy?”

Nàng thân thể không được khỏe cho lắm nên các phi tần vừa rời khỏi Phượng Thần cung nàng liền ngủ thiếp đi...

Cẩn Mịch liền tường tận kể đầu đuôi chuyện cho nàng nghe.

Chuyện lớn như vậy mà nàng cũng không biết, hoàng thượng nhất định sẽ trách phạt nàng. Đã thế, Lan phi kiếm chuyện với Ngọc dung hoa ngay tại phía Tây ngự hoa viên, gần tẩm cung của nàng nhất...

Hoàng hậu gấp gáp, “Cẩn Mịch, ngươi mau kêu người chuẩn bị. Đến Bảo Nguyệt lâu ngay đi.”

Khi hoàng hậu đến Bảo Nguyệt lâu, phi tần đã đứng kín thiên điện, sắc mặt ai nấy đều rất khó coi.

“Hoàng hậu, nàng đến trễ như thế? Việc của nàng ấy nàng thật sự mới biết sao?” hoàng đế nhìn nàng lắc đầu, tỏ ý bất mãn.

Hoàng hậu vẫn bình thản đáp, “Hoàng thượng tha tội. Thiếp ngủ quên trong tẩm cung, chuyện của Ngọc dung hoa kỳ thực thần thiếp mới nghe người báo lại.”

Ngủ quên? Bảo hắn làm sao tin đây, trời còn là buổi sáng. Mới sáng sớm mà nàng ấy đã buồn ngủ rồi. Cũng thật khác người đi.

Nhưng Doãn Phong lại chẳng buồn vạch trần nàng, chỉ nói, “Nếu như hoàng hậu đã tới, vậy thì cùng trẫm vào thăm nàng ấy đi.”

Hoàng hậu nghe xong cũng nhanh chân theo hắn bước vào.

Đến phòng ngủ của Uyển Dung hắn mới từ từ ngồi xuống hỏi nàng, “Ái phi, nàng đã làm gì khiến cho Lan phi phạt nàng như vậy?”

Nàng chấn động, trong mắt cứ thế có những giọt nước mắt trào ra, “Hoàng thượng, thiếp bị oan. Lúc tình cờ gặp Lan phi nương nương, thiếp thỉnh an với nàng nhưng nàng lại không cho tiếp đứng lên. Nàng nói thiếp cứ quỳ ở đó đi.”

Doãn Phong gật đầu ôm nàng vào lòng, cất giọng nhàn nhạt, “Được rồi, được rồi trẫm hiểu mà. Nàng nói không là không. Việc này trẫm sẽ trừng phạt Lan phi, trả lại công bằng cho nàng.”

Nàng lắc đầu lia lịa, “Hoàng thượng, người đừng nên trừng phạt Lan phi nương nương. Thiếp nghĩ nàng ấy không cố tình a. Chỉ là thấy thiếp không thuận mắt nên răn dạy một chút thôi.”

Hắn mỉm cười, thế nào gọi là răn dạy, nữ nhân này không muốn gây thù chuốc oán với các phi tần, điều này hắn rõ. Nhưng cũng không nên đẩy mình vào tình thế nguy hiểm chứ.

“Trẫm không chấp nhận lời cầu tình của nàng. Hôm nay nàng ta phạt nàng quỳ, ngày mai có thể sai người hạ độc thủ với nàng cũng không biết chừng a.”

Lời này của hắn khiến nàng nghẹn lời rồi. Lan phi nương nương, ta đây thật sự làm hết sức mình để cầu hoàng thượng tha cho ngươi rồi. Nhưng người không chịu, ta đành lực bất tòng tâm.

Uyển Dung mệt mỏi tựa vào thành giường, hoàng đế sau đó cũng rời đi cùng hoàng hậu.

Đêm đó, nàng biết tin rằng Hàn Phúc cung của Lan phi thắp đèn.

