Ma Câm: Ma Khóc Dưới Hồ Tiên Đôn

Chương 9-1




Kiến Huyết Ma Quân Tiêu Nhất Bá có một người cháu gái từ nhỏ phụ mẫu đều qua đời, do Tiêu Nhất Bá đem về nuôi dưỡng thành người, coi như là biểu muội của Tiêu Ngạo Vân, nay đã được mười sáu tuổi, trông cũng trắng trẻo, duyên dáng, dịu dàng, lại đang trong cái tuổi dậy thì, càng tỏ ra xinh đẹp khác thường.

Cô nương ấy phương danh là Nghê Thu Nhu, từ nhỏ đã rất thương yêu ngưỡng mộ biểu ca Tiêu Ngạo Vân. Tại vì khí phách và diện mạo Tiêu Ngạo Vân đúng là nhân vật điển hình trong tâm hồn của nữ nhi phương Bắc, lại thêm sống gần nhau lâu dài nên nảy sanh tình cảm. Nhưng đáng tiếc là Tiêu Ngạo Vân cho rằng đại trượng phu trước nên lập đại sự nghiệp rồi sau mới đủ tư cách thành gia. Đối với biểu muội Nghê Thu Nhu Tiêu Ngạo Vân chỉ có tình huynh muội mà thôi, không có tình ý ái mộ gì cả, để cho giai nhân phải chịu nỗi một mình si tâm.

Tiêu Ngạo Vân sau khi chia tay với Bửu Bửu tâm trạng không vui nên quất ngựa chạy như điên cuồng về đến Hắc Hạc tử bang Tổng đàn, cũng là nơi cư ngụ của mình, bất ngờ lại thấy Nghê Thu Nhu đã ngồi đợi hắn tự khi nào. Bất chợt trong lòng cảm thấy chán ghét nhưng ngại vì quan hệ bà con, không nỡ đuổi nàng ra ngoài, chỉ trố mắt nhìn khô khan.

Tiêu Ngạo Vân không cảm tình nói :

- Ngươi đến tìm ta có việc gì?

Nghê Thu Nhu tuy tên là Nhu nhưng không thoát khỏi tánh cách của đại tiểu thư, thấy biểu ca đối với nàng quá lạnh nhạt, tức tưởi nói :

- Ta có điều chi làm ngươi không vui? Tại sao lại bực bội với ta như thế?

Tiêu Ngạo Vân lạnh lùng nói :

- Ta không được vui chẳng có liên quan gì đến ngươi, có điều ngươi là một đại cô nương nhàn rỗi đến chỗ ở của nam nhân thì còn ra trò gì? Chẳng sợ người ta dị nghị à?

Nghê Thu Nhu tức giận giẫm chân nói :

- Ngươi... ngươi... ngươi bữa nay ăn nhằm hỏa dược rồi, nói chuyện không giữ gìn, ngang nhiên nói những lời như vậy hả. Chúng ta là biểu huynh muội, ta đến tìm ngươi nói chuyện chơi không được sao?

Tiêu Ngạo Vân hơi nhướng mày nói :

- Tiếp nữ nhân nói chuyện chơi? Thà để ta đi tắm cho Hắc Long còn hơn!

Nghê Thu Nhu nghẹn ngào nói :

- Ngươi ghét bỏ ta như thế à?

Đa số nam nhân thường sợ nữ nhân khóc. Tiêu Ngạo Vân cũng chẳng ngoại lệ :

- Ngươi là biểu muội của ta, ta nào có ghét bỏ ngươi? Ta chẳng phải là người văn vẻ, bữa nay trong người lại không vui mới nói chuyện phạm lỗi với ngươi như vậy.

Thôi được rồi, Thu Nhu, ngươi tha thứ cho ta nhé!

Tiêu Ngạo Vân nén lòng lau nước mắt cho Nghê Thu Nhu, dù sao sống chung từ nhỏ đến lớn cũng có chút tình cảm. Nghê Thu Nhu thừa thế dựa vào lòng chàng, đoạn khóc nức nở. Tiêu Ngạo Vân có phần quýnh lên, hắn không hiểu nổi tại sao mới trách vài câu thì biểu muội lại khóc như vậy, nhưng cũng không nỡ xô nàng ra khỏi lòng. Ôm lấy người đẹp là chuyện nam nhân không ai không thích, nhưng hắn trong lòng lại nghĩ đến tên Tiểu Khất Nhi vừa mới quen biết, quyết định đợi một chút nữa sẽ tìm cơ hội cầu xin với phụ thân thu nhận Tiểu Khất Nhi. Lại còn sợ Tiểu Khất Nhi cự tuyệt lòng tốt của mình nên trong lòng trăn trở dữ dội. Nghê Thu Nhu trong lòng thì cảm thấy êm ái ngọt ngào làm sao, tưởng rằng có nhiều điều tốt.

Hai người dựa vào nhau như đôi tình nhân nhưng trong thâm tâm mỗi người đều dệt hình ảnh đẹp riêng của mình. Lúc này gia nhân đến bẩm báo có Phiêu Bá Tử đến nên hai người vội vã buông ra, đến trước cửa nghinh tiếp. Sau khi hai người chào hỏi Kiến Huyết Ma Quân rồi, Tiêu Nhất Bá nói :

- Thu Nhu, biểu ca ăn hiếp ngươi phải không? Cứ nói cho đại thúc biết, đại thúc sẽ xử trí cho.

Tiêu Nhất Bá đối với người thường tuy ác độc tàn nhẫn, nhưng đối với người con duy nhất và tôn nữ lại rất thương yêu, thấy Nghê Thu Nhu khóe mắt còn đọng lệ nên mới hỏi như vậy.

Nghê Thu Nhu mặt ửng đỏ, có hơi e thẹn nói :

- Đại thúc, không có việc gì đâu. Bọn này chỉ cãi lẫy vài câu thôi, không ai xem đó là điều đáng để bận tâm.

Tiêu Nhất Bá nhìn Nghê Thu Nhu một cách nhân từ, nói :

- Ngươi từ thuở bé đã tỏ ra biết chuyện, người lại đoan trang hiền thục, không biết nam nhân nào có phúc lắm mới cưới được ngươi làm vợ?

Nói xong đưa ánh mắt hướng về phía Tiêu Ngạo Vân đang đứng sượng sùng.

Tiêu Ngạo Vân vội ho khan một tiếng, nói :

- Phụ thân, con có chuyện muốn xin với phụ thân.

Tiêu Nhất Bá cũng biết việc này không thể miễn cưỡng. Ông gật đầu nói :

- Việc gì?

Tiêu Ngạo Vân vừa phấn khởi vừa sợ bị từ chối nói :

- Trưa nay con gặp một đứa bé hành khất rất thú vị, rất ngoan và lanh lợi. Có thể là những lời nói tinh quái của hắn đã thu hút được con. Con đối với hắn có một nỗi nhớ không sao quên được, muốn cầu xin phụ thân thu nhận hắn, tác thành cho con và hắn kết thành huynh đệ, không biết phụ thân có thể nhận lời hay không?

Tiêu Nhất Bá bỗng cười to lên :

- Chuyện này ta có nghe thuộc hạ về bẩm báo rồi, ngươi dường như đối với hắn thúc thủ vô sách?

Tiêu Ngạo Vân hơi bối rối nói :

- Cũng có thể lắm. Trước mặt hắn nếu con sơ ý một chút là làm cho hắn không vui. Và nếu con có một sai sót nào thì hắn lập tức chỉ trích không chút khách khí.

Không bao giờ nghĩ đến con là thiếu chủ, phải làm đẹp lòng con. Theo con nghĩ, hắn chính là người bạn chân thật và điển hình mà lúc trước phụ thân đã nói với con.

Tiêu Nhất Bá nghe vậy mãi gật đầu nói :

- Hắn bao nhiêu tuổi rồi?

Tiêu Ngạo Vân nhớ lại nói :

- Xem không ra, đại khái khoảng mười tuổi, nhưng mà giống như người ở phương nam, có thể mười một, mười hai tuổi.

Tiêu Nhất Bá chưa cả quyết nói :

- Người phương nam hơi chậm lớn, cho nên xem hơi nhỏ. Thế hắn có biết võ không?

Tiêu Ngạo Vân cả quyết nói :

- Không biết, cỡi ngựa cũng chưa vững.

Nghê Thu Nhu cười khúc khích xen miệng nói :

- Cỡi ngựa còn chưa vững, loại bé trai như vậy thật vô dụng.

Tiêu Ngạo Vân trợn mắt giận nói :

- Tiểu Khất Nhi xuất thân từ một gia đình thông thường. Từ nhỏ đã không nơi nương tựa, biết cỡi ngựa mới là lạ.

Nghê Thu Nhu thấy biểu ca đã phát giận, không dám buông lời chế nhạo nữa.

Tiêu Nhất Bá vui vẻ nói :

- Tiểu Khất Nhi? Là tự hắn đặt cho hay phụ mẫu đặt cho?

Tiêu Ngạo Vân cười nói :

- Là Đường thúc thúc, người nuôi dưỡng hắn.

Tiêu Nhất Bá cảm thấy buồn cười, nhưng không hỏi nữa, nói :

- Từ khi ngươi bắt đầu mười lăm tuổi thì ta đã tập luyện cho ngươi cách sống độc lập, để khi lão già này chẳng may qui tiên thì cái thân ngươi khỏi phải mù mù mịt mịt, chẳng biết cái gì cả, há chẳng uổng phí công lao ta tạo nên sự nghiệp này? Đến nay, trí phán đoán của ngươi đã rất tiến bộ, chuyện này để ngươi tự xoay sở mà làm đi!

Tiêu Ngạo Vân vô cùng mừng rỡ nói :

- Đa tạ gia gia!

Lúc này...

Tam bá đầu Tuyệt Nhất Đao Hồ Thiên Bùi là tay chuyên môn thám thính tin tức của Hắc Hạc tử bang xin yết kiến. Tiêu Nhất Bá chễnh chệ tiếp nhận cái cúi người chào trịnh trọng của hắn, nói giọng trầm :

- Ngươi có thám thính được tin tức gì nổi bật không?

Tuyệt Nhất Đao Hồ Thiên Bùi nói :

- Bẩm báo Phiêu Bá Tử, hai tháng trước đây ở Bắc Kinh thành, kẻ làm cho Trương Phong và Lý Lương thất điên bát đảo là một đứa bé. Thuộc hạ đã dò ra là nghĩa đệ của Vệ Tử Y, thủ lãnh của Kim Long Xã.

Tiêu Nhất Bá lộ vẻ kinh hãi nói :

- Thật kỳ lạ! Một đứa trẻ như vậy mà to gan dám động đến hai đại địa đầu xà của Bắc Kinh thành thì ra có hậu thuẫn vô cùng vững chắc. Còn tổn thất hơn triệu lạng bạc ngân phiếu cũng là hắn chứ?

Tuyệt Nhất Đao Hồ Thiên Bùi không lấy làm chắc chắn lắm nói :

- Hiện trường không để lại dấu vết gì. Thuộc hạ không dám đoán mò, nhưng từ cử chỉ hắn xé bỏ ngân phiếu xem ra là việc làm mang tính trẻ con. Người thông thường tuyệt đối không nhẫn tâm xé bỏ ngân phiếu như vậy, chỉ lấy ngân phiếu chiếm làm của riêng. Từ điểm ấy nhận thấy, rõ ràng là đứa trẻ làm chứ không còn nghi ngờ gì nữa.

Tiêu Nhất Bá giận dữ hừ một tiếng nói :

- Càng đáng tức giận là hắn đã tiêu hủy bốn hạt kim xà noãn của Trương Phong và Lý Lương đã khó khắn lắm mới tạo ra được, còn lấy luôn Kim tì thủ (chủy thủ bằng vàng) còn mang biên lai giấy nợ của con nợ đi đâu mất.

Nghê Thu Nhu không tin nói :

- Một đứa bé có thể làm được bao nhiêu chuyện tày trời như thế, hắn cuối cùng được mấy tuổi vậy?

