Ma Câm: Ma Khóc Dưới Hồ Tiên Đôn

Chương 2-2




Âm thanh của đại bản vang lên từng tiếng từng tiếng một. Tiếng rên của Thẩm Phúc cũng yếu ớt đi từng chút từng chút một.

Ngay khi tôi đang lo lắng liệu có phải Thẩm Phúc đã không thể chống chọi được nữa không thì bỗng nhiên có người cao giọng hô lên: “Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa! Van xin các người đừng đánh nữa!”. Ngay sau đó, có một người nhào lên người Thẩm Phúc, ngay lập tức, đại bản của đám nha dịch đều đánh vào người bà ta.

Tôi ngẩng lên mới phát hiện người đó là Cúc ma ma. Giờ này khắc này, bà ta đang che chở cho Thẩm Phúc, chính mình nhận những đại bản của nha dịch. Trong phút chốc, tôi cảm thấy không tài nào hiểu nổi.

Đỗ Điên Sùng nói: “Người đâu, lôi bà ta ra, tiếp tục đánh cho xong tám tám mươi đại bản.” Ngay tức thì, có nha dịch bước đến lôi Cúc ma ma ra.

Cúc ma ma gào lên: “Van xin các người đừng đánh nó nữa, van xin xin các người đừng đành nữa! Tôi nói thật, là tôi tạo lời khai gỉa, trên thực tế, Nhị thiếu phu nhân không bị Lão phu nhân bức tử. Là bản thân cô ấy làm chuyện sai lầm trước, cảm thấy nếu sống trong thế gian sẽ liên lụy đến hai vị tiểu thư và Nhị công tử, cho nên mới tự sát!”.

Cúc ma ma vừa nói ra, Đỗ Điên Sùng liền ra lệnh: “Đừng đánh nữa! Cúc ma ma, ngươi lặp lại những lời vừa nói một lần nữa.” Thế là, Cúc ma ma lặp lại một lần nữa.

Đỗ Điên Sùng quát hỏi : "Cúc ma ma, nếu chân tướng sự việc là như thế, vậy tại sao ngươi lại ngụy tạo lời khai, để vu oan cho Lão phu nhân? Ngươi rốt cuộc toan tính điều gì? Những lời ngươi nói bây giờ là thật hay giả?".

Cúc ma ma quỳ trên mặt đất, nức nở nói: "Hồi bẩm đại nhân, những lời hiện giờ lão phụ nói đều là sự thật. Lời làm chứng lúc ban đầu… mới là giả. Chẳng qua là bởi vì lão phụ… lão phụ ở Thẩm gia hầu hạ bao năm như thế, kết quả lại bị Lão phu nhân đuổi ra khỏi Thẩm gia, trong lòng khó chịu, cho nên… cho nên mới ngụy tạo lời khai để trả thù Lão phu nhân."

"Ồ?" Đỗ Điên Sùng hỏi: "Thế tại sao bỗng nhiên lương tâm ngươi lại dậy à?".

Cúc ma ma nghĩ ngợi, đoạn nói: "Vì lúc lão phụ nghe thấy thánh chỉ nói muốn xử tử Lão phu nhân, đã thấy ái ngại. Dù sao tốt xấu gì thì lão phụ cũng đã đi theo Lão phu nhân nhiều năm như vậy, trước kia Lão phu nhân đối xử với lão phụ cũng không bạc. Lại vì lão phụ thấy Nhị công tử vì lật lại lời khai mà bị đánh…". Bà ta nói đến đây, nghẹn ngào thêm đôi phần: "Từ nhỏ đến lến, Nhị công tử đều do lão phụ chăm nom. Nhị công tử bị đánh là do lão phụ ngụy tạo khẩu cung, lão phụ tật sự không đành lòng nên giờ mới khai ra sự thật. Xin đại nhân minh xét, những lời nói của lão phụ đều là thật, nếu có nửa câu nói dối, tình nguyện bị đại bản đánh chết ngay bây giờ."

Đỗ Điên Sùng trầm ngăm không nói gì cả, lại hỏi Tiêu Nhĩ và Thẩm Phúc: "Tiêu Nhĩ, Thẩm Phúc, hai người các ngươi nói thế nào?".

Tiêu Nhĩ hai chân mềm nhũn, vội quỳ mọp xuống đất nói: "Đỗ đại nhân, tiểu nhân có tội, tiểu nhân có tội, tiểu nhân xin khai thật, là Mai đại nhân muốn tiểu nhân hãm hại Lão phu nhân bằng mọi giá. Ngài ấy chẳng nhữngcho tiểu nhân ngân lượng mà còn uy hiếp tiểu nhân, nếu tiểu nhân không chịu làm giả khẩu cung thì sẽ lấy cái mạng già của tiểu nhân. Đỗ đại nhân tha mạng, tha mạng a".

