Ma Ảnh Huyền Cơ

Chương 4: Một điểm son vui lòng thiếu nữ




Editor: Nguyệt Ngạn

Beta: An Lam

Điều ước của Thi Vương chỉ đơn giản là đáp ứng cho hắn một chút ít tự do mà thôi. Thí dụ hắn cần rời đi, cho dù bất luận chỗ nào, đi bao lâu, hắn muốn Mộng Tịch đều phải đáp ứng hắn. Hơn nữa nếu như hắn không muốn nói, thì nàng tuyệt đối không thể ép hắn nói ra hành tung của mình.

Làm linh thú, nếu không được sự đồng ý của chủ nhân, thì tuyệt đối không được rời đi chủ nhân quá xa, bằng không, pháp lực trên người sẽ biến mất, nếu không cũng phải hết sức cẩn thận. Nếu như ly khai khỏi chủ nhân một thời gian dài, thậm chí còn có thể để lộ ra nguyên hình.

Hiện giờ Thi Vương đã được trải qua một khoảng thời gian để điều tức, vì vẫn đi theo bên người Mộng Tịch, cho nên cũng hấp thu không ít linh khí của Sương Vân điện, tu vi pháp lực sớm đã khôi phục lại trạng thái bình thường, đã không còn linh trí của tiểu hài tử nam tuổi nữa. Cho nên bấy lâu nay, hắn mới không chịu ra gặp Mộng Tịch.

Nhưng chuyện này so với chuyện hắn phải hiện ra nguyên hình, thì hắn cũng phải mặc kệ!

Bởi vì, nguyên hình của hắn… Ách, thi vương… chính là cương thi… là thi thể… Không được! Hắn phải vất vả tu luyện mất hàng ngàn năm, mới có thể hóa thành hình người, một bộ dáng oai hùng, tuấn mỹ vô bờ. Như thế nào chỉ bởi vì một chủ nhân không vừa ý mà phải biến thành cái bộ dáng xấu xí kia chứ?

-Ha ha, được rồi, được rồi, ngươi có yêu cầu gì ta đều sẽ đáp ứng ngươi!

Mộng Tịch rất sảng khoái đáp ứng yêu cầu của Thi Vương.

-Ta muốn ngươi lập lời thề, mặc kệ ở dưới bất kỳ tình huống nào, ngươi cũng sẽ không được nuốt lời!

Ánh mắt Thi Vương nghi ngờ nhìn Mộng Tịch, lại bổ sung thêm một câu.

Mộng Tịch đáp lại ánh mắt của hắn có chút ủy khuất, hai trong mắt lung linh giống như thủy triều đang ồ ạt xông đến.

-Ta… ở trong lòng ngươi, thật sự không đáng tín nhiệm như vậy sao?

Hai tròng mắt Thi Vương bỗng nhiên trầm xuống, thanh âm giảm thấp xuống:

-Ta… lúc còn sống chính là bị nữ nhân mình yêu thương lừa gạt, cho nên mới có thể rơi vào kết quả như vậy…

Không phải hắn không muốn tin, mà là hắn không dám tin.

Hắn vất vả tu luyện hàng ngàn năm, cũng trải qua đau xót hàng ngàn năm, thời thời khắc khắc đều nhắc nhở lòng mình những chuyện đã từng xảy ra.

Mặc dù hắn nhìn ra nàng sẽ không lừa hắn, nhưng cái ý nghĩ kia đã sớm trở thành thâm căn cố đế trong lòng hắn, làm sao hắn có thể thay đổi một sớm một chiều đây? Bắt nàng thề như vậy, cũng chỉ là làm cho hắn an tâm thêm mà thôi.

Linh thú cùng với chủ nhân là tâm ý tương thông, Mộng Tịch cũng có thể cảm nhận được điều đó. Thấy ký ức hắn chôn dấu sâu dưới nội tâm, Mộng Tịch lại càng cảm thấy đau lòng cho Thi Vương. Cầm lấy tay hắn nghiêm túc mà nói:

-Được. Hôm nay ta lập lời thề, nếu như ngươi muốn rời đi, thì tùy thời có thể đi.

Gật đầu đầu nhìn Mộng Tịch. Bỗng nhiên Thi Vương nhảy dựng lên!!!

Quả nhiên, ở bên cạnh một nữ nhân lâu như vậy, chính mình cũng trở nên đa sầu đa cảm ! Tại sao lại có thể như vậy! Hắn chính là Thi Vương ngàn năm uy phong thống lĩnh mấy vạn cương thi, sao bộ dạnh bây giờ lại giống như nữ nhân suốt ngày nhăn nhó nha!

