Ma Ảnh Huyền Cơ

Chương 14: Đêm trăng tròn phát sinh án mạng




Editor: An Lam

Trong chòi nghỉ mát, Mộng Tịch cầm Vô Mộng kiếm trong tay, đem nội lực toàn thân truyền vào thanh kiếm. Tử quang mỏng như cánh ve lấp lánh quanh thân kiếm, chuẩn xác bay về phía Kình Thương Hải ngồi ngế đá nghỉ ngơi đằng xa.

Kình Thương Hải lạnh lùng liếc nàng một cái, vẫn nhàn nhã uống trà. Khi Vô Mộng kiếm cách hắn không tới nửa trượng, mới thoáng vận nội lực, đánh bay Vô Mộng kiếm cùng Mộng Tịch ra xa ba thước.

Mộng Tịch quỳ rạp trên mặt đất, ôm lồng ngực đau đớn, cắn răng để mình không phát ra tiếng kêu đau, ánh mắt ngẩng đàu nhìn hắn tràn đầy cừu hận cũng phẫn nộ.

Đi qua người nàng, Kình Thương Hải liếc cũng không thèm liếc nàng một cái:

-Ngươi cho rằng chỉ dựa vào chút bản lĩnh ấy của ngươi mà có thể giết ta? Ta khuyên ngươi nên tiết kiệm khí lực mà dưỡng thương đi! Đây là lần thứ bảy mươi ngươi muốn giết ta rồi, nếu không phải nể mặt chủ thượng, ta cũng lười chơi đùa cùng ngươi!

-Ngươi chờ đấy! Một ngày nào đó ta nhất định sẽ giết ngươi, báo thù cho Hạo Khiên ca ca!

Mộng Tịch cuộn chặt nắm tay, hô to về phía bóng lưng hắn!

Đã ở Ma Cung năm ngày rồi, nàng lúc nào cũng đau đáu tìm cách giết người này! Bầm thây hắn thành vạn đoạn, thay Hạo Khiên ca ca báo thù!

Mới đầu còn đánh lén, bây giờ nàng còn quanh minh chính đại ám sát hắn, nàng ỷ lại có Minh Ảnh bảo vệ, cho dù ở ma giới có người coi nàng như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, muốn giết nàng, nhưng vẫn là e ngại uy nghiêm của thiếu chủ ma giới mà không dám động thủ. Vì thế nàng mới càng không kiêng nể gì mà tìm cách giết Kình Thương Hải, mặc kệ ở đâu, chỉ cần hắn xuất hiện, nàng đều không thủ hạ lưu tình mà ra tay!

Ở trong này, nàng chỉ có một mục đích, đó chính là giết hắn! Dù tài giỏi thế nào cũng có lúc sơ suất, nàng không tin, nàng không giết được hắn!

Minh Ảnh khẽ thở dài đi tới trước mặt nàng, kéo nàng đứng lên, phủi bụi bặm trên y phục nàng:

-Nàng vì sao phải khổ như vậy chứ? Chưa nói việc nàng căn bản không phải đối thủ của hắn, cho dù nàng bây giờ giết hắn, Hạo Khiên cũng sẽ không sống lại!

-Kể cả như vậy, ta vẫn muốn giết hắn! Hạo Khiên ca ca là người thân cuối cùng trên đời này của ta, ta tuyệt đối không để hắn chết vô ích như vậy!

Mộng Tịch tức giận nhìn hướng Kình Thương Hải rời đi, trên đời này chưa có ai khiến nàng căm hận tới như vậy!

-Người thân sao?

Mộng Tịch nhìn về phía hắn, cố gắng bình ổn tâm tình:

-Hắn là người đầu tiên ta quen biết sau khi rời khỏi cha mẹ, cũng là người đầu tiên quan tâm ta vô điều kiện. Qua nhiều năm như vậy, hắn trong lòng ta sớm đã thân hơn cả ca ca ruột thịt. Ta hiện tại không có nhà, đã không còn cha mẹ, không còn sư phụ, hắn với ta mà nói là người thân duy nhất. Nhưng hắn cũng….

Cẩn thận quan sát ánh mắt Minh Ảnh, Mộng Tịch hít sâu một hơi:

-Vì thế ta nhất định phải báo thù cho hắn.

-Có lẽ….Hắn chưa chết đâu?

Bị nàng nhìn như thế, trong lòng hơi khác thường, Minh Ảnh nghiêng đầu đi, ánh mắt lóe ra những tia sáng bất định.

Lúc hắn không nhìn thấy, Mộng Tích hơi nhếch khóe miệng. Nếu như trước đó nàng còn hoài nghi, thì bây giờ đã có thể xác định.

Nàng khẽ nói:

-Trừ ngươi ra, nơi ngày không ai là người tốt. Giết Kình Thương Hải cũng tốt, đỡ để hắn sau này gây họa cho lục giới.

-Nàng….Thật nghĩ như vậy?