Thẩm Phúc hít một hơi thật sau, cố nén đau đớn nói: "Đỗ đại nhân, những gì lúc trước tôi nói đều là nói dối. Không phải tôi muốn làm thế mà là có người uy hiếp tôi. Tôi cũng không còn cách nào khác. Nhưng lòng bàn tay là thịt, mu bàn tay cũng à thịt. Lão phu nhân là mẹ ruột của tôi, muốn tôi trơ mắt nhìn bà mất mạng, tôi không làm được".

Đỗ Điên Sùng nghe Thẩm Phúc nói vậy thì có phần nghi ngờ hỏi: "Thẩm Phúc, ngươi nói là có người uy hiếp ngươi? Ai uy hiếp ngươi? Còn nữa, ngươi nói cái gì mà lòng bàn tay là thịt, mu bàn tay cũng là thịt, là ý gì hả?"

Thẩm Phúc cúi đầu thật thấp, hồi lâu sau mới lên tiếng: "Trước khi tôi đến quan phủ làm chứng, có người đã bắt hai đứa con gái của tôi, uy hiếp tôi muốn tôi làm giả lời khai. Bọn chúng nói, nếu tôi không chịu làm, hai đứa con gái của tôi… Linh Nhi và Mẫn Nhi sẽ mất mạng".

Đỗ Điên Sùng nghe vậy giận dữ nói: "Lại còn có kẻ như thế? Mai đại nhận, chuyện này có phải có liên quan đến ngươi không?".

Mai Mặc nghe xong, quỳ phịch xuống đất: "Tri phủ đại nhận minh giám, hạ qua… hạ quan chưa từng làm chuyện như thế. Xin tri phủ đại nhân minh giám!".

Đỗ Điên Sùng nói: "Ta không cần phải minh giám nữa. Nếu ngươi có thể bắt Tiêu Nhĩ vu oan cho Thẩm lão phu nhân, đương nhiên có cách bắt cóc con nhà người ta, uy hiếp ta người ta ngụy tạo khẩu cung. Tốt xấu gì đứa bé kia cũng là cháu ngoại ngươi, sao ngươi tàn nhẫn thế? Mai đại nhân, uổng công ta và ngươi cùng qua lại nhiều năm như thế, vậy mà không nhận ra ngươi là người như vậy".

Lúc này, Mai Mặc hết đường chối cãi, chỉ ắp bắp không nói nên lời.

Đỗ Điên Sùng hỏi Thẩm Phúc: "Thẩm Phúc, người uy hiếp ngươi là ai? Là Mai Mặc à?". Thẩm Phúc lắc lắc đầu, nói: Người uy hiếp tôi chỉ viết một tờ giấy, không biết dùng cách mà đặt được phòng tôi, có điều tôithật sự không tìm thấy hai con tôi. "

"Ồ?" Đỗ Điên Sùng nói: "Nói như thế, chẳng lẽ là người của Thẩm gia làm?".

Thẩm Phúc lắc đầu, cười khổ đáp: "Việc này, tôi cũng không biết nữa, có lẽ là có kẻ mua chuộc được hạ nhân của Thẩm gia". Nói đến đây, vẻ mặt Thẩm Phúc ảm đạm hẳn đi: "Đỗ đại nhân, tôi van đại nhân, nhất định nghĩ cách tìm được hai con tôi. Nếu hai đứa nó mà xảy ra chuyện gì, tôi… tôi sao có thể xứng đáng với người mẹ đã qua đời của hai đứa nó?".

Đúng lúc này, bỗng nhiên có hai nha dịch chạy vào bẩm báo: "Khởi bẩm đại nhân, bên ngoài có một người tự xưng là Minh Nguyệt Hân Nhi, nói là có chuyện rất quan trọng muốn gặp được đại nhân ".

"Mình Nguyệt Hân Nhi? Là người ở đâu ?". Đỗ Điên Sùng hỏi.

Tôi vội trả lời: "Khởi bẩm đại nhân, Minh Nguyệt Hân Nhi là nha hoàn của phận thiếp. Cô ấy đã đến đây, có lẽ là có chuyện gì đó".

Đỗ Điên Sùng gật gật đầu, nói: "Truyền vào". Ngay lập tức Minh nguyệt Hân Nhi được dẫn vào.