Mộng Tịch không hề có chuẩn bị, “Phịch” một cái ngồi lăn xuống đất, nhất thời kinh hãi.

-Thật vô dụng.

Thấy bộ dáng của nàng như vậy, Thi Vương bất đắc dĩ cười nhạo nàng. Hắn như thế nào lại có một chủ nhân ngu ngốc như vậy! Tuy nghĩ như vậy nhưng Thi Vương vẫn đưa tay ra, đem Mộng Tịch đang ngồi trên mặt đất kéo lên.

-Cám ơn..

Mộng Tịch xoa xoa cái mông bị ngã đau. Hiện giờ đúng là nàng thật vô dụng, nhưng là vì quá đói bụng cho nên mới không có nửa điểm khí lực có được không?

-Đừng cám ơn ta, bây giờ ngươi đang là chủ nhân của ta. Nếu như ngươi chết, ta cũng sẽ không sống được !

-…

Nàng sẽ chết dễ dàng như vậy sao? Mộng Tịch không nói gì bĩu môi. Nàng biết ngay hắn cũng không có tốt như vậy, từ đầu đến giờ hắn cũng chưa từng thôi khinh thường nàng !

Ai! Cũng chỉ tại tu vi cùng pháp lực của hắn đều cao hơn nàng rất nhiều! Nàng cũng có chút áy náy với hắn, vì vậy cũng không có lấy thân phận chủ nhân đi áp đặt hắn, cũng chỉ có thể tùy theo ý hắn!

-Bất quá, ta cũng có một việc phải nhắc nhở ngươi.

Thi Vương nghiêm túc nhìn Mộng Tịch.

-Ừ, là cái gì?

-Đối với sư phụ của ngươi, vẫn nên thu lại tâm tư kia đi. Hắn cũng không phải người mà ngươi có thể yêu được, hắn cũng sẽ không dễ dàng gì yêu người khác được.

Mộng Tịch thoáng kinh ngạc, nhưng cũng chỉ như phù dung sớm nở tối tàn. Sau đó là bừng tỉnh đại ngộ. Mỉm cười nói:

-Ta biết nên làm như thế nào mà.

-Vậy là tốt rồi.

Gật đầu hiểu rõ, Thi Vương hoạt động thân thể đang cứng ngắc.

-Được rồi, ta cũng cần phải trở về nghỉ ngơi. Có việc gì thì gọi cho ta.

Hắn là vào túi càn khôn ngủ một giấc ngon đi. Trước khi hắn biến mất, Mộng Tịch kéo ống tay áo hắn nói:

-Chờ một chút, ta có chuyện muốn hỏi ngươi! Nếu như ngươi là yêu, vậy ngươi có biết, Minh Ảnh có phải là…

-Không phải, hắn ta không phải là Mộ Dung Diệc Hàn.

Thi Vương chỉ nói ra một câu vô cùng kiên quyết, không thèm nghĩ ngợi mà hủy đi ý nghĩ của nàng.

Quả nhiên là tâm ý tương thông ! Nàng còn chưa nói ra khỏi miệng mà hắn đã biết nàng đang suy nghĩ cái gì! Mộng Tịch thở dài một hơi, nhưng nghi hoặc lại càng sâu. Người đó nàng cảm thấy rất quen thuộc, nếu không phải huynh ấy, thì là ai đây?

-Ngươi biết là ai, đúng không?

Mộng tịch như muốn nhìn xuyên thấu qua Thi Vương để biết người đó là ai, nhưng bất đắc dĩ bị Thi Vương ngăn lại.

Xem thấu tâm tư của Mộng Tịch, Thi vương lại nói:

-Xin lỗi, không phải ta không muốn nói cho ngươi biết, chỉ là hiện ta ta cũng thân bất do kỷ. Ngươi cũng không cần đoán bậy, tin tưởng những gì mình nhìn thấy là được. chuyện này chỉ có thể dựa vào ngươi tự mình đi tìm hiểu. Một ngày nào đó ngươi sẽ biết được đáp án của mình.

Nói như vậy Thi Vương xác thực biết Minh Ảnh là ai. Thế nhưng bọn hắn là đồng tộc, hắn không thể làm ra việc vi phạm quy tắc này được. Huống hồ người kia, từ sớm đã bị hắn cho vào những điều cấm kỵ. Cho dù hắn muốn nói, cũng không thể nói cho nàng biết.

Nhưng từ những lời nói của Thi Vương, lại làm cho Mộng Tịch xác định được một ý nghĩ: Minh Ảnh này, đúng là người nàng quen!

