Lý Trí Và Tình Cảm

Chương 6




Cảnh ngộ mỗi người là khác nhau. Triệu Quốc Đống không cho rằng Lệnh Hồ Triều đến Ban tổ chức cán bộ công tác là bị đẩy ra rìa, thời gian dài làm việc bên cạnh mình, còn trẻ như vậy đã đến Quy Ninh làm phó chủ tịch huyện thì rất có vẻ đắc chí. Chẳng qua lúc ấy mình phải rời khỏi Hoài Khánh nếu như không sớm an bài sẽ trì hoãn tiền đồ của Lệnh Hồ Triều. Vì vậy hắn mới để Lệnh Hồ Triều đến Quy Ninh. Bây giờ Thị ủy Hoài Khánh điều Lệnh Hồ Triều về Ban Tổ chức cán bộ cũng là có suy nghĩ rất kỹ, rượu ngon phải ủ mới ngon.

Lệnh Hồ Triều làm việc ở Quy Ninh mấy năm coi như là rèn luyện, một năm trợ lý chủ tịch, năm năm phó chủ tịch huyện, coi như cán bộ cấp phó huyện nhiều thâm niên.

Lệnh Hồ Triều từng phụ trách công tác thu hút đầu tư, kinh tế công nghiệp, quản giao thông, xây dựng đô thị…. có thể nói là nghiệp vụ bên ủy ban nắm rõ như lòng bàn tay. Quy Ninh đứng thứ nhất thứ hai của Hoài Khánh, giáp ranh An Đô, dù là ở phương diện gì cũng đều tốt. Lệnh Hồ Triều mới hơn 30 tuổi có thể làm được như vậy đã nói rõ tất cả.

35, 36 tuổi làm phó Trưởng ban tổ chức cán bộ Thị ủy, lên cấp chính huyện chỉ là một bước nữa mà thôi. Chuyện này Lệnh Hồ Triều có lẽ nên thấy đủ, đương nhiên cũng không có nghĩa y chấp nhận dừng ở vị trí này không tiến, có ai không muốn tiến thêm một bước nữa chứ? Nhất là khi biết Âu Dương Cẩm Hoa cũng lầm cán bộ cấp phó huyện vài năm, Lệnh Hồ Triều càng thấy gấp gáp hơn. Khẽ nhấp một ngụm trà, Triệu Quốc Đống không ngừng suy nghĩ chuyện trước đây.

Chè Thanh châm này Lam Hữu Phương mỗi lần đến đều mang trà cho hắn, tâm tư này làm Triệu Quốc Đống rất cảm động.

Tính cách ngay thẳng của Lam Hữu Phương thực ra cũng không quá thích hợp công tác bên ủy ban, đến Đảng ủy làm sẽ thích hợp hơn một chút. Lam Hữu Phương làm phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Hoài Khánh một năm rưỡi, đầu năm nay Lam Hữu Phương cuối cùng lên Sở nông nghiệp tỉnh làm chánh thanh tra. Đối với người ở độ tuổi như Lam Hữu Phương mà nói có lẽ đây là cơ hội cuối cùng để lên cấp phó giám đốc sở trước khi về hưu.

Triệu Quốc Đống phát hiện mình có lẽ không thể tránh được việc muốn cho một số cán bộ có quan hệ mật thiết hoặc cán bộ mình tán thành nhiều cơ hội hơn chút. Mình từng phê phán hiện tượng dùng người thân, cũng nói không ít trong các hội nghị lớn nhỏ nhưng không biết từ lúc nào mình đã có khuynh hướng này.

Hắn cũng từng nhiều lần kiểm điểm hành vi của mình, cuối cùng kết luận chính là mình tuy dùng tình cảm nhưng vẫn kiên trì được nguyên tắc.

Như Lam Hữu Phương từng hy vọng đến một thị xã nào đó làm thường vụ, chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật, thị xã đó thực ra là Thiên Châu, hy vọng Triệu Quốc Đống có thể giúp một chút. Triệu Quốc Đống cân nhắc mãi vẫn không ra mặt. Cán bộ Thiên Châu có tư tưởng bảo thủ, Thị ủy đang toàn lực phá vỡ quan niệm này, đổi mới quan hệ. Lam Hữu Phương lại là người có tính cách khá bảo thủ, ngay thẳng, y đến Thiên Châu rất khó nói sẽ tạo tác dụng gì ở trong đó, cho nên ở vấn đề này Triệu Quốc Đống vẫn không đồng ý. Ở vấn đề dùng người, Triệu Quốc Đống mặc dù là biết rõ sẽ bị mắng dùng người thân nhưng hắn vẫn không hề lùi bước, chỉ cần cảm thấy người này có thể phát huy tốt trên vị trí thì hắn không ngại gánh chịu trách nhiệm.

Chỉ riêng việc Chu Trọng mới làm bí thư quận ủy Thiên Châu một năm được Triệu Quốc Đống đề cử tới Thiên Châu làm phó thị trưởng cũng khiến cho tỉnh ủy tanh luận tương đối lớn, nhất là Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Phùng Cương có cái nhìn lớn với đề cử này, cho rằng Chu Trọng vừa mới đảm nhiệm chức bí thư quận ủy có một năm đã lên cấp phó giám đốc sở là không phù hợp nguyên tắc chọn lựa cán bộ. Triệu Quốc Đống lại kiên quyết nói khi phân công cán bộ không phải dựa vào khuôn mẫu. Sự phát triển mấy năm qua của Đông Giang mọi người đều thấy rõ. Vấn đề này tạo thành tranh luận lớn ở hội nghị thường vụ tỉnh ủy, nhưng cuối cùng Bạch Nhất Minh và Trần Anh Lộc cùng ủng hộ nên đề nghị được thông qua.