Tuyệt Nhất Đao Hồ Thiên Bùi nói :

- Đứa bé chừng mười hai, mười ba, người xinh đẹp, tuấn tú. Giữa trán có một nốt ruồi son, trên đầu có kẹp một miếng hình tê giác, cổ đeo sợi dây chuyền vàng có chữ thọ, do Vệ Tử Y tặng. Theo điều tra của thuộc hạ thì đứa trẻ này tinh nghịch, quậy phá dữ dội lắm, làm việc không chiếu theo quy củ thông thường, chỉ tùy hứng, thích gì làm nấy, không màng nghĩ đến hậu quả. Nếu không thì cũng chẳng đi làm cái việc dán tranh ảnh bậy bạ, chẳng những làm xôn xao trong giới giang hồ, cũng làm khổ cho Trương Phong và Lý Lương.

Tiêu Ngạo Vân vô cùng hứng thú hỏi :

- Hắn tên gọi là gì?

Tuyệt Nhất Đao Hồ Thiên Bùi nói :

- Tần Bửu Bửu!

Tiêu Nhất Bá gằn giọng hỏi :

- Vệ Tử Y đối với hắn tình cảm ra sao?

Tuyệt Nhất Đao Hồ Thiên Bùi gượng cười nói :

- Đứa trẻ trên thế gian độc nhất vô nhị như vậy, Vệ Tử Y thương yêu hắn như núm ruột của mình. Người người ở Kim Long Xã từ trên xuống dưới đều yêu mến hắn. Đối với sự quậy phá của hắn đều sẵn sàng dung tha.

Tiêu Nhất Bá trong lòng tuy giận dữ nhưng ngoài miệng cười to nói :

- Tuyệt quá, tuyệt quá! Nếu bắt được đứa tiểu yêu ấy chẳng những có thể rửa sạch hận thù, cũng có thể mượn hắn để uy hiếp Kim Long Xã và Vệ Tử Y, ha ha ha...

Tiêu Ngạo Vân trù trừ nói :

- Kèm kẹp một đứa trẻ há chẳng quá...

Tiêu Nhất Bá trợn mắt ngắt lời nói :

- Binh bất yếm trá. Bất cứ ai dụng binh chẳng chọn cho bên mình một tình thế có lợi nhất, không nên một mực nhắm mắt làm càng? Người đương quyền phải hung bạo mới đứng vững được, hiểu chưa Ngạo Vân?

Tiêu Ngạo Vân cúi đầu không nói, trong tâm không nghĩ là có chuyện quái lạ như vậy.

Tiêu Nhất Bá biết rằng khó có thể nhất thời cảm hóa được Tiêu Ngạo Vân, bèn quay sang hỏi Hồ Thiên Bùi rằng :

- Đứa tiểu yêu ấy hiện trốn trong Kim Long Xã phải không?

Hồ Thiên Bùi nói :

- Hành tung của Bửu Bửu hiện nay rất bí ẩn. Bọn tiểu nô không có cách nào thám thính ra hắn ở đâu. Theo thám tử báo thì Bửu Bửu đã trốn khỏi Kim Long Xã. Vệ Tử Y và thuộc hạ chúng đang tìm kiếm.

Tiêu Nhất Bá suy nghĩ nói :

- Hắn hiện giờ có thể ở nơi đâu? Bây giờ hắn có thể còn đáng giá hơn là hoàng đế.

Hồ Thiên Bùi nói :

- Đứa trẻ ấy làm việc không ai đoán nổi. Từ Kim Long Xã cũng không thăm dò ra hơi hám, lại thêm Bửu Bửu rất tinh nhạy, muốn biết tung tích của hắn e rằng không phải là chuyện dễ.

Tiêu Nhất Bá trợn mắt giận dữ nạt :

- Đồ vô dụng! Cho tới đứa trẻ cũng không tìm được à? Bửu Bửu cuối cùng ở nơi đâu?

Xa ở tận chân trời, gần ở trước mắt!

Rất may Hồ Thiên Bùi chưa nói ra Bửu Bửu tóc đen dài đến thắt lưng, không thì rất có thể Tiêu Ngạo Vân liên tưởng đến Tiểu Khất Nhi cũng có cái đầu tóc dài, nếu thế thì Bửu Bửu há chẳng nguy hiểm đến tánh mạng rồi sao?

Tần Bửu Bửu nào có biết người của Hắc Hạc tử bang muốn bắt hắn. Tiểu Khất Nhi là cái hóa thân khác của hắn cũng không biết Tiêu Ngạo Vân đang đi tìm hắn, không biết nên nói hắn mơ hồ hay ngây thơ. Ngang nhiên to gan dám đến bản doanh của đại địch thủ du ngoạn. Giờ đây hắn đang vui mừng rong chơi khắp nơi.

Ban đầu Bửu Bửu lén trốn khỏi Tử Ngọ Linh đến đây mục đích là tìm Tiêu Ngạo Vân, độc tử của Tiêu Nhất Bá giỡn chơi. Khi chạm mặt mới hay Tiêu Ngạo Vân khí phái đạo mạo, già nữa cố chấp, làm cho hắn cảm thấy giỡn chơi với một Tiêu Ngại Tử không thú vị mấy, cho nên mới thay đổi kế hoạch, dự tính ở chơi thêm vài hôm nữa sẽ trở về Kim Long Xã.

Trời vừa tối, chợ đêm bắt đầu náo nhiệt. Người người chen vai qua lại, Bửu Bửu cũng rong dạo đến đây. Bất chợt hắn phát hiện một nơi có trò chơi thích thú, nơi đây chen chật người. Ngươi hắn ốm ho, chen mãi chen mãi vào tận đầu bàn, thì ra là thi tài kéo tay. Có không ít người mượn trò chơi này cá cược ăn tiền.

Hai tay chủ yếu trong trò chơi kéo tay này là Trương Tam và Lý Tứ. Hai người đều vô cùng khỏe mạnh, đồng cân đồng sức. Muốn bắt bên nào thắng là một chuyện khó.

Một lão huynh ốm như khỉ để hai cái hộp trên một cái bàn khác, miệng hô to lên :

- Đặt đi, đặt đi! Muốn đặt phải nhanh tay, tiền vào trong nháy mắt.

Lời thôi thúc khuyến dụ làm cho mọi người đều đặt, không mấy chốc, hai cái hộp tiền đầy hơn nửa, chứng tỏ số người ủng hộ Trương Tam và Lý Tứ cũng rất đông đảo.

Trống chiêng ba lượt, một trận long tranh hổ đấu biến. Đôi bên đều cổ võ cho người mà mình để chọn để đánh cược. Bửu Bửu đôi mắt láo lia, định tìm xem có gì gian dối, có ai sắp đặt hoặc là hai người thông đồng để phỉnh tiền. Nếu như có thì hắn sẽ có cớ mà quậy phá. Nhưng đáng tiếc, hai bên đều rất qui củ. Trương Tam đạt được thảnh thơi, Lý Tứ thở dài thiểu nảo. Trương Tam thì mừng rỡ vô cùng, mỗi phút bát nháo không ngừng. Bửu Bửu thấy bực bội lại chui ra ngoài.

Đột nhiên trước mắt hắn lại sáng lên, phen này chắc hắn đã chớp được một cơ hội.

Bên hướng tây có một sạp bán kim hoàng trang sức, có một nữ phụ trông coi. Nữ nhân buôn bán như vậy chứng tỏ gia cảnh cũng khó khăn. Bên trái của nữ phụ là một lão già bán đồ cỗ, lớn tuổi thế ấy mà vẫn chịu lạnh ra buôn bán. Nếu không có con cháu thì cũng là con cháu bất hiếu. Kỳ thật những người buôn bán ở đây đều có cuộc sống không dễ dàng. Bửu Bửu rất đồng tình với lão già và nữ phụ ấy. Giữa lúc ấy lại có sáu, bảy người đến mưu toan bóc lột họ, làm sao mà Bửu Bửu chẳng tức giận. Hắn than thầm ông trời không công bằng, người ác như vậy mà để họ ung dung, lộng hành đến nay, sao không sớm xóa sổ bọn họ, hoặc là lùa họ xuống địa ngục cho rồi.

Bửu Bửu làm như không có việc gì, tiếp tục đi tới, tìm một chỗ ngồi ăn mì gần bên hai người đáng thương ấy, thoảng nhìn họ, làm như không để ý.

Sáu, bảy tên vô lại án ngữ trước sạp của Vương đại thẩm và Khưu lão đầu. Người dân ở đây thấy hiện tượng này không ai dám hỏi han, thà là bớt một chuyện còn hơn là thêm một chuyện, không trách bọn họ sợ phiền lụy.

Bửu Bửu lấy làm lạ, thầm nói :

“Quả thật khó tin có người dám ở địa bàn Hắc Hạc tử bang thò tay bóc lột để làm giàu? Mà cũng chẳng thấy ai ra tay can thiệp, hay là bọn họ đều là tay chân của Hắc Hạc tử bang?”

Lão mặt rỗ đại mã kim đao nói :

- Khưu lão đầu, Vương đại thẩm, nhị vị làm ăn khấm khá như thế này buông tay cho ta chút đỉnh cũng nên lắm đấy. Nếu không từ đây về sau không cho các ngươi bán ở đây nữa.

Khưu lão đầu tuổi già sợ chuyện, hai tay run rẩy móc túi lấy ra chỉ có mấy chục đồng tiền, đếm tới đếm lui, mặt nhăn nhó đau khổ lấy ra mười đồng tiền trả kinh hiếu phí, nhưng lại bị một tên hơi mập trong bọn giật hết mấy chục đồng tiền, đếm đếm, nói to tiếng :

- Ta nói cho lão Khưu nghe. Tất cả ba mươi sáu đồng tiền không đủ cho chủ nhân ta ăn hàng một bữa. Ngươi còn không muốn giao nộp hết hả, đó cũng gọi là kinh hiếu phí ư?

Sáu, bảy tên vô lại đắc ý cười to lên.

Khưu lão đầu dường như kẻ mất hồn, Vương đại thẩm bất bình kêu lên :

- Bọn ngươi là những thổ phỉ dựa thế lực nào mà ức hiếp một lão già như thế? Bọn ngươi là những người không có lương tâm, giật hết toàn bộ tiền của lão ta, bảo lão ta làm sao mà sống đây?

Vừa dứt lời, Vương đại thẩm kêu lên một tiếng thảng thốt, bị tên mặt rỗ đá một đá té xuống đất kêu than thảm thiết.

Lão đại hơi mập hầm hầm nói :

- Hắc Hạc tử bang Giang đầu nhi là sư phụ của bọn ta, cũng là chỗ dựa của bọn ta. Ngươi lo bản thân còn không xong, ở đó bênh vực cho kẻ khác, chắc là có tình ý chi với lão già đáng chết ấy?

Mấy tên vô lại cùng cười một cách dâm đãng. Khưu lão đầu và Vương đại thẩm tức giận đến phát run.

Khưu lão đầu không thể nhịn được nữa, nói to lên :

- Tiền đã đưa cho bọn ngươi rồi, bọn ngươi còn muốn gì nữa. Còn muốn làm cho người ta bại hoại gia phong và danh tiết ư? Vương đại thẩm đã thủ tiết mười mấy năm, ở đây ai cũng đều biết, bọn ngươi...

Lão Khưu thở dốc mệt đến nói không được nữa. Vương đại thẩm vội khuyên rằng :

- Khưu lão gia nên bảo trọng, trong ra trong, đục ra đục. Đừng vì cái bọn vô lại ấy mà tự hại mình.

Một tên có đôi mắt chuột quát nạt :

- Này cái mụ thối tha, dám chửi bọn ta vô lại. Bữa nay nếu không chìa ra mười lạng bạc ta sẽ bắt ngươi về cho đủ số, xem ngươi đối phó như thế nào?

Đúng, đúng! Tuy từ nương nửa chừng xuân nhưng phong độ vẫn còn mặn mà, còn có thể dùng tạm được.

- Ta tự nguyện làm tiên phong.

- Hừ, tính sao hay quá. Chiếu theo thường lệ, bắt thăm.

- Một lão cô nương được bao nhiêu công tử giành giật, Vương đại thẩm, ngươi đắc ý lắm rồi chứ?

- Ha ha ha...

Tiếng cười dâm dật át đến lỗ tai mọi người thật bỉ ổi, nhưng lại không có ai dám ra mặt bênh vực. Vương đại thẩm mặt mũi tèm lem, tức giận nhìn bọn họ, lấy đâu cho ra mười lạng bạc? Tần Bửu Bửu thấy rất gai mắt, lấy ra mười lạng bạc, thấy không ai để ý, tay phải vung một cái, rớt ngay vào bàn tay đang chìa ra đầy nước mắt của Vương đại thẩm, rồi kêu lên :

- Á, đây là tiền của trời rơi xuống, Vương đại thẩm mau tạ ơn trời đi.