-Ta biết… Vậy ngươi có biện pháp nào dẫn ta đi gặp Diệc Hàn sư huynh cùng Hạo Khiên ca ca không? Ta rất lo lắng cho hai người họ, cũng không biết thương thế bọn họ như thế nào rồi!

-Ma cung này nơi nơi đều đầy rẫy nguy hiểm, ta cũng là lần đầu tiên tới đây. Nếu không như vậy đi, trước tiên ngươi nghĩ biện pháp làm cho Minh Ảnh dẫn ngươi đi để quen thuộc hoàn cảnh xung quanh, sau khi thăm dò địa hình xong, chúng ta sẽ ra ngoài cứu bọn họ.

-Ừ…

Mộng Tịch nặng nề gật đầu.

-Vậy ta đi trước. Có người đến, chính ngươi cẩn thận lấy.

Vội vã nói xong hết câu, Thi Vương liền lập tức biến mất không thấy.

Khi cửa phòng bị đẩy ra, Túi càn khôn bên hông Mộng Tịch cũng lóe lên một cái, trong nháy mắt lại khôi phục không khí yên lặng.

-Mau tới dùng cơm.

Đem cơm đặt lên trên bàn, Minh Ảnh nghiêm túc nhìn biểu cảm của Mộng Tịch.

Tay nhẹ huých một cái vào túi càn khôn, Mộng Tịch bất động thanh sắc đi đến ngồi xuống bên cạnh bàn, ý vị thâm trường nhìn Minh Ảnh một cái. Sau đó yên lặng cầm lấy bát đũa vùi đầu vào ăn cơm, rất nhanh đã đem đồ ăn trên bàn quét sạch vào bụng.

Trong lòng cũng đã có chủ ý riêng, thì cũng không thể như trước dùng phương pháp tuyệt thực mà phản kháng được. Hiện tại nàng cũng không còn đơn độc một mình nữa, có Thi Vương giúp, nhiều chuyện làm cũng dễ hơn rất nhiều. Việc cấp bách chính là nhanh chóng lấy được sự tín nhiệm của Minh Ảnh, sau đó tìm Mộ Dung Diệc Hàn cùng Hạo Khiên, rồi mới nghĩ cách đi ra khỏi nơi này.

Ma giới sẽ không vô duyên vô cớ động thủ với bọn họ, đàng sau chuyện này nhất định có âm mưu. Nàng phải nhanh chóng đi về báo cho sư phụ mới được.

Vừa ăn cơm, Mộng Tịch vừa suy nghĩ làm cách nào mới có thể đi ra khỏi phòng này. Không phải nàng chưa từng thử qua, chỉ là hiện giờ nàng không có pháp lực, mà gian phòng này lại bày ra kết giới. Nếu như chỉ dựa vào nàng, chỉ sợ cả đời này đều không ra được. Trừ phi…

Mộng Tịch buông bát đĩa xuống, lau miệng. Nói với Minh Ảnh:

-Ta muốn đi ra bên ngoài một chút.

Nếu như nàng không có biện pháp nào trốn ra bên ngoài được. vậy không bằng quang minh chính đại mà đi ra!

Thi Vương nói không sai, để Minh Ảnh mang nàng ra ngoài, chính là biện pháp tốt nhất. Cho dù bị người khác phát hiện, cũng không bị nói cái gì. Nếu như thuận lợi, nàng thậm chí còn có thể quang minh chính đại mà nghiên cứu lộ tuyến!

-Bên ngoài quá nguy hiểm…

-Nhưng là ta đã ở trong gian phòng này ba ngày rồi, nếu không đi ra ngoài nhìn xem thì nhất định sẽ buồn mà chết mất! Mặc kệ ngươi bắt ta về đây với mục đích gì, nếu như ta chết, thì kế hoạch của các ngươi nhất định sẽ bị trì hoãn, vậy thì không phải những việc làm trước đây đều uổng phí sao?

Mộng Tịch vừa làm nũng, vừa uy hiếp nói với Minh Ảnh. Trong lòng vẫn đang suy đoán tâm tư của hắn.

Minh Ảnh bỗng nhiên có chút buồn cười, khóe miệng phía dưới mặt nạ giương lên:

-Được, ta có thể gỡ bỏ kết giới xung quanh gian phòng này, nàng cũng có thể tự do ra vào. Thế nhưng, nàng nhất định phải đáp ứng với ta một việc.

Nháy nháy mắt suy tư, Mộng Tịch nói:

-Ngươi nói đi.

-Lúc ta không có ở đây, nàng không được đi ra khỏi căn phòng này. Bằng không nếu như xảy ra chuyện gì, ngay cả ta cũng đều không thể cứu được nàng.

