Lý Mỹ Hà, Cô Gái Tài Ba

Chương 51: Chui đầu vào lưới




Không nghĩ tới cái gì?" Mộ Yến Thần lạnh nhạt hỏi tới.

"A. . . . . ." Phó Ngôn Bác tự giễu cười cười, "Không nghĩ tới vẫn không gặp được người muốn gặp, tôi cũng không chết. Lúc trước bệnh nặng đã dạo qua một vòng quỷ môn quan, có thể hiểu rõ ràng rất nhiều việc ."

Hai mắt sắc của Mộ Yến Thần tối sẫm, ngước mắt quét về phía người giúp việc vẫn còn ở bên cạnh.

Phó Ngôn Bác phát giác có một chút không thích hợp, ngoái đầu nhìn lại người giúp việc, giọng nói nhạt nhẽo: "Sana, đi gọi điện thoại hỏi phu nhân xem trưa nay lúc nào thì bà ấy trở lại."

Người giúp việc tên là Sana có thân hình phục phịch cúi đầu chào, xoay người đi ra ngoài.

"Cậu đây là. . . . . . Có lời gì muốn nói với tôi?"

Mộ Yến Thần nhìn ông ta nói: “Khi ngài trở về nước tìm người, thì bà ấy đã qua đời. Năm năm trước tại thành phố C, bà ấy gặp tai nạn xe cộ ngoài ý muốn, cấp cứu không thành nên đã mất.”

Trong đầu Phó Ngôn Bác giống như có một tiếng sét, ầm ầm nổ vang! ! !

Toàn thân ông như hóa đá tưởng chừng không hít thở nổi, mắt mở thật to, và cũng khiếp sợ vô cùng, bí mật giấu kín trong lòng hơn hai mươi năm cứ như vậy bất thình lình bị phơi bày ra! !

Ông hơi suy sụp, ngực giống như bị nện vào đau đớn không thể át, tay ông run rẩy cầm lấy nắp bình trà, cầm lên lại rớt xuống, bất chợt rớt thẳng xuống đất vỡ vụn ra thành nhiều mảnh, Mộ Yến Thần nhíu mày lại, muốn đưa tay đỡ, lại thấy ông ấy đột nhiên đứng dậy, sải bước đi về phía cửa sổ. . .

Khí lạnh cùng mưa bụi xuyên thấu qua cửa sổ bay vào phòng, Phó Ngôn Bác run rẩy, bỗng nhiên đóng mạnh cửa sổ lại! "Ầm!" Một tiếng, âm thanh vang vọng rất là kinh người!

Mấy cánh cửa sổ cũng bị đóng lại rất nhanh, lúc này Phó Ngôn Bác mới xoay người trở lại ngồi xuống, nhìn Mộ Yến Thần giống như là gặp quỷ.

"Rốt cuộc cậu là ai?" Ông cố làm cho mình trấn định lại, chậm rãi hỏi.

Ánh mắt Mộ Yến Thần sắc bén thâm thúy không rõ, lạnh nhạt nói: "Ngài biết tôi nói tới ai?"

"Tôi hỏi cậu là ai??"

Người giúp việc đi tới nói: "Phu nhân nói bà ấy sẽ mau chóng trở về, bà ấy đã sắp đến nhà của thiếu gia rồi, có thể cùng với thiếu gia trở về đây."

Phó Ngôn Bác phất tay: “Đi xuống!"

Mộ Yến Thần nhìn người đàn ông mất khống chế trước mắt, chậm rãi dựa vào lưng ghế sa lon, nói thẳng: "Ngài không cần để ý làm sao tôi biết chuyện của ngài và bácTô, tôi tới là muốn nói cho ngài biết, hơn hai mươi năm trước hai người không chỉ là tình cờ gặp gỡ, hai người còn có một người con gái, cô ấy hiện ở tại Trung quốc, tên cô ấy là Mộ Lan Khê."

Phó Ngôn Bác cảm thấy muốn phát điên rồi.

