Lý Trí Và Tình Cảm

Chương 8




Chung Dược Quân đảm nhiệm phó bí thư tỉnh ủy kiêm Bí thư thị ủy thành phố Cáp – Lô Hóa cũng mang tới chấn động rõ ràng. Đối với cán bộ mà nói không gì để bọn họ coi trọng bằng việc lên chức củ mình. Mà câu nói của người ở Ban Tổ chức cán bộ trình bày trong hội nghị có thể nói khắc cốt ghi tâm người nghe.

Thành phố Cáp là thành phố cấp phó tỉnh với 10 triệu dân, cũng là tỉnh thành Lô Hóa, mặc dù tổng GDP không bằng Ninh Lăng nhưng địa vị chính trị và tầm quan trọng của nó thì Ninh Lăng không thể so sánh. Bí thư thị ủy thành phố Cáp bình thường đều do thường vụ tỉnh ủy Lô Hóa kiêm nhiệm. Mà Chung Dược Quân có thể đến làm thường vụ tỉnh ủy, Bí thư thị ủy thành phố Cáp cũng là lên chức khá tốt, lần này trung ương phá cách để Chung Dược Quân kiêm nhiệm phó bí thư tỉnh ủy nữa chính là đánh giá rất cao về Chung Dược Quân.

Có lẽ đây là trung ương cho rằng thành phố Cáp cần một Bí thư thị ủy đầy năng lực thúc đẩy trọng trấn vùng đông bắc phát triển, cho nên phó bí thư tỉnh ủy sẽ kiêm chức Bí thư thị ủy thành phố Cáp. Nhưng Chung Dược Quân có thể được trung ương chọn đã nói rõ nhiều vấn đề.

Cải thiện dân sinh đã nhanh chóng trở thành từ ngữ lưu hành ở An Nguyên, tần suất sử dụng cao không kém so với phát triển kinh tế.

- Trên cao gió lạnh, chủ tịch tỉnh, tôi lúc này mới ý thức được trung ương ném tôi tới vị trí nhiều thử thách, khó khăn đến mức nào, vừa thấy lạnh vừa thấy nóng.
Vương Liệt và Triệu Quốc Đống đi tản bộ trên núi Diệu Phong.

Công viên Diệu Phong đã trở thành công viên trung tâm của cả thị xã Ninh Lăng. Nó có đủ cả rừng rậm nguyên thủy, hồ nước, địa thực vật phong phú với diện tích rộng nằm ở trung tâm đô thị Ninh Lăng, gần như là duy nhất trong tất cả đô thị Trung Quốc.

Công viên Diệu Phong cũng trở thành lá phổi xanh cho đô thị Ninh Lăng, bốn phía xung quanh núi Diệu Phong lại đang được đẩy nhanh quá trình đô thị hóa.

Mỗi lần Triệu Quốc Đống tới Ninh Lăng đều muốn đến núi Diệu Phong, đến Diệu Hồ một chuyến, cảm giác thoải mái kéo dài vài ngày không tiêu tan. Chỉ riêng điểm này Triệu Quốc Đống đã cảm thấy mình về sau có về hưu có lẽ nên quay về đây định cư, mặc dù bây giờ nó vẫn là giấc mộng xa xôi.

- Ha ha, nếu như anh cảm thấy Ninh Lăng phát triển tới độ cao này làm anh thấy “lạnh” thì có thể lý giải, vậy “nóng” đến từ đâu”?
Triệu Quốc Đống hỏi lại một câu.

Hai bên đường có không ít du khách đi dạo hoặc người dân tập thể dục, nhưng cũng không có bao người chú ý hai người đàn ông chắp tay sau lưng đi chậm. Có ba con đường ở khu này, một không được cho xe đi qua, hai đường khác chỉ có xe đạp, xe đạp điện đi qua. Hai người cố ý lựa chọn một con đường khá hẻo lánh để tránh gặp người quen.