Minh Ảnh nghiêm túc nhìn nàng nói.

Kỳ thực ngay từ đầu hắn cũng sợ nàng ở trong phòng này mãi cũng sẽ phát chán, đã sớm nghĩ thu hồi lại kết giới xung quanh căn phòng này. Nhưng là hắn lo lắng nàng vì muốn cứu đồng môn của nàng, mà sẽ chạy loạn khắp nơi. Ở đây hắn có thể bảo vệ được cho nàng. Thế nhưng ở ngoài kia, nếu là có người cố ý hãm hại nàng, hoặc là muốn giết nàng, thì cho dù hắn ngay lập tức chạy đến cũng không còn kịp rồi.

-Được, ta đáp ứng ngươi.

Mộng Tịch hài lòng đứng lên, bước đầu tiên của kế hoạch coi như đã thành công, vậy kế tiếp…

Đi tới trước mặt hắn, Mộng Tịch mang theo ý thăm dò hỏi:

-Ý của ngươi là chỉ cần có ngươi ở đây, thì ngươi sẽ mang ta đi ra ngoài?

Nàng cố ý nói như vậy, chính là muốn hắn dỡ xuống phòng bị đối với nàng.

Lẳng lặng nhìn nàng một hồi. Minh Ảnh nhẹ nhàng gật đầu. Hắn đương nhiên là biết nàng muốn làm cái gì, nhưng là hắn thủy chung vẫn không thể cự tuyệt yêu cầu của nàng !

-Thật tốt quá! Vậy thì chúng ta mau đi ra ngoài đi! Ngươi không biết chứ, ba ngày nay, ta thật sự buồn muốn chết !

Mộng Tịch không e dè mà kéo tay hắn đi ra ngoài.

-Chờ một chút.

Minh Ảnh đột nhiên lên tiếng.

-Làm sao vậy, ngươi muốn nuốt lời? Ta biết ngay là ngươi lừa gạt ta mà, ngươi mới không dễ dàng cho ta ra ngoài như vậy đâu? Hừ! Ta còn nghĩ ngươi là người tốt, nghĩ ngươi không giống những yêu ma xấu xa kia…

Thất vọng cúi đầu, Mộng Tịch ủy khuất nói.

Tay phải nắm chặt, tâm Minh Ảnh bỗng nhiên tê rần:

-Nàng thật sự… nghĩ ta như vậy sao?

Nàng không có chán ghét hắn sao?

Mộng Tịch cắn môi lắc đầu nói:

-Ngươi là nhi tử của Ma Quân, lại đả thương Hạo Khiên ca ca cùng Diệc Hàn sư huynh,còn bắt ta tới nơi này, đáng lý ra là ta nên hận ngươi. Thế nhưng ta lại không thể hận được ngươi, bởi vì ta cảm giác được, ngươi đối với ta rất tốt. Ngươi đem ta bắt ở trong này, ta biết là ngươi đang bảo hộ ta. Mặc kệ mục đích của ngươi là gì, nhưng ít ra tính đến hiện tại, ngươi ở trong lòng ta cũng không phải hoàn toàn là người xấu. Cho dù là thần tiên, cũng không phải ai cũng là người tốt, mà yêu ma cũng không phải hoàn toàn là ngươi xấu. Có lẽ ngươi cảm thấy ta ngốc, nhưng ta chính là như vậy, chỉ cần người khác tốt với ta dù chỉ một tí, thì ta liền nguyện ý tin tưởng, đem người đó trở thành bằng hữu tốt của mình. ở trên đời này, không có người tuyệt đối tốt, cũng không có người tuyệt đối xấu.

Chăm chú nhìn ánh mắt cực nóng của Minh Ảnh xuyên qua lớp mặt nạ. Những lời này của nàng đều là thật tâm !

Tâm, dường như bị kiếm đâm xuyên qua, ẩn ẩn đau. Trong lúc nhất thời, Minh Ảnh không biết nên trả lời nàng như thế nào. Chỉ là trong lúc vô ý thức, cũng không hề có bất cứ chuẩn bị gì, mà vươn tay kéo Mộng Tịch ôm vào trong lòng.

Vậy thì, cứ để bản thân mình làm càn một lần đi. Chỉ cần một lần này, là đủ rồi…

Mộng Tịch cũng không có đẩy hắn ra. Cằm Minh Ảnh đặt trên tóc Mộng Tịch, nhẹ giọng nói:

-Nếu như nàng thật sự muốn ra ngoài như vậy, thì ít ra nàng cũng phải cho ta đi chuẩn bị một chút chứ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.