- Vương đại thẩm lòng trinh tiết đã cảm động đến trời, trời cao còn biết thương người tốt.

- Phen này bọn họ chẳng còn lý do gì để hà hiếp Vương đại thẩm vậy.

- ...

Vương đại thẩm cầm trong tay mười lạng bạc quì xuống lạy vái trời phật, đem bạc giao cho tên mặt rỗ. Bọn hắn cũng biết không thể làm khó dễ người ta được nữa, liền bỏ đi.

Bọn vô lại đã đi, cả cái chợ đêm trở nên đáng yêu. Bửu Bửu móc mấy đồng tiền trả tiền mì, đứng dậy nhún nhún nhảy nhảy trước sập của Khưu lão đầu.

Khưu lão đầu thấy khách đến trước sập, tuy là đứa tiểu hành khất bần cùng cũng nén nỗi đau buồn tươi cười đón khách. Bửu Bửu khẽ gật đầu, móc từ trong túi ra mấy đồng tiền cầm trong tay, đoạn lấy một bình tích nhỏ bằng đồng kề sát vào lỗ tai lắc lắc. Bỗng nghe có tiếng kêu leng keng, hoảng hồn để bình tích xuống nói :

- Lão bá, cái bình tích đồng của người có ma quái, biết kêu thành tiếng để nhát người kìa.

Khưu lão đầu dĩ nhiên không tin, lấy cái bình đồng lắc thử nghe có tiếng leng keng. Lấy làm lạ, lão bèn đem cái bình đồng đổ ra xem, ma quái đâu chẳng thấy, lại thấy bốn đồng bạc lẻ. Bửu Bửu cười nói :

- Lão bá, chúc lão bá phát tài. Ma quái có lẽ không nỡ nhác người cho nên tặng cho bốn đồng bạc lẻ để đền bù, người hãy nhận đi, đừng cho mấy gã vô lại ấy dòm thấy.

Vương đại thẩm cũng cười nói :

- Đúng vậy, lão bá! Ai nấy cũng lo lắng cho người, không biết làm sao để sống, gặp như vậy thì tốt quá. Mấy đồng tiền này xài tiện tặng cũng được hơn một tháng.

Bửu Bửu nghe vậy trong bụng thầm nói :

“Trời đất, mấy đồng tiền lẻ mà sống được một tháng, thế sống thế nào?”

Khưu lão đầu dùng đôi tay gầy lấy bốn đồng bạc giơ lên trời, quì xuống lạy vái xong rồi mới cất cẩn thận vào trong người.

Tần Bửu Bửu lại thấy hơi ngại, cảm thấy mình quá hà tiện, cũng quá thất lễ, dùng mấy đồng bạc để đổi lấy sự cảm ơn chân thành của lão già.

Vương đại thẩm nhìn Bửu Bửu nói :

- Cái vị tiểu huynh đệ này hơi gầy một chút, nhưng trán no tròn, là người có phúc hậu. Nhờ cái phúc hậu của ngươi Khưu lão gia mới được mấy đồng bạc ấy, ngươi đúng là vị phúc tinh.

Bửu Bửu hơi ngại, sờ sờ cái mũi nhọn nói :

- Đại thẩm nói đùa thôi, một đứa ăn mày đâu có chi là phúc hậu. Ta xin tạm biệt.

Bửu Bửu vừa đi vừa nghĩ :

- Bọn họ tuy là những người nghèo, chí khí và tiết tháo đều cao cả. So với những kẻ béo bỡ có khối tiền mà không biết làm việc thiện thì cao quí hơn nhiều.

Rờ rờ túi tiền, hắn mỉm cười nói :

- Hôm nay ra oai làm đồng tử tống hên một bữa.

Bửu Bửu nhìn về hướng đông, rồi nhìn về hướng tây, nhìn thấy một người quần áo rách rưới, rõ ràng là đáng tội nghiệp vì buôn bán ế ẩm, liền lấy một nén bạc búng ngay vào tay người đó. Khưu lão đầu và Vương đại thẩm mỗi người cũng được tặng thêm năm mươi lạng. Chợ đêm người đông, ai cũng chẳng biết tiền do ai cho, chỉ ngỡ là từ trên trời rơi xuống, quì mọp xuống lạy, vui vẻ lấy tiền cất vài. Bửu Bửu thấy vậy cũng rất vui mừng, càng tung tiền nhiều hơn nữa.

Khoảng một giờ sau, trong túi Bửu Bửu chỉ còn lại mười mấy đồng tiền, đủ để ăn bữa điểm tâm sáng mai. Trong lòng hắn khoan khoái vô cùng, nhảy nhót thả lần theo dưới trời đêm đầy sao, đến một cái miếu nhỏ cũ kỹ, trốn dưới bàn thần, có ý bắt chước nhân vật giang hồ.

Lúc ở Kim Long Xã, Vệ Tử Y thường nói những chuyện rất thú vị trong giới giang hồ để vỗ về hắn. Có một đoạn nói người giang hồ thường lợi dụng những ngôi miếu cũ kỹ để làm nơi liên lạc, che dấu tai mắt người khác. Trốn dưới bàn thần không chừng nghe trộm được những bí mật, nhưng nếu bị phát hiện thì khó thoát tử lộ. Bửu Bửu bất chấp thứ đó, cố ý thử thời vận, làm như người đã quen cuộc sống giang hồ.

Nào ngờ đã đợi đến mấy giờ mà chưa thấy ai đi vào miếu cả. Trong cơn mơ màng, nó ngủ thiếp đi.

Đột nhiên...

Có tiếng dẫm chân vội vã làm Bửu Bửu tỉnh giấc. Trong lòng mừng thầm vì đã có người đến. Tiếng chân ngày càng gần, nó liền nín hơi thở để khỏi phải bị phát hiện, trong lòng thấy đắc ý thầm nói :

“Vương đại thẩm thật biết nhìn xa, biết ta là người có phúc hậu.”

Nghe tiếng chân đoán biết có bốn người vào. Xem ra không ai nghĩ đến dưới bàn thần có người trộm nghe, cho nên họ nói chuyện không cần dè dặt. Dưới ánh trăng mờ mờ Bửu Bửu có thể thấy được cách hóa trang diện mạo của những người ấy. Bốn người áo đen, khăn đen như nhau. Không cần nói cũng biết là tay chân của Hắc Hạc tử bang. Người nào cũng to mạnh như hổ. Bốn người đều giống nhau, chỉ có dấu hiệu đặc biệt để phân biệt sự khác nhau. Một người có đôi mắt chuông đồng, một người có mụn ruồi đen cận môi, trên mụn ruồi lại có sợi lông dài. Một người trên đỉnh đầu hói một lõm, một có cái lỗ mũi quặp như chim ưng. Bốn người sắc mặt có vẻ uể oải, ước chừng có lẽ họ đã bôn ba nửa ngày nay. Bửu Bửu cảm thấy kỳ lạ vô cùng, chuyện gì làm cho mấy đại lão gia này khổ cực đến thế?

- Mẹ nó, chỉ vì một thằng tiểu hành khất mà hại bọn mình chạy đông, chạy tây, nửa ngày chẳng được nghỉ ngơi, cũng chẳng biết nó trốn nơi nào. Chừng nào tóm được hắn ta sẽ cho nó một trận, ai bảo nó làm cho đại gia không vui.

Tên có cặp mắt chuông đồng nói.

Tên mũi chim ưng nói với giọng đùa cợt :

- Chỉ sợ ngươi không đủ can đảm. Thiếu chủ ưa thích hắn, ngươi dám động đến lông chân hắn ư?

Tên mắt chuông đồng bất bình nói :

- Đầu lãnh chỉ dặn bọn ta tìm gặp hắn, mắc mớ gì đến chuyện thiếu chủ ưa hay không ưa hắn? Mẹ nó, ngươi muốn hù dọa ta đó ư? Cái con khỉ khô nè!

Nói xong y phun nước miếng xuống đất.

Tên mũi chim ưng nói :

- Ngươi mà biết cái gì. Trưa hôm qua chính mắt ta thấy hắn vừa kêu vừa nạt thiếu chủ, lại dạy thiếu chủ việc này sai việc kia tốt. Nếu như thiếu chủ chẳng thích hắn thì người bao giờ nhẫn nhịn và thân thiết như vậy?

Tên mắt chuông đồng định tranh cãi thì tên có mụt ruồi cạnh môi điều giải nói :

- Đủ chưa, cùng một bọn ca mà cãi lẫy làm gì? Thật xấu hổ, bọn ta cứ cố tìm cho được hắn là xong chuyện. Còn gì nữa thì để thiếu chủ giải quyết, các ngươi đoán mò làm gì cho mất công.

Tên hói đầu rờ rờ chỗ không tóc nói :

- Cái tiểu tử cuối cùng là thần thánh nơi đâu? Mẹ nó, lại mắc công thiếu chủ phải cực nhọc đi tìm khắp nơi. Ở trong bang này đã lâu ta chưa từng thấy thiếu chủ phấn khởi, nhẫn nại như vậy. Không biết là vì lý do gì vậy?

Tên mắt chuông đồng dụi dụi mắt, ngáp dài một cái nói :

- Mẹ nó, đừng nói đến tiểu tử ấy nữa. Ngủ một giấc cái đã. Đầu lĩnh bảo mình ngày mai trước khi mặt trời lặn phải tìm cho ra hắn, bây giờ không ngủ thì ngày mai làm sao có tinh thần mà tìm?

Tên mụt ruồi đen cũng nói :

- Phải nên ngủ sớm thôi! Bọn mình đúng là đã bị cái tiểu tử ấy làm nhức cả đầu.

Tên mũi chim ưng bỗng nói :

- Nghe nói ngày mai có vị khách quí đến, dường như là một tay chôm chĩa. Trưa mai Hà viên ngoại lại còn tổ chức một hội thí võ, bọn ngươi có đi dự không?

Gã hói đầu thở dài một tiếng nói :

- Thoạt tiên ta tính ngày mai sẽ tham dự thí võ hữu hội để kiếm mới tiền. Nhưng bây giờ thì thấy không êm. Trừ phi bọn mình tìm được tiểu tử ấy trước bữa trưa mai.

Mẹ nó, thật là xui xẻo, đứa bé bẩn thỉu ăn xin mà cũng hại được người ta.

Tiếng mắt chuông đồng nói :

- Thôi đi! Hà viên ngoại và Phiêu Bá Tử của bọn ta tình cảm rất tốt, cho nên hắn mới dám mở hội thi đưa đấu võ tại nơi này. Phiêu Bá Tử thì không nói, còn các đầu lãnh trong bang của ta và những tay giang hồ đến đây ai mà chẳng muốn kiếm tiền!

Một trăm lạng vàng đó chứ bộ giỡn hả?

Tên hói đầu thừa thế lấn át nói :

- Mẹ nó! Ngươi mà dám động đến ta hả, ta và ngươi võ nghệ không ai kém ai, ngươi dám xem thường ta sao?

Tên mắt chuông đồng kêu lên :

- Ít ra ta cũng chẳng giống như ngươi ngông cuồng nghĩ bậy.

Tên hói đầu giận nói :

- Ngươi... được, bọn mình lại đấu một trận nào.

Hai người ai chẳng nhịn ai, đều săn tay áo định thì thốt tên mụt ruồi đen lại điều giải :

- Mẹ nó! Hai người gặp nhau thì cứ cãi. Tối nay im lặng giùm chút có được không?

Đứa thì vừa mới nói muốn ngủ, đứa thì nói tính đi đấu võ, bây giờ thì muốn đánh nhau. Cuối cùng các ngươi có chịu ngủ hay không? Không ngủ thì ngày mai còn làm cái gì được chứ?

Tên mắt chuông đồng và tên hói đầu trố mắt nhìn nhau, sau đó tất cả nằm xuống mà ngủ. Chẳng bao lâu chỉ nghe tiếng ngáy vang trong cái không gian yên tịnh này.

Tần Bửu Bửu không để ý đến những chuyện ấy, hắn đang suy nghĩ nhiều chuyện.

Tiêu Ngại Tử tìm ta để làm gì? Có phải là muốn kết nghĩa huynh đệ với ta chăng?

