Ma Cà Rồng Sa Ngã (The Guilty Vampire Boy)

Chương 36: Dọn Nhà




Buổi tối, Tần Duy Ngã nơm nớp ngủ bên cạnh Nguỵ Thiên Thanh, trong đầu toàn là tưởng tượng biểu tình ngày mai của Tần Độc Tôn. Xong rồi, ngày mai nhất định sẽ bị nó đuổi giết đến chết, giờ kéo Nguỵ Thiên Thanh và Li Nhi trốn chạy không biết mình có sống thêm được mấy ngày hay không?

“Nương tử, ngươi mau ngủ một chút đi, có Linh Nhi và Phi đệ, ta nghĩ Độc Tôn sẽ không sao đâu.” Không thể ngờ được Linh Nhi rốt cuộc lựa chọn ở bên Độc Tôn. Đây là chuyện tốt, nương tử về sau sẽ không còn tịch mịch nữa. Nhưng mà, vì cớ gì cứ có cảm giác Độc Tôn thật đáng thương nhỉ? Kỳ quái!

Bởi vì đêm qua trằn trọc khó ngủ, đến khuya mới thiếp đi, cho nên đến khi Tần Duy Ngã tỉnh lại, mặt trời đã lên cao. Việc đầu tiên hắn làm sau khi mở mắt, chính là mặc y phục bắt đầu thu xếp đồ vật này nọ.

“Nương tử, ngươi làm gì vậy?”

“Không có gì, đột nhiên ta nhớ ra có chuyện quan trọng, chúng ta mau đi thôi.” Nếu không chờ Độc Tôn đến đây, nó sẽ lột da ta mất.

“Nương tử muốn đi đâu?” Nguỵ Thiên Thanh nhìn dáng vẻ của hắn, liền biết chuyện của Độc Tôn hơn phân nửa là do hắn một tay tạo nên.

“Ách…Tóm lại trước đi ra ngoài rồi nói.” Không thể ngây ngốc ở đây chờ đám người xông tới cửa được.

“Không cần đâu, vừa nãy Phi đệ có nói, dược ngươi cho Độc Tôn dùng quá bá đạo, một hai ngày chỉ sợ còn chưa giải được.” Ai, thật là, không biết nương tử cho Độc Tôn ăn cái gì mà biến người ta thành vậy.

“A —!” Tần Duy Ngã choáng váng. Không thể nào, một hai ngày còn chưa giải được? Hắn rõ ràng chỉ thả một viên tí tẹo a! Dược tính không có lớn đến thế chứ?

“Vậy…Vậy….Linh Nhi có lẽ sẽ không chịu nổi mất? Hay là, đi tìm hai cô nương tới?” Nghĩ đến thân mình yểu điệu nhỏ xinh của Quản Linh Nhi, Tần Duy Ngã có chút không yên lòng.

“Không được!” Nguỵ Thiên Thanh lập tức phủ quyết. Vừa rồi Phi đệ đến, chẳng những nói rõ tình hình của Tần Độc Tôn cho y, mà còn nói bí mật của Quản Linh Nhi cho y biết. Ai, không thể tưởng tượng được một người thoạt nhìn kiều diễm bình thường lại có thân thể như vậy, quả là tạo hoá trêu ngươi!

“Ngươi không lo lắng cho nàng sao?” Chi mà trả lời nhanh vậy?

“Ngươi cứ yên tâm đi, Linh Nhi tập võ từ nhỏ, công lực thâm hậu, chút chuyện ấy sẽ không thể làm khó nàng được.” Chỉ là không biết khi Độc Tôn tỉnh lại có thể chấp nhận chuyện này hay không.

“Vậy à.” Đúng là thất bại mà, rõ ràng muốn làm dược cấm dục lại thành ra xuân dược, bảo sao sư phụ toàn mắng mình kém cỏi dốt nát….Bẽ mặt quá.