Tình hình Thiên Châu vẫn không làm người ta hài lòng. Mặc dù Trác Ninh làm bí thư khiến tình hình Thiên Châu có chút thay đổi nhưng quan niệm tư tưởng bảo thủ của Thiên Châu vẫn là cản trở lớn đến sự phát triển kinh tế của địa phương. Nhất là khi cán bộ địa phương vẫn chiếm một vài vị trí quan trọng, Trác Ninh cũng đề nghị tỉnh ủy cần thích hợp điều chỉnh bộ máy Thiên Châu, xúc tiến quan niệm tư tưởng của Thiên Châu thay đổi mạnh.

Ở tình huống này đầu năm nay tỉnh ủy đã tiến hành điều chỉnh bộ máy Thiên Châu. Vương Lệ Quyên đến làm phó bí thư thị ủy Thiên Châu, một vị trưởng phòng của Ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy đến làm thường vụ thị ủy, trưởng ban tổ chức cán bộ Thiên Châu. Hàn Đông mới làm trợ lý trưởng ban kiêm trưởng phòng văn nghệ của Ban Tuyên giáo Thị ủy An Đô đến làm thường vụ thị ủy, trưởng ban tuyên giáo Thiên Châu.

Triệu Quốc Đống cũng có chút bất ngờ vì việc Hàn Đông được đề cử làm thường vụ thị ủy, trưởng ban tổ chức cán bộ Thiên Châu, nhưng hắn đương nhiên vui mừng. Chẳng qua việc vận động đề cử này không quan hệ đến hắn, chắc là do Trần Anh Lộc và Quan Kinh Sơn phát huy tác dụng không nhỏ trong đó. Sức ảnh hưởng của Hàn Độ là không thể xem nhẹ. Mặc dù là Lăng Chính Dược cũng sẽ không muốn đắc tội quá mức với Hàn Độ ở vấn đề này.



Hàn Đông đứng im trước cửa sổ không nhúc nhích, Triệu Quốc Đống không có ở đây, thư ký của hắn dẫn cô trực tiếp vào, xem ra Triệu Quốc Đống đã chuyên môn dặn dò, nghĩ vậy Hàn Đông không khỏi nóng mặt nhưng lập tức bình tĩnh lại. Bây giờ mình đã là thường vụ, trưởng ban tuyên giáo Thiên Châu, mình lấy thân phận này lên tỉnh làm việc.

Tháng sáu Thiên Châu sẽ cử hành hội chợ nông sản quốc tế đồng thời có các tiết mục văn nghệ, hoạt động này khá quan trọng đối với Thiên Châu. Vì hoạt động này, Thị ủy, ủy ban Thiên Châu đã bắt đầu chuẩn bị tỉ mỉ từ năm ngoái, cũng chính là hy vọng thành công rực rỡ để đẩy mạnh ngành du lịch của Thiên Châu, đồng thời cũng khiến các loại đặc sản của Thiên Châu mở rộng đường tiêu thụ.

Cô nhìn đồng hồ, cô chờ đã hơn mười phút. Triệu Quốc Đống xem ra rất bận, thư ký của hắn thực ra khá ân cần, cứ khoảng năm phút là vào rót nước thêm cho mình, thuận tiện nói vài câu.

- Trưởng ban Hàn, xin chờ chút, hội nghị đã kết thúc, chủ tịch tỉnh có thể còn nói chuyện với vài đồng chí rồi lập tức về ngay.
Âu Dương Cẩm Hoa khá cung kính nói.
- Cảm ơn thư ký Âu Dương, anh đi làm việc đi, tôi chờ ở đây một lúc cũng không sao.
Hàn Đông nhẹ nhàng nói.

- Được, chị có chuyện thì nói với tôi, tôi ở ngay văn phòng đối diện.
Âu Dương Cẩm Hoa rất lễ phép rời đi.

Hàn Đông nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, mặc dù là đã đến Thiên Châu nhận chức hai tháng nhưng còn có chút không quen việc người xung quanh quá tôn trọng và kính sợ mình. Ở Ban Tuyên giáo Thị ủy An Đô không có nhiều quy củ như vậy. Hàn Đông có tính dễ gần, nhất là với các đồng nghiệp quen thuộc thì nói chuyện và làm việc càng tự do tự tai. Mặc dù là lên chức làm trợ lý trưởng ban cũng không có thay đổi mấy nhưng không ngờ thoáng cái làm mình đến Thiên Châu xa xôi nhận chức.

Mặc dù đợt tết Nhị thúc đã đề cập công việc mình có thể sẽ điều chỉnh nhưng Hàn Đông tưởng mình có thể chuyển từ trợ lý trưởng ban lên làm phó trưởng ban, hoặc điều lên Ban Tuyên giáo tỉnh ủy. Trưởng ban Hác có ấn tượng tốt đối với mình, mấy lần hỏi mình có muốn lên Ban Tuyên giáo tỉnh ủy làm việc không? Mình vì thấy quen ở Ban Tuyên giáo Thị ủy nên muốn ở lại An Đô.

Không ngờ tất cả lại diễn ra đột nhiên như vậy. Ngay cả Hàn Đông cũng cảm thấy mình đến làm thường vụ thị ủy Thiên Châu có phải là lý lịch của mình quá thiếu không? Tuy mình lên cấp chính huyện ba năm nhưng mới làm trợ lý trưởng ban mới một năm, lần này để mình đến Thiên Châu làm trưởng ban tuyên giáo, cô có chút lo lắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.