Nói giỡn chơi à? Ta không thèm đâu. Làm huynh đệ với cái người ngớ ngẩn như vậy chẳng những chẳng có nghĩa lý gì, mà cũng chẳng đặng thơm tuyệt học. Lại nữa, tánh nết của Tiêu thiếu gia cũng nhỏ nhoi như ta, không giống như đại ca bao dung những khuyết điểm của ta. Không chừng nếu ta có quậy phá hắn sẽ nổi nóng mà chửi ta tơi bời. Đâu có như vậy được. Không bao giờ có chuyện đó.

Khi nãy tên mũi chim ưng nói ngày mai có một vị trộm đạo đến. Phải chăng là Phương Tự Nhu? Nếu là Phương Tự Nhu thì làm sao có thể gọi là khách quí? Nếu như không phải Phương Tự Nhu thì là ai? Không đúng! Nhất định là Phương Tự Nhu.

Trong việc này có ẩn ý rất lớn. Ậy! Cũng tại đại ca! Hỏi đại ca và Phương Tự Nhu có chuyện gì cần giải quyết, đại ca chẳng chịu nói, làm cho ta giờ đây mới nhức đầu.

Cũng tại vì ta còn quá nhỏ, sau khi bệnh lại phải nghỉ ngơi điều dưỡng. Hừ! Để ta đến tận hiện trường mà tự dò xét, ở lại đây chơi thêm vài ngày, để cho trong xã xôn xao sốt ruột. Ai biểu cứ cho ta là đứa bé còn nhỏ. Còn mục đích cử hành thí võ của Hà viên ngoại là sao? Muốn lấy oai hay là Tiêu Nhất Bá chỉ thị cho hắn làm, thừa dịp để chiêu mộ những cao thủ trong giới giang hồ? Tiêu Nhất Bá có dã tâm làm bá chủ võ lâm hay chỉ muốn thanh toán Kim Long Xã? Nếu vậy thì đối với đại ca không có lợi. Không có võ công có thể ngao du khắp dân gian như những kỳ nhân giang hồ hay không? Đại ca kể chuyện đời xưa thì không nghe nói có chuyện này. Nếu như ta làm được thì đại ca sẽ bắt đầu xem là ta đã trưởng thành. Có thể là chuyện đùa vui đấy! Làm sao để thử nào?

Tần Bửu Bửu nghiêng đầu, nhắm mắt suy nghĩ. Trên môi nở một nụ cười hí hửng, đắc ý vô cùng. Chẳng bao lâu thì thấm mệt, thiêm thiếp ngủ mất.

Tần Bửu Bửu có thật là đã trưởng thành hay không?

Người có tâm hồn trẻ trung, tinh nghịch, thông thường lớn hơi chậm. Thâm chí suốt đời cũng không sao trưởng thành được.

* * * * *

Sáng hôm sau trời vừa sáng, tên cạnh môi có mụt ruồi đen thức dậy trước. Theo thói quen y mân mân sợi lông dài trên mụt ruồi. Bỗng nhiên phát hiện bên cạnh mình có một miếng giấy mềm, trên giấy việc rằng :

“Cảm phiền ngài về bẩm báo với thiếu chủ của ngươi Tiêu Ngại Tử rằng, muốn gặp ta đúng giữa trưa đến chỗ võ trường của Hà viên ngoại. Luôn tiên xin nhắc nhở chư vị về sau có nói chuyện thì nói nhỏ chút, đừng cãi vã để ta không ngủ yên dưới bàn thần.

Tiểu Khất Nhi viết.”

Tên mụt ruồi đen xem xong thấy không phải là chuyện tầm thường, liền gọi ba đồng bọn thức dậy. Ba người xem xong đều kinh hãi, bốn người tám mắt nhìn dưới bàn thần không có bóng ma nào cả. Chứng tỏ kẻ để lại thư đã đi lâu rồi, việc này chỉ có nước cúi đầu thiểu não về Tổng đàn bẩm báo với thiếu chủ. Thực ra Tần Bửu Bửu chẳng đi đâu cả, đang dựa vào phía sau tượng thần mà ngủ say sưa. Chỉ tội cho bốn tên hắc y nhìn dưới bàn thần không thấy người, tưởng là người đã đi mắt mới trúng kế điệu hổ ly sơn của Bửu Bửu để hắn được ngủ một giấc ngon lành.

Đến khi mặt trời đã rọi vào thần tượng, Bửu Bửu mới lười biếng mở mắt, từ từ đi ra, còn tìm một cây gậy cầm tay, xem ra càng giống tên ăn mày.

Đi đến chợ, Bửu Bửu phát giác có người theo dõi. Hắn làm như không để ý đến, đi vào tiệm ăn điểm tâm sáng. Vừa mới ngồi yên, một người của Hắc Hạc tử bang đã đến trả tiền cho chủ tiệm. Bửu Bửu làm như chẳng hay biết, từ từ ăn điểm tâm tỉnh bơ, dường như xem họ trả tiền cho hắn là việc đương nhiên vậy. Ăn xong còn đến tiệm bánh kẹo kế bên mua một bịch kẹo mật. Dĩ nhiên là cũng có người trả tiền hộ. Vừa ăn vừa đi dạo, xem chợ đông đúc, thấy con nhà nghèo thì đem kẹo ra cho.

Kẹo chẳng mất tiền mua mà, ăn hết lại mua thêm, vui cho lũ trẻ nhà nghèo khiến hắn cũng cảm thấy vui lây.

Gần đến giữa trưa, hắn đến một quán cơm cách đại phủ của Hà viên ngoại không xa. Hắn vừa mới bước vào cửa thì Tiêu Ngạo Vân cũng nối gót bước vào, bên cạnh hắn còn dẫn theo người đẹp Nghê Thu Nhu. Phổ ky tính đuổi Bửu Bửu ra vì thấy giống như kẻ ăn mày nhưng thấy Tiêu Ngạo Vân như giận dữ nhìn, sợ quá nên không dám đá động đến.

Bửu Bửu trong lòng hiểu rõ tất cả, bề ngoài làm như không biết gì, tìm một bàn ngồi. Vừa ngồi xong thì Tiêu Ngạo Vân cũng đến ngồi đối diện với hắn, mặt cười vui vẻ tỏ ra vô cùng thích thú trong khi Nghê Thu Nhu thì cứ nhăn mày. Tần Bửu Bửu nhớ đến những người đáng thương đêm hôm qua nên vẻ oán ghét thể hiện rõ trên nét mặt.

Tiêu Ngạo Vân rất ngượng nghịu, ý tứ nói :

- Ngươi chắc thấy điều gì không thuận mắt?

Bửu Bửu bật nói liền :

- Hắc Hạc tử bang các ngươi có thế có tiền, ai dám xem không thuận mắt chớ?

Tiêu Ngạo Vân ho khan một tiếng, gượng cười nói :

- Tiểu Khất Nhi, có chuyện gì cứ nói ta. Đừng trách móc làm khổ người ta.

Bửu Bửu sắc mặt hòa dịu lại nói :

- Quí bang có vị đầu lãnh nào họ Giang không?

Tiêu Ngạo Vân chẳng cần suy nghĩ nói :

- Trong Tổng đàn có vị đầu lĩnh Giang Chấn Kiết, còn phân đàn cũng có mấy vị đầu lãnh họ Giang. Ngươi nói chắc là chỉ Giang Chấn Kiết. Hắn với ngươi có oán thù gì chăng?

Bửu Bửu có vẻ chê trách nói :

- Đi với ngươi thật là mất mặt!

Nghê Thu Nhu thấy Bửu Bửu cứ nói không giữ lời, giận nói :

- Câu nói đó nên để bọn ta nói mới đúng.

- Im mồm!

Tiêu Ngạo Vân giận nạt Nghê Thu Nhu và nói :

- Tiểu Khất Nhi, cuối cùng là chuyện gì vậy?

Tần Bửu Bửu nói lớn tiếng, có ý cho mọi người nghe :

- Quí bang dung túng thuộc hạ cường hành bóc lột người già nghèo khổ, thậm chí còn hung hăng muốn ức hiếp một người góa phụ. Nghĩ xem chung đụng với những người như vậy có thơm tho gì?

Thực khách trong quán ăn ai ai cũng điếng hồn. Tại xứ này, Hắc Hạc tử bang là vua một cõi, ai cũng phải cung phụng, a dua theo. Một đứa tiểu hành khất ngang nhiên dám to gan ra oai với Tiêu công tử bọn họ chỉ mới thấy lần đầu tiên. Cũng không dám nhìn lâu, sợ Hắc Hạc tử bang kiếm chuyện.

Tiêu Ngạo Vân có vẻ không đoán được tình ý của Bửu Bửu, mới cẩn thận nói :

- Mỗi một bang hội đều không tránh khỏi kẻ tốt người xấu, ngươi đừng nên quơ đũa cả nắm!

Bửu Bửu thầm nghĩ cũng đúng, nên nói :

- Có sai thì phải sửa. Ngươi có nghe không?

Tiêu Ngạo Vân gật đầu cười nói :

- Đương nhiên! Nhưng phải có nhân chứng, tang chứng mới có thể giải qua hình đường phân xử.

Bửu Bửu cắn môi nói :

- Ở chợ đêm phố đông có Vương Đại Thẩm bán đồ nữ trang và Khưu lão đầu bán đồ cỗ. Tối qua ta tận mắt nhìn thấy sáu, bảy tên vô lại mượn chiêu bài của Giang đầu lãnh thuộc Hắc Hạc tử bang để bóc lột họ, ngang ngược cướp lấy toàn bộ tài sản của Khưu lão gia, nhẫn tâm để người ta chết đói. Vương đại thẩm nhìn thấy quá uất ức mắng bọn họ vài câu, bọn họ lại ức hiếp Vương đại thẩm. Nếu ta biết võ, nhất định sẽ đánh cho bọn họ bò dưới đất mới thôi!

Tiêu Ngạo Vân trầm ngâm nói :

- Giang đầu lãnh thật là to gan, dám vi phạm bang qui?

Nghê Thu Nhu ghét Bửu Bửu nên nói :

- Lời nói của kẻ hành khất làm sao có thể tin được? Coi chừng làm sứt mẻ tình cảm huynh đệ trong bang.

- Không, việc này ta sẽ minh xét.

Tiêu Ngạo Vân nói :

- Tiểu Khất Nhi, ngươi còn nhớ hình dáng của những tên vô lại ấy không?

Bửu Bửu cũng tinh khôn, dè dặt nói :

- Ban đêm ta không nhìn rõ lắm, trong đó dường như có một tên mặt rỗ.

Tiêu Ngạo Vân biết Bửu Bửu không có luyện võ, ban đêm không thể thấy rõ sự vật, cười nói :

- Thì ra ngươi đến chợ đêm phố đông chơi, đúng ra ta phải nghĩ đến.

Bửu Bửu trợn mắt nói :

- Nếu như sự kiện đêm hôm qua ngươi gặp phải, ngươi có thể ra mặt xử trí cho công minh không?

Tiêu Ngạo Vân biết chỉ có một cách để trả lời, liền nói :

- Việc đó chẳng cần nghi ngờ gì nữa!

Bửu Bửu cuối cùng cũng cười nói :

- Đó mới có thể gọi là võ gia chi đạo.

Nghê Thu Nhu khẽ hứ một tiếng. Bửu Bửu bắt đầu ngắm nghía người đẹp. Tính kiếm chuyện làm rắc rối y thị chơi, chợt Tiêu Ngạo Vân nói :

- Cô ấy là biểu muội của ta, Nghê Thu Nhu.

Bửu Bửu gật đầu, cười hì hì nói :

- Anh hùng ái mỹ nhân, đúng vậy! Mỹ nhân mộ anh hùng, vốn cũng nên như vậy!

Nghê Thu Nhu nghe xong, mặt đỏ ửng. Tiêu Ngạo Vân thì rất sượng sùng, cười khô khan nói :

- Ngươi hãy tha cho ta đi, Tiểu Khất Nhi!

Bửu Bửu vênh cái gương mặt quả trứng nói :

- Hừ! Ngươi thế mới tự chuốc lấy khổ. Ngươi cứ vương vấn theo ta như hình với bóng, có mục đích gì? Thật làm cho ta cảm thấy phiền toái. Lại còn phái gia nhân đồ tử đồ tôn đi khắp nơi tìm ta trả nợ giùm ta, tính mượn cớ mua chuộc ta à? Đúng là si nhân thuyết mộc thoại.

Tiêu Ngạo Vân bất chợt nổi nóng nói :

- Ngươi thật là điêu quái! Chuyện gì cũng không vừa lòng ngươi, cuối cùng ý ngươi muốn gì?