- Cái nóng này xuất phát do từ trên xuống dưới Ninh Lăng đều rất kích thích giống như nham thạch nóng cháy đang tuôn trào. Tôi mặc dù đến chưa lâu nhưng tôi cảm nhận được mình là Bí thư thị ủy thứ năm sau khi Ninh Lăng lên cấp thị xã tới nay, tôi cảm thấy mình có trách nhiệm nặng nề. Nhất là khi hai vị bí thư trước đó tạo trụ cột cực tốt cho tôi, tôi làm như thế nào lãnh đạo các cán bộ Ninh Lăng để công việc Ninh Lăng lên bậc thang cao hơn, làm cho dân chúng càng hạnh phúc hơn, xã hội càng hài hòa, kinh tế càng phát triển, đây là thử thách tương đối lớn.
Trên mặt Vương Liệt lộ rõ vẻ trầm tư.

- Vương Liệt, không phải ra vẻ với tôi, bản lĩnh của anh tôi không phải không biết. Không sai, tôi thừa nhận Ninh Lăng phát triển đến bây giờ thì sẽ là thử thách không hề nhỏ đối với bất cứ ai làm bí thư thị ủy, nhưng nếu nói anh không có biện pháp gì thì tôi không tin.
Triệu Quốc Đống lạnh nhạt nói.
- Anh ở Ngọc Hà có thể quyết đoán chuyển hướng, đẩy mạnh ngành công nghệ sinh học của Ngọc Hà lên, thậm chí còn vượt qua ngành sản xuất thuốc lá, làm cho một thị xã nổi tiếng về sản xuất thuốc lá biến thành trung tâm công nghệ sinh học của cả nước, tôi dám nói anh đến Ninh Lăng cũng có thể làm được như vậy.

- Chủ tịch, Ninh Lăng và Ngọc Hà là hai việc khác nhau. Sản nghiệp của Ninh Lăng rất khỏe mạnh, không cần chuyển mình mà chỉ cần tiến thêm một bước phong phú và phát triển các ngành liên quan, làm cho các ngành hiện có càng chi tiết hóa hơn mà thôi.
Vương Liệt vô thức biện bạch.

- Vậy là đúng rồi, anh cũng có suy nghĩ và ý đồ của mình còn ra vẻ trước mặt tôi sao?
Triệu Quốc Đống không nhịn được trêu đối phương.
- Định thử tôi đó à?

- Không, chủ tịch tỉnh, Ninh Lăng chỉ phát triển kinh tế còn chưa đủ, ngài và bí thư Dược Quân đã khai sáng một thời đại, tôi ít nhất cũng phải làm cho chỉ số hạnh phúc của dân chúng tăng lên chứ?
Vương Liệt nghiêm túc nói.

Triệu Quốc Đống nhìn Vương Liệt thật kỹ, khẽ gật đầu.
- Anh ý thức được điểm này là tốt. Ninh Lăng sở dĩ là Ninh Lăng không phải do GDP của Ninh Lăng cao hơn nơi khác. Mà là bởi vì nó có quan niệm để dân chúng hưởng thụ thành quả phát triển. Tôi hy vọng quan niệm này vẫn được thực hiện ở Ninh Lăng.

Vương Liệt thoáng giật mình.
- Tôi hiểu.

Cất bước Đàm Vĩnh Cường, Lăng Chính Dược cảm thấy mình rất mệt mỏi.

Đàm Vĩnh Cường đến ba tỉnh khảo sát công tác xây dựng Đảng. Bạch Nhất Minh và Trần Anh Lộc toàn bộ đi cùng khảo sát An Đô, Kiến Dương cùng Lô Hóa lúc Đàm Vĩnh Cường ở An Nguyên.

Trong lúc khảo sát Đàm Vĩnh Cường cũng trao đổi vài ý kiến với mình, Lăng Chính Dược cảm thấy Đàm Vĩnh Cường khá hài lòng với công tác tổ chức của tỉnh ủy, nhất là khi bộ máy Lô Hóa sau khi được điều chỉnh lộ rõ sự hài hòa.