Ở trong lòng nàng, hắn không phài là người xấu sao?

Mộng Tịch gật đầu, lơ đãng cười cười, cố ý bày vẻ mặt hiếu kì chuyển đề tài:

-Ma quân là cha người, vậy nương của người là ai? Tại sao tới đây lâu như vậy, ta cũng chưa nghe nói về bà ấy?

Nghe thấy nàng nhắc tới chữ “nương”, ánh mắt Minh Ảnh âm trầm:

-Vì sao đột nhiên hỏi như vậy?

-Bơi vì ngươi khác bọn họ, vì thế ta đang nghĩ, nương của ngươi nhất định cũng là người tốt, mới có thể dạy dỗ ngươi thành người tốt như vậy. Kỳ thực, ngươi căn bản không thích hợp ở đây….

Không thích hợp ở nơi chướng khí mù mịt, khắp nơi đều là màu máu tanh này!

Ngươi, hẳn nên thuộc về ánh sáng, không phải trong bóng tối, nó sẽ cắn nuốt ngươi.

Minh Ảnh lặng lẽ nhìn mặt hồ trong vắt xa xa, tựa hồ đang nghĩ tới chuyện gì rất thống khổ, chậm rãi nhắm hai mắt lại:

-Mẫu thân ta….đã mất từ khi ta còn rất nhỏ.

Nhận ra mình đã khơi lên nỗi đau của hắn, Mộng Tịch kéo kéo tóc, quấn quấn quanh ngón tay:

-Xin lỗi, ta không cố ý…

Nàng không ngờ mẫu thân hắn đã qua đời.

Quay đầu, Minh Ảnh xoa xoa tóc nàng:

-Nàng ấy, lòng hiếu kì luôn lớn như vậy. Đói bụng không? Ta kêu phòng bếp làm đồ ăn cho nàng, chờ nàng ăn xong rồi, ta sẽ nói.

Mộng Tịch giơ ngón út so đo:

-Kì thực lòng hiếu kì của ta cũng chỉ có một chút thôi, nếu như ngươi không muốn nói cũng không sao, ta có thể không nghe…

Thấy trong đáy mắt nàng có chút thất vọng, Minh ảnh cười khẽ:

-Cũng không phải bí mật không thể cho ai biết, nói cho nàng cũng không sao.

Tới Ma giới mấy ngày nay, nàng không phải cả ngày phát ngốc, mà lúc nào cũng chờ thời cơ để giết Kình Thương Hải. Việc này hắn biết, nhưng cũng không ngăn cản, hay căn bản là hắn không có biện pháp ngăn cản.

Việc đoạn tuyệt quan hệ sư đồ với Dịch Vân Lạc hẳn khiến nàng rất thương tâm, rát thống khổ. Nhưng nàng lại ngậm miệng không đề cập tới, ngay cả một giọt lệ cũng không chảy. Nhiều khi, sự cô đơn của nàng, phiền muộn của nàng, đau thương của nàng, hắn đều có thể hiểu. Mỗi lần xuất kiếm với Kình Thương Hải, là khi nàng bộc lộ triệt để cảm xúc của mình.

Hắn yêu thương nàng, nhưng lại không giúp được nàng. Sự quật cường của nàng hắn đã sớm hiểu, cho dù sẽ có lúc nàng tự đẩy chính mình vào ngõ cụt, dù có đầu rơi máu chảy, nàng quyết không bỏ cuộc.

Ép buộc chính mình đặt hết tâm tư vào việc giết Kình Thương Hải, mới có thể giúp nàng sống không quá mệt mỏi. Nhưng khi nàng hoàn thành mục tiêu này, cũng đồng nghĩa với việc mất đi diều duy nhất chống đỡ nàng, vậy khi ấy, nàng phải dùng cách gì để giải tỏa tâm tình đây?

Đem mệt mỏi mấy ngày dồn ứ cùng bộc phát, sẽ cuộn tràn giống như mãnh thú vậy, muốn dừng cũng không được.

Thừa dịp hiện tại nàng còn có thể khống chế cảm xúc, điều hắn có thể làm, chỉ là cùng nàng nói chuyện, dần dần cởi đi các nút thắt trong lòng nàng.

Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng đối với phản ứng mấy ngày nay của Mộng Tịch, trong lòng Minh Ảnh rất lo lắng. Luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng hắn lại nghĩ không ra.

Giống như sự tình vốn phải phát sinh như vậy, nhưng với tính cách của nàng, dùng một loại phương thức khác để phát sinh cũng rất bình thường. Nhưng cũng bời vì cách này quá phù hợp với tính cách của nàng, biểu hiện quá bình thường, trái lại làm cho hắn thấy trong lòng bứt rứt.

Chợt thấy nàng cắn đũ nhìn bát cơm đến phát ngốc, Minh Ảnh tựa hồ lại muốn phủ định suy nghĩ trong lòng.