“Nương nương, Li Nhi muốn đi tìm cô cô.” Hôm qua cô cô đã đáp ứng dẫn Li Nhi đi tìm tiểu mao cầu (cục tròn lông xù), cái tiểu mao cầu trắng trắng kia đáng yêu ơi là đáng yêu.

“Cô cô bề bộn nhiều việc, không rảnh chơi cùng con, ta chơi với con được không.” Tần Duy Ngã quyết định từ giờ trở đi sẽ thành thành thật thật ở đây, miễn cho lại làm gì sai.

“Cô cô bắt mao cầu cho con chơi!” Li Nhi thất vọng cúi đầu. Cô cô gạt người!

Mao cầu? Mao cầu là cái gì? “Ta và cha con bắt cho con! Con dẫn chúng ta đi!” Sai Nguỵ Thiên Thanh đi cùng, cái cầu gì gì đó kia còn không phải bắt dễ như trở bàn tay.

“Hảo nha hảo nha!” Có cha và nương đi cùng đương nhiên là thích nhất rồi. Li Nhi kéo Tần Duy Ngã dùng sức kéo hắn ra ngoài.

***

Nóng quá, nóng quá…Tựa như có hoả thiêu đốt trong cơ thể, ngay cả máu cũng muốn sôi trào. Thân thể như đang lay động không ngừng…Ta đang ở trong xe ngựa sao? Mấy người đại ca có đi cùng không…Thật khó chịu, vì sao hạ thân căng chặt như vậy? Muốn sờ sờ quá….Linh Nhi…

“A….ha….”

“Tiểu Tôn Tôn ngươi nhiệt tình ghê ha!”

Là ai? Là ai đang nói chuyện với ta? Tần Độc Tôn hốt hoảng nghĩ.

“Ai nha, đã một ngày một đêm rồi, hoả này vẫn chưa hết, dược của đại ca ngươi cũng thật lợi hại a!”

Thanh âm của nam nhân….Là ai? Nguỵ Thiên Thanh? Không phải…Nhâm Dữ Phi? Cũng không đúng. Thanh âm chưa từng nghe thấy…..Là ai?

“Tốt lắm tốt lắm, đừng gấp, ta đút no cho ngươi!”

Cái gì? Đút no…Là nói ta sao? Ngô — này, đây là cảm giác gì? Thân thể bị nâng lên, cao thấp lên xuống. Một cỗ khoái ý từ giữa đùi truyền đến. Giống như ở địa phương ấy có thứ lửa nóng gì đó đâm chọc qua lại…

“A…Aha….” Thanh âm hảo xấu hổ, là ai? Còn có người khác ở trong này sao? Là đại ca? Không, không phải. Thanh âm này rõ ràng ngay gần bên tai, đại ca không thể nào làm trò cùng Nguỵ Thiên Thanh ngay trước mặt mình được…

“Thoải mái không?” Cảm giác nhiệt khí của nam nhân phả lên mặt, Tần Độc Tôn có chút mơ hồ choáng váng.

Ngươi đang nói gì? “A! Nhanh lên…Mau nhanh lên…”

Hắn định nói gì đó, lại phát hiện bên tai truyền đến một thanh âm khác.

“Như vậy sao?”

Trời ơi! Ta đây là làm sao vậy? Tần suất thân thể lay động ngày càng nhanh, ham muốn đáng thẹn đưa hắn lên bồng lai tiên cảnh như thuỷ triều ập tới choáng hết đầu óc hắn.

“A! A! Mau chút nữa…” Không không không! Dừng lại! Dừng lại!

“Nga! Tôn Tôn ngươi đáng yêu quá!”

Cảm giác môi bị người ta cuồng nhiệt gặm cắn, Tần Độc Tôn muốn phản kháng. Không cần, đừng chạm vào ta! Đại ca….Linh Nhi….Ai tới giúp ta với!

“Tôn Tôn, ngươi cắn mạnh quá! Thịt của ta sắp bị ngươi cắn rớt xuống rồi.”

Cút ngay! Cút ngay! Không được đụng vào ta!