Toàn thân, tâm trí đều lơ lửng như ở trong không trung, sau một hồi lâu ông mới phản ứng kịp Mộ Yến Thần đang nói cái gì. Ông đứng dậy, cứng đờ bước đi từ từ ra phía ngoài, sau hai bước dừng lại, tái mặt xoay người, trầm tĩnh nói: "Mộ tiên sinh, phu nhân và con trai của tôi sắp trở lại, nếu như cậu không còn gì để nói, không ngại có thể ở lại chỗ này chúng ta cùng nhau nói chuyện phiếm uống trà, nếu như cậu có chuyện cần phải làm, đại khái có thể thừa dịp vợ con tôi chưa quay trở lại chúng ta có thể bàn bạc. . . "

Phó Ngôn Bác đi tới, trong con ngươi trầm tĩnh như nước: "Cậu muốn bao nhiêu tiền?"

Hai hàng lông mày Mộ Yến Thần nhảy lên! !

Trong con ngươi khí lạnh và sương giá trong nháy mắt ngưng kết lại, một tay anh đỡ lấy đầu, ánh mắt trong suốt chậm chạp nhìn chăm chú vào mặt Phó Ngôn Bác: "Ông nói gì?"

Phó Ngôn Bác hơi nở nụ cười, hai tay mở ra nói: "Trang viên của tôi tuy nói là mua từ mấy năm trước, nhưng ở Luân Đôn cũng là trang viên xa hoa đứng nhất đứng nhì, tôi đưa cho cậu. Cậu còn muốn gì khác nữa?"

Sắc mặt Mộ Yến Thần tái nhợt, ngón tay cong lên khớp xương kêu rắc rắc.

"Tiền bạc, địa vị, hoặc là cậu muốn có một chỗ đứng trong hoàng tộc tôi đều có thể thỏa mãn, ở Luân Đôn (thành phố thuộc tỉnh Ontario của Canada không phải London thủ đô của nước Anh) hay ở Anh quốc, tôi cũng có một chút ít năng lực, cậu hãy suy tính một chút đi! !" Phó Ngôn Bác hơi kích động, nỗ lực nắm chặt nắm tay không để cho mình phải kích động, "Trước khi cậu tới đây, chắc đã điều tra qua gia đình của tôi, tất nhiên tôi không nghĩ phải mất đi tất cả những thứ trước mắt, cậu có điều kiện gì cứ việc nói thẳng ra."

Ánh mắt Mộ Yến Thần đã hoàn toàn lạnh như băng.

Khóe miệng đẩy ra nụ cười giễu cợt, một loại cười lạnh, anh bắt đầu cảm thấy lúc trước Tô Nhiễm Tâm nói cũng không sai, anh thật sự không nên có ý nghĩ kỳ lạ cho rằng chạy đến Luân Đôn liền có thể thay đổi cái gì, tình huống này anh đã sớm nghĩ tới, nhưng anh vẫn muốn hỏi một câu. . .

“Ông không muốn biết dù là một chút, cuộc sống hiện tại của con gái ông trôi qua như thế nào? Cô ấy ở Trung quốc, trên người lại có thân thế bí mật như vậy, một khi bị người bới móc ra cô ấy sẽ sống sao đây?" Ngón tay thon dài vuốt nhẹ trên môi mỏng, anh cười yếu ớt, "Phó tiên sinh, vợ con song toàn cảm giác như thế nào? Có thật là ông không sai không? Có một người phụ nữ vì để cho cuộc đời của ông trôi qua an ổn hạnh phúc, tự mình gánh chịu mọi hậu quả, hai mươi năm qua, cũng không đổi được một câu thăm hỏi, một câu quan tâm của ngài?"

Toàn thân Phó Ngôn Bác cứng ngắc tại chỗ, nét mặt trắng bệch như sáp.

Cửa chính trang viên bị đẩy ra kêu “ken két”, khí lạnh ùa vào dường như có thể đông cứng người ta, bóng của các cột trụ hành lang hiển thị thành một hàng, một bóng dáng ưu nhã cao quý chậm rãi bước lên bậc thang, bên cạnh là một người con trai vận trang phục quý tộc, sắc mặt anh ta lạnh như băng trầm tĩnh, cũng đi theo vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.