Bửu Bửu vì mục đích riêng nên nhún nhường nói :

- Ta không biết ngươi tìm ta có việc gì? Làm sao biết ý ngươi muốn gì?

Tiêu Ngạo Vân vui vẻ nói :

- Phụ thân ta bằng lòng thâu nhận ngươi, từ nay bọn ta có cùng nhau chung sống rồi.

Bửu Bửu đang uống trà, bất ngờ nghe nói như vậy bị sặc ho một hơi :

- Sặc chết đi thôi! Xem cái bộ vui mừng của ngươi kìa!

Tiêu Ngạo Vân trợn mắt nhìn Bửu Bửu rồi cười nói :

- Ngươi có vui mừng không, Tiểu Khất Nhi? Sau này ta sẽ lo lắng cuộc sống của ngươi, không ai dám khinh thường ngươi. Ai dám ăn hiếp đệ đệ của ta, ta sẽ dạy cho họ những bài học giá trị.

Bửu Bửu ho một hơi, lại bất chợt cười ha hả không ngớt. Nghê Thu Nhu có vẻ sợ, dựa gần Tiêu Ngạo Vân nói :

- Biểu ca, người xem hắn chẳng phải mừng đến phát điên ư?

Tiêu Ngạo Vân cảm thấy không đúng lắm, kêu rằng :

- Tiểu Khất Nhi...

- Ha ha ha...

Bửu Bửu cười đến ôm bụng nói :

- Ấy da! Cười chết đi thôi! Đau bụng quá, không thể cười nữa được.

Nghê Thu Nhu nói :

- Thì ra ngươi muốn làm cho bọn ta vui lòng!

Bửu Bửu chẳng đếm xỉa gì đến nàng, nói nghiêm chỉnh :

- Sợ không thể như ý nguyện của ngươi được, Tiêu Ngại Tử! Kết huynh đệ phải nói đến duyên phận. Duyên phận của bọn ta chỉ ở mức độ bằng hữu mà thôi. Càng không thể sống chung với ngươi được, xin thứ lỗi.

Tiêu Ngạo Vân quyết tâm nói :

- Ngươi còn nhỏ, không người săn sóc, ta lại không có huynh đệ làm bạn, đó chẳng phải là duyên phận sao?

Bửu Bửu thấy kéo dài không hay, liền nói gọn :

- Thôi thì thế này nhé? Sẽ kỳ hạn trong một tháng! Trong một tháng ta tạm sống ở nhà ngươi, nhưng mà ngươi không được cưỡng bức ta rửa mặt và thay quần áo. Và phải tìm rất nhiều đồ chơi cho ta. Sau một tháng nếu như hai bên đều thích ứng với nhau thì sẽ quyết định nên kết thành huynh đệ hay không?

Tiêu Ngạo Vân gật đầu nhận lời. Nghê Thu Nhu khinh thường nói :

- Đứa bé hành khất yếu điểm không ít, có người thu nhận ngươi là quá ư phúc hậu rồi, còn bày đặt ra điều kiện. Thật là được chanh muốn bưởi. Lại nữa, ngươi toàn thân bẩn thỉu, không chịu tắm sạch sẽ, ta thấy phát ớn nhợn, còn nói chi đến chuyện sống chung một nhà.

Trề cái miệng nhỏ, Bửu Bửu nói :

- Thứ nhất, ngươi làm duyên làm dáng ra điệu tiểu thơ, ta xem chả vừa mắt. Đừng quên rằng ngươi cũng là người sống gởi nhờ. Thứ hai, ta vốn không cần thiết biểu ca ngươi phải tốt với ta, chẳng cần phết son lên mặt. Thứ ba, ngươi tưởng ngươi là nữ tử của hoàng đế à? Ta sẽ sợ ngươi ư? Còn khuya!

Nghê Thu Nhu trợn mắt giận dữ nói :

- Ngươi thật to gan, một tên tiểu hành khất lại dám nói với ta...

Tiêu Ngạo Vân ngắt lời :

- Thu Nhu, nếu ngươi vô lễ như vậy thì hãy về trước đi. Tiểu Khất Nhi còn nhỏ, ngươi nên nhường nhịn hắn một chút. Ngươi cứ nóng nảy như vậy có phải làm hắn hoảng sợ hay không?

Nghê Thu Nhu không chịu thua nói :

- Biểu ca! Người ta bất bình vì ngươi. Hắn hư hỏng như thế này tại sao ngươi lại còn bênh hắn? Đối với đại thúc ngươi còn chưa thuận tình như thế. Ta thấy hắn chẳng có gì đặc biệt.

Tiêu Ngạo Vân cười nhạt nói :

- Nếu như ngươi thấy được thì đâu phải là ngươi.

Nghê Thu Nhu tức muốn chết, giận không thèm nói nữa.

Bửu Bửu cười hì hì, nhìn hai người vì hắn mà cãi lẫy, giống như xem hát, dường như không can hệ gì đến mình vậy, nhưng vẫn tìm hiểu cho rõ ràng quan hệ của hai người.

Tên tiểu nhị đứng bên cạnh cười căng nét mặt. Bửu Bửu nói :

- Hôm nay có một nữ sĩ, hãy để Nghê cô nương chọn thức ăn.

Nghê Thu Nhu hầm hầm trợn mắt, ý muốn nói “nhất định phải dạy bảo ngươi đàng hoàng”.

Bửu Bửu trợn mặt nhìn lại, làm như không có việc gì, cứ khoái chí cười. Nếu trên mặt không có nám đen thì nụ cười ấy sẽ đẹp hơn gấp trăm lần.

Nghê Thu Nhu cao ngạo nói với tiểu nhị :

- Cho một đĩa cua, ngoài ra rượu ngon thức ăn ngon thì xem đấy mà chọn cho thích hợp.

Tiểu nhị cúi người đi làm phận sự, Tiêu Ngạo Vân và Bửu Bửu biết rõ Nghê Thu Nhu cố ý làm cho Bửu Bửu ăn không nổi nên mới gọi món cua ăn rất khó khăn nên hai người nhìn nhau cười.

Tiêu Ngạo Vân nói với một tiểu nhị khác :

- Ngươi đi Cát Hương hiên lựa loại kẹo mật thượng hạng đựng trong một hộp lớn đem đến đấu võ trường của Hà viên ngoại nói là của ta. Làm đàng hoàng tất sẽ thưởng cho.

Tên phổ ky vui mừng nhận lời và cảm ơn rồi ra đi làm ngay.

Nghê Thu Nhu rất đỗi ngạc nhiên hỏi :

- Biểu ca mua kẹo mật điểm tâm nhiều như vậy để cho ai ăn thế? Ta không thích ăn thứ đó đâu.

Tiêu Ngạo Vân vô cùng thích thú nhìn biểu muội và từ từ nói :

- Cho Tiểu Khất Nhi ăn đấy, hắn không thích ăn những món thịnh soạn.

Nghê Thu Nhu háy Bửu Bửu, biểu lộ sự khinh thường.

Một lát sau cua, rượu, thức ăn được đem đến. Bửu Bửu chỉ ăn thức ăn thông thường, cua và rượu không đá động đến. Thực ra hắn là người phương nam, ăn cua, tôm, ba ba rất sành điệu. Chỉ vì chuyện gì cũng chẳng muốn làm lấy, tự nhiên có người làm sẵn, cứ ngồi đó mà cũng vẫn thưởng thức được những món ngon như vậy.

Quả nhiên, Tiêu Ngạo Vân đem một con cua lột sẵn gắp bỏ vào trong chén hắn.

Hắn tỏ ra cảm ơn và tươi cười, ăn ngon lành thích thú gọi là cảm ơn kẻ phục vụ mình.

Nghê Thu Nhu ở bên cạnh càng nhìn càng không vừa lòng. Tiêu Ngạo Vân có bao giờ đối với nàng ôn tồn như thế? Nhưng có giận cũng đành để trong bụng, không dám nói ra để bị chế nhạo. Nhưng khổ nỗi Bửu Bửu cứ hân hoan đắc ý nhìn nàng ta, lại còn làm mặt khỉ với nàng. Tiêu Ngạo Vân đang bận nên không nhìn thấy. Nghê Thu Nhu muốn nói cũng chẳng có ai nghe, chỉ giận đến nỗi không ăn cơm được.

Đến giờ ngọ, quảng trường đấu võ của Hà viên ngoại tấp nập đông người. Người phục dịch hướng dẫn Tiêu Ngạo Vân ba người đến chỗ ngồi quan khách. Hà viên ngoại cười hí hửng đích thân cung kính đón tiếp.

Chỗ ngồi của quan khách phía trước đều có đặt bàn dài. Trên bàn có trà nước.

Cái hộp kẹo mật dĩ nhiên đặt trước mặt Bửu Bửu. Bửu Bửu cũng chẳng khách khí, lấy kẹo ra ăn. Thấy quan khách cùng ngồi đều lấy mắt nhìn hăn, hắn tinh nghịch lấy kẹo nhét vào miệng mỗi người một cục. Mọi người thấy có mặt Tiêu Ngạo Vân nên đều ngậm kẹo và nói lời cảm ơn. Hắn cười cười gật đầu tỏ ra rất tự nhiên. Thấy Nghê Thu Nhu chê hắn tay dơ không thèm ăn, hắn bỗng nhiên lấy một cục kẹo mật nhét vào lỗ mũi của nàng ta, xong cười to lên.

Xung quanh quần hùng thấy Bửu Bửu ăn mặt rách rưới, lại ngạc nhiên ngồi nơi hàng khách sang trọng, Tiêu Ngạo Vân còn kèm hắn, tưởng rằng hắn là nhân vật từ đâu đến. Có người tưởng hắn là Thiếu bang chủ của Cái bang nên không dám xem thường hắn. Thấy hắn vui đùa tự tại, làm cho Nghê Thu Nhu ấm ức chịu không nổi.

Những hiệp khách đa tình sửng sốt trước nhan sắc diễm lệ của Nghê Thu Nhu thấy hắn đường đột chế giễu giai nhân như vậy đều tỏ ý bất bình.

Lúc này anh hùng hảo hớn các nơi có ý thượng đài đã đến rất nhiều. Người nào cũng thèm thuồng đối với một trăm lạng vàng, đồng thời có thể nhứt cử thành danh, cho nên cũng muốn múa tay múa chân trổ tài xem sao. Cũng có không ít những tay mới ra lò, muốn mượn đấu trường để được dương oai nổi tiếng. Người người đông đảo ồn ào náo nhiệt.

Hiện tại có một vị trẻ tuổi chừng trên dưới hai mươi, dung diện như một thư sinh tuấn tú, dẫn theo sau một đoàn tùy tùng đông đúc đi đến. So với Tiêu Ngạo Vân thì hắn có phần trội hơn phần cung cách văn vẽ nho nhã, mặt luôn mỉm cười, ánh mặt ôn hòa. Bất cứ ai nhìn vào đều cho chàng ta là con nhà quan từ kinh thành đến đây du ngoạn.

Tung! Tung! Tung!

Ba tiếng trống vang lên, quần hùng lập tức im lặng. Hà viên ngoại hào phóng từ từ bước lên lôi đài, cung tay hành lễ chào mừng anh hùng bốn phương, xong nói to lên :

- Bỉ nhân rất đỗi vinh hạnh được anh hùng hảo hán các nơi xem trọng, đã chịu khó đến hữu hội võ trường tham gia thi đấu, làm cho bỉ nhân cảm thấy vinh dự vô cùng. Xin gởi đến quí vị lời chúc mừng thâm tình kính mến nhất. Tự cỗ văn nhân có văn nhân hữu hội, bọn ta là ahu của giới giang hồ, tổ chức thế võ hữu hội là đương nhiên. Để không uổng phí nhất sinh võ học, bây giờ ta tuyên bố cuộc thí võ bắt đầu.

Tiếng vỗ tay vang lên như sấm. Một gã đại hán ánh mắt linh hoạt, râu mép vễnh lên, lao người nhảy lên võ đài, hướng về phía Hà viên ngoại cung tay kính chào, đoạn xoay ra phía quần hùng cũng cung tay chào lễ phép, rồi nói to lên :

- Thưa chư vị anh hùng! Kẻ bất tài Thường Vân Thiên, được sự ủy thác của Hà phủ tổng hộ viện, đến đây thay mặt Hà viên ngoại giải thích phương thức đấu võ.