Minh Nguyệt Hân Nhi lảo đảo chạy vào, thở không raa hơi, đứng trên công đường nhuận khí cả nửa buổi mới lên tiếng được: "Đại nhân, Nhị công tử, Lão phu nhân… Thiếu phu nhân, hai vị tiểu thư được trả về rồi. "

"Hả? Được trả về rồi sao? Thật sự có chuyện này?" Đỗ Điên Sùng hỏi.

"Vâng". Minh nguyệt Hân Nhi đáp: "A Thanh ra ngoài mua đồ, lúc sắp đến cửa chính thì nghe có tiếng trẻ con khóc truyền ra từ bụi cỏ trong vườn, tỷ ấy chạy vào nhìn thì phát hiện ra hai vị tiểu thư đang  nằm ở đó. Linh nhi tiểu thư đang khóc òa lên, còn Mẫn Nhi tiểu thư thì đang ghé vào người muội muội dỗ dành. A Thanh vội đưa hai vị tiểu thư vào. Chúng nô tỷ hỏi Mẫn Nhi tiểu thư hồi lâu thì mới hiểu được chút ít, hai cô bé bị người ta bế đi, sau đó lại bế về chỗ bụt cỏ. Lúc Bảo Bảo thu dọn dọn phòng cho Nhị công tử thí phát hiện ra tờ giấy uy hiếp. Mọi người bèn kêu nô tỷ chạy đến đây, nói rõ chuyện này ra. Tại nô tỳ đi nhanh quá ". Minh Nguyệt Hân Nhi tựa như đang kể chuyện, lúc nói đến đoạn cuồi, bản thân cũng có chút đắc ý.

Thẩm Phúc nghe nói hai cô con gái của mình đã trở về, vội vàng hỏi: " Minh Nguyệt Hân Nhi, hai đứa có bị thương không?"

Minh Nguyệt Hân Nhi lắc đầu đáp:  "Không có đâu, vui vẻ hoạt bát hệt như trước. Nhưng mà Nhị công tử, khi không cậu quỳ trên mặt đất làm gì thế? Có phải trên mặt đất mát hơn một tí không?" Từ trước đến nay, Minh nguyệt Hân Nhi nói chuyện chưa bao giờ để ý đến thời điểm không gian, con bé vừa mới dứt lời, đã có nha dịch bật cười.

Tôi nói với Đỗ đại nhân: "Đỗ đại nhân, nếu đã điều tra rõ chân tướng, có phải Lão phu nhân đã có thể trở về rồi không "

Đỗ Điên Sùng do dự một chút mới nói : "Theo lý là vậy. Nhưng hiện tại, Thánh thượng hạ thánh chỉ, vậy thì khác rồi." Lão vừa trù trừ vừa vấn ý Tiết vương gia và Viên Chấn Đông: "Tướng quân, Vương gia, ý của hai vị thế nào?"

Tiết vương gia lập tức nói: "Còn gì mà nói nữa? Thả người!" Viên Chấn Đông gật gật đầu: "Ta cũng đồng ý với ý kiến của Vương gia."

"Nhưng về phía Hoàng thượng…"  Đỗ Điên Sùng, còn mang lòng sợ hãi nói.

Tiết vương gia đưa tay lên nói: "Chuyện này không phiên đến ngươi quan tâm. Trình tổng quản, phía hoàng huynh, ngươi đã biết phải bẩm thế nào chưa?". Trình tổng quản nọ giờ mới chắp ta nói: “Chúng nôi tài hiểu rồi, xin Vương gia yên tâm". Tiết vương gia gật gù: "Chẳng phải chuyện đã xong rồi đó sao? Vốn cũng chẳng phải chuyện gì to tát, hà cớ phải làm cho phức tạp thế? "

Ngay sau đó, Đỗ Điên Sùng hạ phán quyết: Lão phu nhân vô tội được phóng khích, Mai mặc xúi giục thuộc hạ, vu cáo hạm hại người khác, tước mũ miện lông công,  bãi chức huyện lệnh thất phẩm, biếm làm thứ dân, vĩnh viễn không được bổ nhiệm; Tiêu Nhĩ bị xúi bẩy, mưu hại người khác, suýt nữa tạo thành án oan, đánh một trăm đại bản, Cúc ma ma theo lý thì cùng tội, nhưng niệm tình sớm biết đường tỉnh ngộ, lại có Thẩm Phúc là người liên can cầu tình, đánh ba mươi đại bản, đuổi ra khỏi nha môn.

Sau khi Đỗ Điên Sùng phán quyết xong, nhất thời tất cả mọi người đều vỗ tay tán dương.

Hết tập 1

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.