Hoàng thượng đến đó, chẳng lẽ đến lâm hạnh nàng ta chăng?

Nhưng ý nghĩ này nhanh chóng bị Uyển Dung dập tắt.

Cung nữ thái giám hầu hạ trong Hàn Phúc cung không ngừng lo sợ, Lan phi nương nương của bọn họ không phải lúc sáng mới gây hấn với Ngọc dung hoa hay sao? Tối nay lẽ ra hoàng thượng nên ở chỗ Ngọc dung hoa mới phải, tại sao lại muốn đến Hàn Phúc cung này a?

“Choang... Choang...” 

Tiếng đồ sứ bị vỡ vang lên liên tiếp, thanh âm ấy xé toạc không gian yên tĩnh ngay tức thì, người nào đó đập hết toàn bộ những món đồ có thể đập trong khuê phòng Lan phi.

Doãn Phong bóp chặt chiếc cằm nhỏ xinh của Lan Dẫn La, hừ lạnh một tiếng: “Lan Dẫn La, trẫm không phải đã cảnh cáo ngươi rồi sao? An phận thủ thường ngươi không làm được, hay ngươi muốn trẫm ba thước lụa trắng tiễn ngươi về chầu trời.”

“Thần thiếp biết tội, xin hoàng thượng khai ân a.” Lan phi run giọng cầu xin, gả cho hắn đến nay đã sáu năm trời rồi, đây là lần đầu tiên nàng trông thấy hắn giận dữ đến như vậy.

Con nha đầu Vương Uyển Dung kia, quan trọng với hắn như thế sao? Không bằng phu thê tình thâm cùng nàng bấy lâu nay sao? Nghĩ đến đây, bất giác hốc mắt nàng chảy xuống một giọt lệ nóng hổi.

 ”Ngươi khóc?” Hắn lạnh giọng, ngước mặt nhìn nàng ta.

“Không có, thần thiếp nào dám rơi lệ trước mặt hoàng thượng chứ..” Lan phi lắc đầu, cười gượng đáp lời hắn.

“Trẫm đã cảnh cáo ngươi, thế mà ngươi chẳng hề bận tâm những lời trẫm nói. Trong mắt ngươi hết thảy đều không coi trẫm là gì cả. Ngươi muốn thế nào, trẫm sẽ chiều ngươi thế ấy...”

“Hoàng thượng, thần thiếp van cầu người đừng ban chết cho thần thiếp. Thần thiếp còn có mẫu thân cùng hai đệ đệ còn nhỏ tuổi, bọn họ đều trông nhờ vào thiếp thôi. Thiếp cầu xin người.”

Doãn Phong như đang suy ngẫm điều gì đó, vẫn chưa có lên tiếng.

“Tội chết có thể miễn cho ngươi. Nhưng tội sống khó tha, từ nay về sau ngươi đến Hoán Y Cục chăm lo việc giặt giũ đi, đừng bao giờ để trẫm thấy mặt ngươi. Hiểu chưa?”

“Thần thiếp đã hiểu. Tạ long ân hoàng thượng.” Lan Dẫn La sa sầm sắc mặt, hắn cạn tình rồi, nàng không thể níu kéo được gì nữa. 

Cung nữ lo việc giặt đồ, thật hạ đẳng...

Thật hạ đẳng mà...

Thánh chỉ được ban ra, cả hoàng cung không một ai không biết Lan phi nương nương cao cao tại thượng chỉ sau một đêm liền trở thành Lan cung nữ của Hoán Y Cục, lại còn là cung nữ chuyên giặt quần áo cho các chủ tử.

Đương sự bị hại là Uyển Dung nàng đây cũng rất thấu sự tình a.

Đó là nàng ta tự tạo nghiệt, trời cũng không cứu nổi đâu.

-------------------- The End Chapter 8 --------------------

/chàng đón đọc.

Hạ Lan Mẫn Nguyệt.

Thân.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.