Mỗi vị anh hùng thượng đài đấu võ chỉ cần thắng được ba lần, sẽ được mời đến ngồi ở nơi bàn quan khách danh dự nghỉ ngơi, để đợi đến lượt quyết đấu chung cuộc.

Tuyệt đối cấm kỵ dùng độc môn và ám khí, càng không chấp nhận mượn võ đài làm nơi rửa hận tầm thù. Đao kiếm vô tình, khó tránh thọ thương, xin ơn trời cao đức rộng đừng để thương vong đến tánh mạng. Chư vị anh hùng đều là giám khảo, không biết ai có kiến nghị gì không?

Quần hùng nghe xong thầm trao đổi một hồi, cảm thấy cũng hợp lý nên đồng thanh chấp nhận. Thường Vân Thiên tươi cười, lại cung tay cúi chào, nhảy xuống lôi đài.

Tung! Tung! Tung!

Lại một hồi trống vang lên, cuộc đấu võ chánh thức bắt đầu.

Tần Bửu Bửu nghe bọn họ lao xao nói không ngừng, hơi mệt mỏi tựa vào vai của Tiêu Ngạo Vân nghỉ mệt. Tiêu Ngạo Vân không dám nhúc nhích, sợ làm hắn kinh động. Nghê Thu Nhu thấy vậy phát cười, nàng đang nhìn cái vẻ hồn nhiên đáng yêu, chẳng biết trời cao đất dày là chi của Bửu Bửu, bỗng chốc những sự ganh ghét trong lòng của nàng đối với Bửu Bửu bỗng tan biến mất tự khi nào, và cho đó là hành vi thuần chơn của trẻ con.

Tiếng trống át tai làm cho Bửu Bửu tỉnh dậy, bất chợt trách móc :

- Đã nói rõ ràng là bắt đầu nhưng kéo dài mãi cho đến bây giờ cũng chẳng thấy có ai lên đánh cả, thật không vui chút nào. Biết vậy không thèm đến đây.

Nghê Thu Nhu cười nói :

- Là đấu võ chứ không phải đánh nhau!

Tiêu Ngạo Vân cũng không kềm được, bật cười :

- Gần tới rồi, xem nào, chẳng phải có người thượng đài đấy ư?

Trong lúc đang trò chuyện, Hà phủ đưa ra một võ sư trung niên hán tử nhảy lên lôi đài. Người này coi bộ công phu võ nghệ thập phần vững chắc. Y cung tay chào xung quanh mọi người rồi nói :

- Tại hạ là Lỗ Vệ Minh, người Tề Nam tỉnh Sơn Đông, hân hạnh được Hà phủ giới thiệu làm tiên phong để mời chư vị anh hùng. Không biết có vị anh hùng nào muốn lên đài chỉ giáo!

Dưới đài anh hùng các nơi vốn không muốn đem thân làm bia đỡ đòn, cho nên chần chừ, không có ai muốn đăng đài tiên phong cả. Bây giờ thấy có một người thượng đài thách đấu, đều nhốn nháo muốn lên thử sức. Một thiếu niên độ mười tám, mười chín tuổi, hình như mới vào chốn võ lâm, mặc hoa phục, giành lên trước, nói :

- Thôi thì để ta Đinh Minh Nhơn thỉnh giáo với vị nhân huynh vài chiêu vậy.

Nói xong, Đinh Minh Nhơn lẹ như chớp bay thẳng lên đài, còn xoay người lượn quanh trên không trung ba vòng, chứng tỏ võ công của hắn chẳng những cao cường mà còn ảo diệu nữa. Mọi người lại một trận hoan hô vang dội.

Tần Bửu Bửu vỗ tay kịch liệt, tiếng nói non nớt kêu lên :

- Đẹp quá! Đẹp quá!

Trong lòng lại thầm nghĩ :

“Đẹp thì đẹp thật, nhưng đối địch thì có tác dụng gì không?”

Dưới đài quần hùng chỉ ngợi khen bằng miệng, còn Bửu Bửu thì vỗ tay kịch liệt, thành ra nổi bật hơn cả. Hiệp khách Đinh Minh Nhơn nghe tiếng quay đầu nhìn khe khẽ cười, hơi ngạc nhiên vì thấy hắn là đứa trẻ con mà lại ngồi ở hàng ghế khách quí. Cái người tuấn nhã thư sinh ban nãy vừa mới đến cũng chú ý đến âm thanh đặc biệt của Bửu Bửu, trong lòng có tính toán. Nhìn vào nơi phát âm, thấy mớ tóc dài đen phía sau lưng của Bửu Bửu, trong lòng vừa kinh vừa mừng, vừa nôn nóng, nhưng làm như tỉnh bơ không có gì.

Lúc này trên võ đài đang đấu quyết liệt. Võ sư của Hà phủ đánh địch bằng tay không. Hiệp khách thiếu niên Đinh Minh Nhơn đương nhiên cũng chẳng dùng binh đao. Hai người giao đấu hồi lâu vẫn bất phân thắng bại.

Bất chợt Lỗ Vệ Minh bỗng biến chiêu thức Phiên vân phục vũ chẻ vào thân người của hiệp khách Đinh Minh Nhơn. Đinh Minh Nhơn cười to lên một tiếng, với chiêu Trường hồng quán nhựt tả hữu, thượng hạ phóng liền ba chưởng, rất vất vả mới hóa giải được chiêu Phiên vân phục vũ. Đinh Minh Nhơn nhất chiêu đắc thủ, chuyển thủ thành công. Thân người hơi khom, dùng chiêu La hán chiếu nguyệt, tấn công vào ngực và bụng của Lỗ Vệ Minh.

Lỗ Vệ Minh thấy thế kinh hoảng, muốn tránh nhưng không kịp. Một chiêu Bế môn khai song chống đỡ thế công nơi bụng, thân hình hơi nghiêng, nhưng vẫn không tránh khỏi một đòn đánh mạnh vào ngực.

Bình!

Lỗ Vệ Minh kêu lên một tiếng thê thảm, té văng ba thước nằm tại võ đài, may mắn là không trọng thương lắm.

Lỗ Vệ Minh lồm cồm ngồi dậy, nói một tiếng :

- Xin thua!

Rồi bước xuống đài làm mọi người xôn xao kêu lên hoan hô. Đinh Minh Nhơn hớn hở hăng hái cung tay cảm ơn.

Tần Bửu Bửu đóng kịch cũng rất là tuyệt. Trước mặt Vệ Tử Y ngoài trừ nói chuyện vui đùa, nhất thiết những biểu hiện gì hắn đều rất chân thật. Bọn họ cùng nhau hiểu ý, không nói ra, cùng nhay thấy thú vị. Nhưng trước mặt những người như Tiêu Ngạo Vân, hắn lại thật sự có thể hóa trang thành Tiểu Khất Nhi không chút sai sót, đúng là kịch như nhơn sinh, nhơn sinh như kịch. Đóng vai y như thật, không chê được chỗ nào.

Lúc bấy giờ hắn ngoẻo đầu làm như chẳng hứng thú gì cả, nói :

- Đây có phải là đánh lộn không? Tại sao không thấy họ níu nhau thành cục, không kích thích chút nào. Nhưng mà bay qua bay lại thì xem cũng hay hay...

Những nhân vật võ lâm ngồi gần bàn quan khách danh dự nghe Bửu Bửu nói như vậy đều phát cười to lên. Thoạt tiên tưởng hắn là Tiểu bang chủ của Cái bang hoặc là một nhân vật quan trọng nào, không ngờ hắn thì ra không biết võ công. Một vị đại hán không biết họ cười gì, rời khỏi ghế danh dự nhìn Đinh Minh Nhơn với dáng điệu xem thường, thét lên một tiếng, nhảy lên võ đài, tiếng nói như la đồng :

- Nhứt Chùy Chấn Địa Đông Nhứt Hùng xin thọ giáo cao chiêu của các hạ.

Chỉ thấy Đông Nhứt Hùng tay cầm một cặp chùy đồng oai phong lẫm liệt, hãi sợ hết Trương Phi.

Đinh Minh Nhơn nhìn thấy người mới đến là một đại hán khỏe mạnh như trâu cỗ, cầm hai cái đại chùy nặng hơn trăm cân mà vẫn thấy nhẹ tênh. Biết là trận này gặp khó khăn, tuy trong bụng cũng có cảnh giác nhưng không chút nao núng, rút kiếm trên lưng ra chuẩn bị thi đấu.

Thông thường những người dùng trường kiếm đều biết chỗ nào là cấm kỵ. Nếu không có công lực thâm hậu như Vệ Tử Y, Tiêu Nhất Bá hoặc là những tay có bửu kiếm chém sắt như chém bùn, lưỡi kiếm bao giờ cũng chẳng đụng với đại đồng chùy.

Khi kiếm bị chạm rớt xấu hổ là việc nhỏ, tay không binh khí nguy hiểm đối với tánh mạng là việc to.

Đinh Minh Nhơn dĩ nhiên không có công lực thâm hậu, thanh kiếm trong tay cũng chẳng phải là thượng phẩm, lẽ ra phải buông kiếm mà rút lui, không nên lấy cứng chọi cứng, nhất là đại đồng chùy của Đông Nhứt Hùng. Đông Nhứt Hùng thấy Đinh Minh Nhơn cứ né tránh mãi, không trực tiếp đương đầu với hắn, giận thét lên :

- Mẹ nó, đồ vô dụng! Cứ xẹt qua xẹt lại tránh né là anh hùng hảo hán cái nổi gì chứ? Đấu võ mà như ngươi thì suốt đời cũng chẳng phân được thắng bại, còn đánh nổi gì?

Nói xong Chấn Địa Thập Bát Chùy tung ra đệ nhất thức Chùy đoạt thượng phong, thế mạnh như vũ bão, đánh thẳng vào người của Đinh Minh Nhơn. Đinh Minh Nhơn bị đối phương mắng nhiếc đến đỏ mặt, không chạy dài nữa, vung kiếm lia lịa xem chừng như muốn nuốt sống Đông Nhứt Hùng. Một chiêu Giá hạt tây qui không chút nương tình đâm thẳng đến.

Đông Nhứt Hùng lập tức tinh thần phấn chấn lên, vung đôi đại chùy nặng hơn trăm cân đánh thẳng vào Đinh Minh Nhơn. Chỉ thấy hình tượng của kiếm và đại chùy tua tủa như bươm bướm đơm hoa, làm cho người xem dưới đài đều đứng tim nín thở, chăm chú nhìn xem, lo sợ không ngớt. Nhiều người nảy sinh ra nản chí, không còn tâm ý tranh hùng nữa, nhưng Hà viên ngoại rất vui lòng toại nguyện giống như hôm nay đã hoàn thành một sứ mạng, không ngớt cười hi hi.

Lúc này Đinh Minh Nhơn và Đông Nhứt Hùng cả hai đều đem toàn lực ra công kích đối phương, xem thế trận như kẻ thù bất cộng đới thiên. Tuyệt học của Đông Nhứt Hùng chấn địa thập bát chùy đã sử dụng đến mười bảy chiêu, một chiêu Đảo chùy lão chung, hai quả chùy vung lên càng lúc càng nhanh, tiếng gió vu vu hướng về trường kiếm của Đinh Minh Nhơn. Hai người sáp lại rồi dang ra. Đông Nhứt Hùng thét to một tiếng, tung ra một chiêu sau cùng là Chung phận song gia. Bỗng nhiên cái chùy bên tả vuột khỏi tay xoay tròn như con quay đụng mạnh vào thanh kiếm trong tay của Đinh Minh Nhơn. Đinh Minh Nhơn định tránh qua nhưng không đủ sức. Một tiếng kêu kẻng, thanh kiếm bị đánh rơi xuống đất, thắng bại khỏi nói người ta cũng dư biết.

Tần Bửu Bửu nói nhỏ bên tai Tiêu Ngạo Vân :

Cái lão huynh to con ấy cái vũ khí của hắn xoay giống như con quay của ta chơi hồi nhỏ. Không biết hắn có chịu cho ta mượn chơi không? Ngươi đi hỏi hắn có được không?

Tiêu Ngạo Vân nghẹn miệng tức cười, cũng nói nhỏ bên tái hắn rằng :

- Người giang hồ vũ khí là tiêu biểu cho địa vị thân phận. Mượn của người ta là điều cấm kỵ. Ngươi muốn chơi đợi chút nữa ra sẽ mua một con quay to cho ngươi chơi, nhất thiết không được đến mượn của hắn.