Làm Đàm Vĩnh Cường mơ hồ có chút buồn bực chính là tỉnh đề cử lên trên ban về đối tượng khảo sát không có Lô Hóa mà là Thiên Châu, nhưng là sau đó Đàm Vĩnh Cường lại điểm danh muốn tới Lô Hóa, đây cũng là điều làm Lăng Chính Dược phải nghiền ngẫm.

Hắn cũng thừa nhận Tiêu Phượng Minh rất có năng lực, ngay cả Văn Ngạn Hoa cũng rất thản nhiên đối mặt với mình. Chẳng qua Ban Tổ chức cán bộ trung ương trực tiếp bác bỏ đề cử của tỉnh ủy mà đến Lô Hóa vẫn làm Đàm Vĩnh Cường không quá hài lòng. Hắn không biết có phải là mình quá hẹp hòi không? Tiêu Phượng Minh làm Bí thư thị ủy Lô Hóa là do Triệu Quốc Đống đề cử nhưng cuối cùng vẫn do tập thể tỉnh ủy quyết định.

Năm 2009 đã qua hơn nửa năm, bây giờ đã tiến vào quý trung ương, phải nói công tác An Nguyên đã đạt được thành tích tương đối tốt khi nền kinh tế thế giới có khủng hoảng. Tốc độ tăng trưởng ba quý đầu năm thuộc nhóm đầu cả nước.

Chẳng qua Đàm Vĩnh Cường đến làm Lăng Chính Dược cảm thấy một tia áp lực, nó không phải đến từ Đàm Vĩnh Cường mà đến từ Triệu Quốc Đống.

Biểu hiện Kiềm Dương trong mắt Đàm Vĩnh Cường là rất bình thường, đây là người trong ban cùng đi với Đàm Vĩnh Cường nói cho mình biết. Đàm Vĩnh Cường có cái nhìn với tác phong quá hư và sức chấp hành của đảng ủy Kiến Dương. Lúc trao đổi ý kiến với mình thì Đàm Vĩnh Cường cũng toát ra ý này, điều đó làm tâm trạng Lăng Chính Dược thoáng cái không vui.

Lý Tấn làm quá lâu ở ban, không quen với công tác cơ sở, điểm này Lăng Chính Dược biết rõ. Vì vậy sau khi mình đến An Nguyên liền trực tiếp bố trí hắn đến làm Bí thư thị ủy Kiến Dương, cũng chính là muốn hắn tốt nhất rèn luyện ở vị trí này vài năm. Không ngờ đến ban truyền tới tin tức nói thành phố Kiến Dương làm gì mà công trình mặt mũi, mà Đàm Vĩnh Cường không biết sao hiểu vấn đề này nên mới ở Kiến Dương hơn nửa ngày.

So sánh hai điểm này mới làm Lăng Chính Dược thuế uể oải, buồn bực. Người mình chọn biểu hiện không được tốt nhưng người Triệu Quốc Đống đề cử lại rất có danh tiếng, thậm chí trung ương cũng cho là như vậy, đây có khác gì tát vào mặt mình.

Lăng Chính Dược không xác định Đàm Vĩnh Cường chuyên môn muốn tới Lô Hóa là có ý gì đặc biệt không? Nếu là có thì Đàm Vĩnh Cường thật sự khá ghen ghét Triệu Quốc Đống.

Lãnh đạo đảng ủy càng quan trọng chính là quyền lãnh đạo về phương hướng và tổ chức nhân sự. Mà tỉnh ủy ở điểm này càng cần có sự nhạy cảm và dũng khí quyết định, Lăng Chính Dược cảm thấy hai điểm này mình đều không thiếu, nhưng chuyện lần này làm hắn phải lo lắng.

Có lẽ tuổi của mình đã cao nên không còn được tỉnh táo như trước ư?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.