Lý Mỹ Hà, Cô Gái Tài Ba

Chương 3: Người vô tâm




Hoàng Bắc Nguyệt nhìn quanh bốn phía, trầm ngâm nói: “Tộc trưởng, Bách Mục Hàn Thiềm kia sợ ánh sáng?”

Tộc trưởng Hách Na Lạp bội phục nhìn nàng một cái, nói: “Không sai, trên người nó có quá nhiều mắt, nếu có ánh sáng chiếu xạ, mắt của nó sẽ mở không ra được.



Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, rồi tiếp tục nghe ngóng rất nhiều chuyện liên quan đến Bách Mục Hàn Thiềm từ tộc trưởng Hách Na Lạp, sau đó mới nghỉ ngơi một lát ở trong căn nhà gỗ nhỏ mà tộc trưởng Hách Na Lạp an bài.

Nhắm mắt nghỉ ngơi một hồi, bên ngoài liền vang lên tiếng gõ cửa, Hoàng Bắc Nguyệt đứng dậy đi mở cửa, thấy Cát Khắc đứng bên ngoài, còn có mấy thanh niên trai tráng trong thôn, ai nấy trông lên đều là người tài giỏi! “Các hạ, đây đều là những cao thủ trong bộ lạc bọn ta, tự nguyện đi theo ngài đối phó con Bách Mục Hàn Thiềm kia!”

Cát Khắc nhiệt huyết mà nói.

Ánh mắt của Hoàng Bắc Nguyệt quét qua từng khuôn mặt trẻ tuổi mang đầy vẻ mong chờ này, bọn họ đại khái đều đã nghe Cát Khắc nói về chuyện của nàng, bởi thế ai nấy đều vô cùng kính nể mà nhìn nàng.

“Đi theo ta thì được, chẳng qua, ta muốn các ngươi chuẩn bị cho ta một số thứ.



Mọi người nghe nàng đáp ứng, lập tức hoan hô một tiếng, Cát Khắc kia cao hứng hỏi: “Thứ gì? Bọn ta lập tức đi chuẩn bị!”

“Đá thạch anh màu trắng và hàn đồng, cộng với một số huỳnh thạch, càng nhiều càng tốt.



Cát Khắc ngẩn ra một chút, nói: “Những vật liệu này đều rất dễ tìm được, nhưng chúng ta đối phó Bách Mục Hàn Thiềm, cần những thứ này sao?”

“Chúng ta cần một số đạo cụ đặc thù, phải dùng mấy vật liệu này luyện chế.



Hoàng Bắc Nguyệt cũng không ẩn giấu, những người này đi theo nàng, nàng tự nhiên sẽ sử dụng triệt để! Cát Khắc giật mình mà há hốc miệng, nói: “Luyện, luyện khí… chẳng lẽ các hạ ngài còn là luyện thuật sư?”

Luyện thuật sư đấy! Một vị luyện thuật sư trẻ tuổi như thế? Nàng có Băng Linh Huyễn Điểu, là triệu hoán sư trẻ tuổi có thực lực cường hãn, đã khiến người rất ghen tị rồi, nhưng nàng vậy mà còn là một luyện thuật sư! Người này là trời sinh đến để đả kích những người có tư chất bình thường như bọn họ sao? “Không sai, mau đi chuẩn bị đi, chúng ta sáng mai sẽ xuất phát.



Lúc Hoàng Bắc Nguyệt nói chuyện, có loại khí chất lãnh đạo trời sinh, khiến những người kia từ đáy lòng phục tùng nàng.

Cát Khắc gật đầu, một đoàn người trẻ tuổi cũng bị chấn động như hắn xoay người rời khỏi, đi được mấy bước, lại quay đầu qua, nhỏ giọng hỏi: “Các hạ, ta, ta có thể hỏi ngài một cái vấn đề không?”

“Hỏi đi.



Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu.

Cát Khắc nuốt một ngụm nước miếng, mới hỏi: “Ngài, năm nay quý canh của ngài là bao nhiêu vậy?”

Quý canh? Trên đầu Hoàng Bắc Nguyệt bốc ra một đường đen, bình thường quý canh là dùng để hỏi trưởng bối lớn tuổi, mới dùng ‘quý canh’ đi? Nhưng nàng còn nhỏ tuổi hơn Cát Khắc nữa kìa! Nàng bất đắc dĩ nói: “Ta mười bảy tuổi.



“Mới mười bảy?”

Cát Khắc không khỏi bật thốt, “Ngài không có thay đổi bề ngoài chứ?”

Có một số triệu hoán sư thực lực rất mạnh, sẽ trông rất trẻ, hoặc dùng một số thủ đoạn để thay đổi bề ngoài của mình, để cho mình trông lên vĩnh viễn trẻ tuổi.

Cát Khắc liền cho rằng Hoàng Bắc Nguyệt là người như vậy.

“Ta rất thích bề ngoài của mình.



Hoàng Bắc Nguyệt nói xong, rồi xua xua tay với bọn họ, “Mau đi đi.



Nói xong liền đóng cửa lại.

Đám người Cát Khắc ở bên ngoài, đối mặt nhìn nhau, vẻ mặt như ăn phải quả đắng.

“Ôi, thật là người so với người chỉ muốn tức chết, ta đã hai mươi tuổi rồi, mới có một chút xíu tiến bộ như vậy thôi, ở trước mặt nàng ta, đầu cũng ngẩng lên không nổi.



“Bọn ta cũng vậy nè, Cát Khắc đại ca!”

Mà lúc này, ở trong phòng của tộc trưởng Hách Na Lạp, một chén đèn dầu lờ mờ chiếu ra bóng người già nua ở trong góc từ đường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.