Bửu Bửu lấy làm lạ nhìn Tiêu Ngạo Vân một cái, nói nhỏ :

- Đợi chút nữa ư? Bọn ta chẳng xem đến chung cuộc ư? Tuy là bọn họ vẫn vừa bay vừa nhảy làm cho người ta phát chóng mặt, nhưng xem cũng hay đấy, không xem hết thật uổng!

Tiêu Ngạo Vân tánh thanh niên tự phụ cười nói :

- Những loại võ công như thế này ta xem lâu phát ngủ gục.

Bửu Bửu cười thầm trong bụng :

“Cũng lại một tay tự đại, ngươi định chết ư?”

Bộ điệu hồn nhiên như chẳng hiểu chuyện đời, Bửu Bửu nói :

- Đâu có, ta cảm thấy xem rất hay.

Tiêu Ngạo Vân nói :

- Từ nhỏ ta đã từng xem nhiều võ công. Võ công của bọn họ tầm thường như vầy có gì đáng kể, chỉ có những người chưa học võ mới xem thấy hay.

Bửu Bửu đôi mắt linh lợi nhìn chăm chăm Tiêu Ngạo Vân, nói từng tiếng một :

- Nói thật chứ? Ngươi so với hắn giỏi hơn nhiều?

Tiêu Ngạo Vân ngờ ngợ cảm thấy không hay lắm, nhưng lời đã nói ra đâu có thể lấy lại được. Gật đầu nói :

- Đương nhiên!

Cười cười mãn nguyện, hai bên gò má lún sâu hai cái đồng tiền, Bửu Bửu vỗ tay nói :

- Thế thì tốt quá! Nếu như ngươi tự thấy bản lĩnh của mình cao cường thì hãy lên đánh với hắn một trận. Nếu như ngươi không dám thì coi như ngươi nói láo!

Bửu Bửu cố ý làm ra vẻ trẻ con, cao hứng nhảy nhót, nói lớn tiếng, cố ý để cho những người bên cạnh đều nghe thấy, để cho Tiêu Ngạo Vân không thể nuốt lời, để đo lường võ công của hắn thâm hiểm như thế nào. Nhưng đối với Tiêu Ngạo Vân là đại nhân vật có danh vọng như vậy, đâu được nói láo với một đứa trẻ?

Lúc bấy giờ, Nhứt chùy chấn địa Đông Nhứt Hùng lại đánh bại thêm một đối thủ nữa, hắn đã thắng được hai lần. Chỉ cần hạ thêm một đối thủ nữa thì có thể xuống bàn nghỉ ngơi.

Tiêu Ngạo Vân bị Bửu Bửu dùng lời nói thách thức, nhứt thời không biết nên đi hay không đi? Thượng đài đấu với Đông Nhứt Hùng ư? Tiêu Ngạo Vân là quý tử duy nhất kiêm thừa kế của Kiến Huyết Ma Quân Tiêu Nhất Bá. Đấu võ như vậy không hợp với thân phận chút nào. Không đi, há chẳng phải thành người nói láo?

Đứng phía sau lưng Tiêu Ngạo Vân là một trong hai tên đầu lĩnh thuộc hạ của đại bá đầu Sát thủ Lý Khôi, thấy thiếu chủ nhân phân vân khó xử liền nhanh như chớp phóng người nhảy lên lôi đài, vừa đứng vững quần hùng đã la ó hoan hô. Hắn rất thản nhiên cung tay chào nói :

- Tại hạ là môn hạ Hắc Hạc tử bang Lý Khôi, đến đây thọ giáo với ngài vài chiêu.

Tiêu Ngạo Vân hít nhẹ một hơi, nhìn Bửu Bửu cười. Bửu Bửu cũng không nói gì.

Sát thủ Lý Khôi là một tay có hạng trong Hắc Hạc tử bang, cũng là một tay nổi tiếng tâm địa độc ác tỏ ra nổi bật trong bang, rất được Phiêu bá tử và đại bá đầu trọng dụng.

Nhứt chùy chấn địa Đông Nhứt Hùng thấy đối thủ là tây phương nhứt bá đồ đệ của Hắc Hạc tử bang, biết đối phương võ công chẳng kém, nên đem hết sức dũng mãnh dùng một chiêu Đảo chùy lão chung tấn công ngay. Sát thủ Lý Khôi cũng chẳng kém cỏi gì, như ngọn lửa đang bùng cháy, võ công tập trung vào đôi bàn tay cứng cỏi, thô kệch như da trâu, tung ra một chiêu kháng địch Không thủ nhập bạch nhẫn. Tay tả đánh thẳng vào giữa người, tay hữu bất ngờ giật lấy đại đồng chùy của Đông Nhứt Hùng đang bay đến.

Đông Nhứt Hùng thấy đôi đại chùy của mình còn lại chỉ có một, tức giận gầm thét liên tục, miệng kêu “Á... Á” to tiếng. Tay hữu liền tung ra đại đồng chùy với một chiêu Chấn địa hướng tung cước thẳng vào tâm thất của Lý Khôi, cố ý đánh cho hắn một đòn chí tử. Lý Khôi cười lạnh lùng một tiếng, lấy đại chùy đã cướp được vận động chạm vào chùy của Đông Nhứt Hùng, thừa dịp Đông Nhứt Hùng đang lo giật lại đại đồng chùy liền áp sát gần, tả thủ ấn mạnh vào ngực của Đông Nhứt Hùng.

- Á!

Đông Nhứt Hùng kêu lên một tiếng thảm thiết, thân hình của gã theo đà của sức mạnh mà bay xuống lôi đài, rơi xuống giữa đám đông người. Quần hùng biết rằng nếu bị cái thân khổng lồ ấy đè đến chẳng chết cũng bị thương nên chạy túa ra để tránh. Một tiếng “bịch” vang lên, Đông Nhứt Hùng rơi xuống đất, không chết cũng ngất ngư. Tần Bửu Bửu có ý muốn cứu hắn nhưng sợ bại lộ tung tích của mình nên nín lặng. Thấy hắn từ từ gượng đứng dậy một cách đau đớn và đi luôn một nước. Cho tới cái binh khí mà người võ lâm yêu quí nhất cũng chẳng màng ngó đến, làm nhiều người không khỏi đau xót cho hắn.

Đôi mắt Tần Bửu Bửu hơi đỏ nhìn hắn bỏ đi, nhưng chẳng may lại nhìn phải gã thư sinh tuấn nhã cũng đang nhìn Bửu Bửu cười hì hì. Bửu Bửu như chẳng tin vào mắt của mình, dòm kỹ hơn nữa, lại hoảng hồn quay đầu trở lại ngay, tim đập thình thịch, thầm kêu :

“Gã thư sinh tuấn nhã ấy cuối cùng là ai?”

Tiêu Ngạo Vân thấy Bửu Bửu đôi mắt đỏ ửng nhìn theo Nhứt chùy chấn địa Đông Nhứt Hùng bỏ đi, lại vội co đầu quay người nhìn về phía sau thì lấy làm lạ. Nhưng vì gã thư sinh ấy đã đi khuất cho nên hắn chỉ thấy một đám đông người thôi nên hỏi :

- Tiểu Khất Nhi! Ngươi làm sao rồi?

Tần Bửu Bửu trong lòng lo lắng nên nói :

- Ta... ta cảm thấy gã to béo ấy thật đáng thương. Trong lòng thấy khó chịu quá cho nên cứ nhìn hắn bỏ đi. Nào ngờ khi quay ngược đầu lại, gặp phải không biết bao nhiêu cặp mắt nhìn trân trân vào ta, dường như muốn đánh nhau với ta, làm ta sợ nên quay đầu trở về.

Nói xong ngã người dựa vào người Tiêu Ngạo Vân, cất tiếng run run :

- Tiêu... Tiêu Ngại Tử, ngươi đoán bọn họ có thể liên kết lại ăn hiếp ta chăng?

Ta... ta làm sao có thể đánh lại, ngươi nhất định phải tiếp ta nhé!

Tiêu Ngạo Vân nghe hắn nói thấy tội nghiệp, ôm choàng vai hắn vào người mới phát hiện xương cốt của hắn vô cùng gầy nhỏ, tự nghĩ người phương nam chắc đều như vậy nên cũng không để ý, an ủi hắn rằng :

- Có ta ở đây, ai dám hà hiếp ngươi. Bọn họ chỉ hiếu kỳ không hiểu tại sao đứa bé như ngươi lại ngồi nơi bàn khách quí, tuyệt đối không dám động đến một sợi lông chân ngươi. Trừ phi bọn họ chẳng muốn sống với Hắc Hạc tử bang. Nhìn ra thiên hạ chẳng ai dám to gan như vậy.

Tần Bửu Bửu cười thầm :

“Như con quỉ ngươi đây, đại ca ta dư sức dám”.

Nhưng miệng lại không nói gì, chỉ gật đầu mà trong đầu óc đang tìm phương cách đối phó.

Nghê Thu Nhu thấy Bửu Bửu sợ đến nói chẳng ra lời liền nói :

- Biểu ca, Tiểu Khất Nhi chẳng phải là người võ lâm, xem nhiều những thứ đánh đấm máu đổ sợ không nổi. Thôi thì hãy dẫn hắn đi về nào.

Tiêu Ngạo Vân thấy điều may mở lối, mừng rỡ nói :

- Được, theo ý biểu muội vậy.

Nói rồi, xoay qua Bửu Bửu nói :

- Tiểu Khất Nhi, bọn ta đi thôi!

Tiêu Ngạo Vân kéo người hắn dậy :

- Thôi đừng xem nữa, ta dẫn ngươi đến nhà ta chơi nhé!

Tần Bửu Bửu thấy gã thư sinh tuấn nhã không có ở đó nên gật đầu nói :

- Thôi cũng được! nếu như không có gì vui ta cũng đi thôi.

Tiêu Ngạo Vân cười nói :

- Không để ngươi thất vọng đâu.

Nói xong, như sợ Bửu Bửu đổi ý kiến, Tiêu Ngạo Vân vội kéo tay hắn rời khỏi võ trường. Trên đường đi, Bửu Bửu dùng lời nói rào đón, cuối cùng hiểu được tổ chức thi đấu võ không quan hệ gì đến bản thân Tiêu Nhất Bá, hoàn toàn là do sự háo danh của Hà viên ngoại mà dựng lên. Tuy không hoàn toàn tin tưởng nhưng không dám hỏi thêm vì sợ bị người ta nghi ngờ.

* * * * *

Phía sau viện Thiên Hương lầu, nơi một mé hiên phía bắc đặc biệt rộng rãi ấy, vị thư sinh tuấn nhã thần bí lúc nãy ở võ trường đang ngồi trên ghế bành, trầm ngâm suy nghĩ giây lát, vung vai một cái, uống một chút trà ngon mà tùy tùng vừa đem đến, nhìn hơi nóng trong miệng ly bay lên, hít một hơi nói :

- Trời mới biết Bửu Bửu tại sao bỗng nhiên lại dấn thân chung cùng với con của Tiêu Nhất Bá.

Người tùy tùng nói :

- Thủ... không, công tử! Ngài thử đoán dụng ý của Bửu Bửu xem?

Thư sinh tuấn nhã mỉm cười nói :

- Thì có dụng ý gì đâu. Chẳng qua thích vui đùa làm bậy đó thôi.

Xem ra vị công tử này có thể coi như bạn tốt của Bửu Bửu.

Chính là tay đương kim cự phách ở phương bắc, chủ nhân của Kim Long Xã Kim Đồng Diêm La Vệ Tử Y, còn vị tùy tòng ấy là Khai đao Mã Thái.

Hơn nửa tháng trước Bửu Bửu lén trốn khỏi Tử Ngọ Linh, chỉ để lại mấy chữ “Ngã vân du tứ hải dã, Bửu Bửu lưu.” Ai cũng tưởng rằng hắn đi chơi vài ngày sẽ về, nào ngờ đã quá bảy ngày mà chưa thấy bóng dáng. Vệ Tử Y nửa đêm trăn trở, nhớ lại trong lúc Bửu Bửu bệnh tình từng hỏi chuyện Tiêu Nhất Bá có huynh đệ không?