“Trời ạ, khó trách sư huynh thích đại ca ngươi như vậy, thân thể này quả thực là tuyệt phẩm hiếm có thiên hạ a!”

A! Tần Độc Tôn cảm giác người mình bị lật lại. Hắn muốn làm gì? Sư huynh? Đại ca? Nam nhân này rốt cuộc là ai? Sư huynh trong lời hắn là ai? Ngô — đừng, đừng đối với ta như vậy. Ta chỉ muốn mình Linh Nhi, chỉ duy Linh Nhi mà thôi!

“Ưm…Linh Nhi…”

“Tôn Tôn, gọi ta Linh Tiêu.”

Linh Tiêu? Là ai? Nam nhân xằng bậy trên người ta này rốt cuộc có lai lịch thế nào? Đại ca đâu? Nguỵ Thiên Thanh đâu? Nhâm Dữ Phi đâu? Vì cớ gì không ai tới cứu mình?

Đáng giận, trước mắt mơ hồ một mảnh, không nhìn thấy bất cứ thứ gì.

“Tôn Tôn, ngươi phải nhớ kĩ, về sau ngươi chính là người của ta, nếu không ngoan ngoãn nghe lời ta, sẽ bị phạt nga.”

“A…A….Linh Tiêu, Linh Tiêu!”

Trời ơi! Ngươi giết ta đi! Cảm giác hạ thân bị nâng lên, thân thể ẩm ướt nóng rực của nam nhân gắt gao tương liên với hắn, vật thể kia một mực đâm vào hắn, bắt đầu chậm rãi rút ra, sau đó đột nhiên mãnh liệt đâm thẳng vào nơi sâu nhất…

Hắn thế nhưng…thế nhưng bị một tên nam tử không quen biết…Đã hiểu bộ vị vừa khiến hắn mất hồn vô hạn là gì, Tần Độc Tôn vừa xấu hổ vừa giận dữ muốn tự sát.

Đúng rồi, ta nhớ ra rồi! Ta là trúng xuân dược của đại ca, cho nên mới…Chính là, vì sao? Vì sao nam nhân này lại cùng mình…

Hay là…Hay là Linh Nhi nàng…Phải thôi, người ta là cô nương trong sạch thuần khiết, lại chưa nhận thức mình được bao lâu. Cho tới này, dường như chỉ có mình mình tình nguyện tự ý đi thích nàng. Gặp loại chuyện này, dù nàng có tránh qua một bên…Cũng là phải thôi.

“Tôn Tôn…Kẹp chặt chân của ngươi lại một chút.”

Tần Độc Tôn thiếu chút ngất xỉu. Kẹp, kẹp chặt một chút? Nam, nam nhân này quá không biết xấu hổ!

“Đúng đúng, cứ như vậy! Thật thoải mái! Tôn Tôn ngươi là tuyệt nhất!”

Nam nhân giống như bị kích thích, ôm hai chân hắn điên cuồng lay động.

“A! A! A—” Không! Nguyên lai đây chính là thanh âm của ta ư? Không! Ta sao có thể phát ra thanh âm như vậy? Đây không phải là ta, nhất định không phải là ta…

Cảm giác trước mặt chợt hiện lên một quầng sáng chói lọi, Tần Độc Tôn rốt cuộc tiết trong từng cái va chạm của nam nhân.

“Rốt cuộc cũng tiết rồi a! Xem ra, lại thêm vài lần nữa hẳn sẽ không còn vấn đề gì.”

Lại, lại thêm vài lần? Giết ta! Giết ta đi! Đại ca, không! Tần Duy Ngã! Ngươi tốt nhất tìm một chỗ trốn đi, đừng để cho ta tìm được, bằng không ta nhất định sẽ trả thù gấp trăm lần! Tần Độc Tôn không thể phản kháng sự mãnh liệt của nam nhân, chỉ có thể ở trong lòng giày xéo giết chết Tần Duy Ngã trăm ngàn lần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.