Chẳng lẽ là hắn nghĩ nhiều rồi? Vừa rồi nàng vẫn nói câu “sư phụ” bình thường như chưa có chuyện gì xảy ra, chỉ là nàng chưa đổi được thói quen nên buột miệng sao?

***

-Mẫu thân ngươi là người phàm?

Mộng Tịch xoa xoa bụng căng tròn, chống cằm vô lực gục xuống bàn, trong mắt lại lóe lên tia bất thường.

Minh Ảnh gật đầu, gọi Tiểu Hoa thu dọn bát đũa trên bàn, xong mới tiếp tục nói:

-Kỳ thực ta cũng không rõ lắm cha quen biết mẫu thân như nào, nhưng từ khi ta có ý thức, bên cạnh ta chỉ có một người là mẫu thân, cũng không biết cha là ai, hay là cái dạng gì.

-Vậy mẫu thân ngươi không nói cho ngươi biết sao?

Mộng Tịch hỏi.

-Không có.

Minh Ảnh lắc đầu, nhìn bộ dạng ăn no lười biếng của nàng, bỗng nhiên muốn cười:

-Mẫu thân qua đời lúc ta bảy tuổi, cho dù lúc bà sắp lâm chung, cũng không nhắc tới chuyện của cha. Tới tận ba năm sau, Nhị hộ pháp tìm được ta, ta mới biết cha ta lại là Ma quân Ma giới…

-Vậy trong ba năm đó ngươi như nào? Khi đó người mói bảy tuổi…

Bỗng nhiên nghĩ tới việc mình chin tuổi đã mất cha mẹ, Mộng Tịch hiểu tâm tình hắn lúc đó.

-Ta…ta lạy một vị đạo sĩ tha phương làm sư phụ, theo hắn học pháp thuật….

-Ồ.

Mộng Tịch mơ hồ gật đầu, biết hắn nói dối, nhưng cũng không vạch trần, cắn ngón tay nói:

-Về sau người tới Ma giới sao? Vậy ngươi rốt cục là người hay yêu?

Minh Ảnh bị vấn đề lúc trước của nàng làm cho luống cuống, không biết nên trả lời như thế nào, thì vấn đề sau lại càng khiến hắn dở khóc dở cười. Bất quá cũng tốt, hắn cũng lợi dụng cơ hội này để cho qua vấn đề kia, ai ngờ đây cũng là Mộng Tịch cố ý.

-Cha ta mặc dù là Ma quân, nhưng ông ấy cũng do người phàm sinh ra…

Vì thế, hắn không phải là yêu, hắn là người!

Mang theo vài phần chờ mong, Mộng Tịch bỗng nhiên nghiêm túc nhìn hắn:

-Vậy nếu có thể, người lựa chọn ở lại đây, hay trở lại thế gian, làm một người bình thường?

Ống tay áo hơi run, Minh Ảnh kiềm chế tâm trạng, trên mặt hiện đầy vẻ hốt hoảng. Lần này, hắn bỗng nhiên rất vui vì mình đang mang mặt nạ, không đến mức để nàng thấy dáng vẻ hiện tại của hắn.

Hắn căn bản không thích cuộc sống bây giờ, nếu có cơ hội, hắn đương nhiên muốn rời đi…

Nếu có một ngày, hắn có thể tự mình lựa chọn, thì hắn nhất định sẽ mang Mộng Tịch rời khỏi nơi đây. Vĩnh viễn lánh xa ma giới. Hắn không muốn làm cái gì thiếu chủ ma giới, cũng không muốn rơi vào những vòng ân oán hận thù. Chỉ cần có thể ở bên cạnh người mình yêu, cùng ngắm mặt trời mọc, cùng chờ hoàng hôn xuống. Kể cả, chỉ có thể đứng từ xa nhìn nàng hạnh phúc, vậy hắn cũng không còn gì hối tiếc.

Nhưng chỉ cần một ánh mắt kia, Mộng Tịch đã hiểu.

Hạo Khiên ca ca, không quan tâm vì sao huynh lại làm như thế này, muội đều sẽ chờ huynh, chờ huynh một lần nữa trở về bên bọn muội, một lần nữa, làm Hạo Khiên ca ca mà muội yêu quý nhất

Lúc Minh Ảnh rời đi đã rất trể, nhìn bóng lưng hắn dần đi xa, Mộng Tịch nặng nề thở dài một hơi.

Xin lỗi, nàng không cố ý lợi dụng hắn, chỉ là…

Bất quá nàng tin, dù cho hắn biết hết mọi chuyện, hắn cũng sẽ không trách nàng. Bởi vì, hắn không giống với những người ở nơi này.

Ngẩng đầu nhìn sắc trời, cũng gần tới giờ rồi. Bàn tay đút vào túi càn khôn, vận sức gọi Thi Vương ra, đáy mắt Mộng Tịch hiện lên vẻ phức tạp.

Tối nay làm những việc này, vậy qua tối nay thì sao? Tất cả còn có thể trở về như trước sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.