Đoán chắc hắn tìm đến Tiêu Ngạo Vân chơi, lại thêm căn cứ vào kết quả đại thủ lãnh Cửu Diện Diêm Quan Triển Hy điều tra ra, Vệ Tử Y không yên tâm để Bửu Bửu đơn thân vào chỗ hiểm nguy. Vì thế chàng mới cải trang thành thư sinh tuấn nhã, đi về hướng tây mà tìm, hy vọng giữa đường sẽ tóm được Bửu Bửu.

Sở dĩ Vệ Tử Y hóa trang như vậy là vì không muốn có sự xung đột với Tiêu Nhất Bá. Vệ Tử Y cùng với Mã Thái hai người định đến Võ Uy thì nghe nói có thi tài đấu võ, thầm nghĩ cái kẻ “gây nên sự tình” Bửu Bửu nhất định sẽ đến phụ họa cho nên mới đến xem thử. Quả nhiên Vệ Tử Y tìm thấy gã ăn mày Tần Bửu Bửu và chàng rất ngạc nhiên khi phát hiện Bửu Bửu và Tiêu Ngạo Vân đi chung với nhau.

Mã Thái lo lắng nói :

- Bửu Bửu không biết tại sao lại hòa nhập cùng Tiêu Ngạo Vân? Nếu như bị phát hiện là có quan hệ với Kim Long Xã chẳng hóa ra quá nguy hiểm hay sao?

Vệ Tử Y cười nói :

- Ngươi lo lắng cũng phải đấy! Nhưng nhất thời chưa thành vấn đề. Bửu Bửu cải trang cũng rất có ý tứ, cái mụn ruồi son ở giữa trán không trông thấy được. Phải nói hắn thật là một “con quỷ linh tinh”. Tiêu Ngạo Vân tuy lớn hơn mấy tuổi nhưng không sao qua được hắn. Tạm thời có thể yên tâm.

Mã Thái còn hoài nghi :

- Cái tướng mạo của Bửu Bửu khiến người ta dễ chú ý, sợ không che giấu nổi.

Vệ Tử Y cười nói :

- Mặt của hắn thoa đầy đen sám, ai biết hắn là đẹp hay xấu?

Mã Thái lại nói :

- Cái bó tóc đen dài đến tận thắt lưng là một đặc trưng.

Vệ Tử Y thấy Mã Thái cứ mãi lo lắng nên nói :

- Thôi được! Một hai ngày tới đây ta nhất định mang hắn đi, không để hắn làm bậy.

Mã Thái nhướng mày :

- Bửu Bửu thật quá quắt. Im hơi lặng tiếng mà đi, làm cho ta tìm muốn phát điên lên.

Vệ Tử Y rất hứng thú nói :

- Bửu Bửu tưởng rằng đã giấu được hành tung, nào ngờ bọn ta lại tìm được ở đây.

Thấy hắn gặp bọn mình hoảng hốt thì cũng đủ vốn rồi.

Mã Thái cũng lộ vẻ vui :

- Khi nãy người trong cuộc tưởng rằng hắn gặp ma vậy...

Vệ Tử Y cười không nói, ánh mắt đăm đăm nhìn bức tranh sơm thủy. Hay là bức tranh sơn thủy ấy có thiết kế cơ quan? Mà có ai thiết lập cơ quan tại khách điếm này?

Mục đích gì đây?

Không! Vệ Tử Y chẳng để mắt đến bức tranh sơn thủy ấy. Chỉ là một thói quen, mượn đó để ngẫm nghĩ mục tiêu thứ hai của chuyến đi này, phải ra tay như thế nào cho thích hợp.

Mục tiêu thứ nhất là tìm Bửu Bửu, còn mục tiêu thứ hai là gì? Tức phải nên bắt đầu nói từ lúc Bửu Bửu chịu lạnh thấu xương để làm cho bệnh giả thành thật.

Tần Bửu Bửu vào giang hồ chưa lâu, đối với nhân, sự, vật không có nhiều kinh nghiệm, nhất thiết chỉ nhờ vào trực giác. Nhưng trực giác của hắn quả thật linh cảm, thêm vào bộ óc tinh quái cho nên mọi việc hắn đoán mười phần thì sẽ đạt tám, chín.

Vệ Tử Y sở dĩ được trở thành cự bá nhất đại. Sự thông minh, trí tuệ, võ công, kiến thức, lòng can đảm, quả quyết, bình tĩnh, dũng mãnh và kỹ lưỡng của Bửu Bửu dù có nói thế nào cũng khó có thể so sánh được. Vệ Tử Y từ nhỏ phụ thân mất sớm, không có nơi nương tựa, cho nên đối với những người hiếu thảo với phụ mẫu rất mực kính trọng. Lại thêm Phương Tự Nhu đã kết bạn từ lâu với chàng, nên đối với bằng hữu không ý thức đề phòng, nên mới bị Phương Tự Nhu lợi dụng. Cho đến khi Bửu Bửu nằm trên giường bệnh mở lối ra, chàng mới bình tĩnh đề cao cảnh giác. Tuy chàng tin rằng trực giác của Bửu Bửu rất ít sai sót, nhưng cũng mong rằng kỳ này Bửu Bửu mất chuẩn xác vì một khi điều đó trở thành sự thực thì tình bạn cố tri về sau biết ăn nói thế nào.

Huynh đệ trong Kim Long Xã trên vạn người, Vệ Tử Y không thể vì cảm tình riêng mà đành cắt đứt sinh lộ của toàn thể huynh đệ. Suy đi nghĩ lại, cuối cùng cũng quyết định được lối ra. Tại thư phòng chàng cùng với Phương Tự Nhu đàm đạo rất lâu, nói hết bao điều bí mật và Phương Tự Nhu đã thố lộ tất cả.

Thứ nhất, Kiến Huyết Ma Quân Tiêu Nhất Bá thực sự có hỏi Đinh minh chủ ý đồ thống nhất võ lâm, nhưng lại ngại thế lực và uy vọng của Kim Long Xã, cho nên chần chừ chưa dám động thủ. Thủ hạ của hắn là Tam Bá đầu tuy chưa điều tra ra lai lịch và thân phận của Vệ Tử Y nhưng lại điều tra ra bằng hữu của Vệ Tử Y là Phương Tự Nhu, vốn là người rất hiếu thảo với mẫu thân, cho nên thừa lúc hắn đi vắng đã bắt đi Phương lão bà, uy hiếp tánh mạng để buộc Phương Tự Nhu phải ám hại Vệ Tử Y.

Thứ hai, địa đầu xà Bắc Kinh thành Trương Phong và Lý Lương là thám tử của Tiêu Nhất Bá phái đến Bắc Kinh thành, nhiệm vụ duy nhất là gom góp tài sản để làm vốn cho cơ nghiệp bá chủ. Nào dè bọn họ vô tình làm nhục mạ đến Bửu Bửu. Bửu Bửu quỷ quái đã hủy hoại từ tám đến chín phần mười tài sản, bọn họ không thể xác định là do Bửu Bửu làm, nhưng nhất định phải bẩm báo cho Tiêu Nhất Bá biết. Vệ Tử Y thấy được điểm đó, từ lâu đã hạ lệnh cho phân đà Bắc Kinh giám sát Trương Phong và Lý Lương, chỉ khi nào hai người muốn đến Hắc Hạc tử bang mới lập tức bí mật giết chết để trừ hậu hoạn, để bảo vệ Bửu Bửu tạm thời khỏi bị bại lộ chân tướng.

Bửu Bửu bệnh hơn nửa tháng, Vệ Tử Y thấy hắn sau khi bệnh đã xanh, ốm đi nhiều. Trong khi đau lòng, chàng quyết định vài hôm nữa sẽ cùng hắn đi dạo chơi an dưỡng. Nào ngờ hắn lại ngang nhiên trốn đi chơi. Vệ Tử Y chỉ còn cách đi tìm, huống hồ ngày hẹn của Phương Tự Nhu và Tiêu Nhất Bá đã gần đến rồi. Chàng có ý muốn giúp bạn hiền một tay, giải thoát Phương lão bà khỏi vòng lao lý, cho nên hai người trước sau sẽ nối gót cùng đến địa đầu của Hắc Hạc tử bang.

Thời gian trôi qua khá lâu...

Tên tiểu nhị đem cơm và thức ăn đến. Mã Thái thấy Vệ Tử Y vẫn trầm tư liền lên tiếng :

- Công tử, trời tối rồi, nên ăn cơm đi. Những ngày này người vì Bửu Bửu mà ốm đi nhiều. Nay biết Bửu Bửu chẳng hề gì, nên ăn cho ngon lành một bữa.

Vệ Tử Y như đau nhói trong tim, bỗng nói ra một câu :

- Tình đã nặng sâu không oán trách!

Mã Thái mắt chớp lia, không hiểu, hỏi :

- Cái gì?

Vệ Tử Y cười nói :

- Hiện giờ ta mới cảm thấy sâu sắc rằng ta và Bửu Bửu không bao giờ có thể tách rời được, giống như số mạng của bọn ta đã khẳng định như vậy. Phải cùng sống bên nhau, ngươi có thấy kỳ lạ hay không? Đó là duyên vậy!

Mã Thái nói :

- Nếu như Bửu Bửu là nữ nhân thì quá tốt, sau này lớn lên...

Vệ Tử Y không cần hắn nói hết, nạt rằng :

- Mã Thái, không nên nói bừa. Không phải là tình cảm giữa nam và nữ với nhau mới gọi là yêu. Bằng hữu có thể sanh tử cùng nhau, phụ mẫu có thể vì con cái mà hy sinh tất cả. Đồng nghĩa như vậy, ta và Bửu Bửu có thể vì nhau mà hy sinh tính mạng của chính mình. Ngươi nói càn như vậy chẳng những xúc phạm đến Bửu Bửu, mà đối với ta lại là một điều sỉ nhục.

Mã Thái không dám nói thêm, đứng hầu Vệ Tử Y dùng cơm, trong bụng thầm nghĩ :

“Lão Chiến nói có lý. Bửu Bửu là nam nhi thật đáng tiếc. Dung mạo tuyệt với hình thái thon thả, thật làm cho ai thấy cũng thương. Nếu như thật là thân nữ nhân, trên thế gian này đẹp nhất thì chẳng còn ai khác hơn. Và nếu tuyệt sắc như vậy mới xứng với thủ lãnh, đúng là trai tài gái sắc.”

Vệ Tử Y thấy sự biểu lộ trên gương mặt hắn, biết hắn suy nghĩ gì, bèn nói :

- Đừng nghĩ nhảm nữa. Từ Thiếu Thất sơn xuống không thể có nữ nhân được.

Mã Thái cũng nghĩ đúng vậy, bất chợt thất vọng thở một hơi dài.

Trong khi Mã Thái dọn dẹp xong xuôi, Vệ Tử Y ngồi trên giường hành công tĩnh tọa.

Giữa đêm khuya canh ba, một bóng đen bỗng đến Thiên Hương lầu. Xem tỉ mỉ chẳng thấy ai theo dõi, mới nhảy qua sau hoa viên, dừng lại nơi cửa sổ của phòng Vệ Tử Y ở rồi nhìn xung quanh, xem động tác rất lão luyện, hiển nhiên là tay chuyên về đi đêm, “dạ quân tử”.

Vệ Tử Y mở to đôi mắt nói :

- Phương huynh, mời vào. Ta đợi ngươi từ lâu rồi.

Dạ quân tử Phương Tự Nhu im như tờ, đi vào trong phòng liền nói :

- Phiêu dã tử biết đêm nay ta lại chăng?

Vệ Tử Y xuống giường, cười gật đầu. Mã Thái vội đi pha trà cho hai người, vòng lui về phía sau canh phòng. Uống một ngụm trà, Vệ Tử Y cười nói :

- Tiêu Nhất Bá nói sao?

Phương Tự Nhu thở dài nói :

Tiêu Nhất Bá là con người vô cùng tự phụ. Ta phải rất vất vả mới nó cho hắn tin được là chuyện không thành, vì nghĩa đệ của gia chủ lâm bệnh, cần phải đêm ngày săn sóc cho đứa bé ấy. Tại xã không tìm được một cơ hội để ra tay, cho nên chuyện mới bất thành. Tiêu Nhất Bá hỏi tới, hỏi lui những chuyện đại loại như vậy ba lần bốn lượt. Ta bị hắn hỏi đến mệt nhừ. Hắn suy nghĩ một hồi, cuối cùng cho hẹn thêm hai tháng nữa.

Vệ Tử Y gật đầu khen nói :

- Tiêu Nhất Bá đúng là không hổ danh Tây phương nhứt bá!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.