Ly Hôn Vui Vẻ

Chương 388: Truyền thuyết, trăm năm phúc tinh




Chương 16

Trong nhà thức ăn luôn luôn là do Định Duệ xử lý,đột nhiên có mộtông bốxuất hiện hắn dùng hết sức lực làm một bàn lớn thức ăn.

Anh em nhà họ Qúy và Quỷ Diện biết rõ tay nghề Định Duệ rất cao, vừa nghe đến buổi tối sẽ ănlẩu, nước miếng cũng đã chảy dài ba thước. Bất quá Đỗ Ưng Dươngquét ánh mắt lạnh như băng, ám chỉ đầy đủ tiệc liên hoan đêm nay chỉ có người nhà mới được tham gia, còn người ngoài thì không cần ở lại, chỉ sợ lo lắng đến tánh mạng.

Vì bảo vệ tính mạng ba người họ chịu côn trùng trong bụng lồng lộn,lòng bàn chânchuyển động chuồn mất.

“Mẹ ơi, ăn cơm!” Định Duệ hô,rồi bưng lên một chén tương cà ngồi xuống bên cạnh bàn.

Cửa phòng chậm rãi mở ra, đầu tiên là thấy một đôi mắt lanh lợi thẳng nhìn,nháy mắt nháy mắt quan sát tình huống.

Cô rướndài cổ xanh xao quan sát, lại thăm dò nhìn Đỗ Ưng Dương trong phòng khách,xem hắn có ăn cùng không.

Thân hình cao lớn đi tới, ngồi xuống ở bên cạnh bàn, trùng hợp chính là ngồi trúng vị trí của cô.

Thiên Vẫn mạnh mẽ chạy đi ra, trừng mắt nhìn Đỗ Ưng Dương đang ngồi yên.

“Đây là chổ ngồi của em nha.” Cô kháng nghị nói, hai tay chống nạnh không chịu ngồi yên nhìn chổ ngồi của mình bị người khác chiếm.

Cùng hắn ngồi cùng bàn ăn cơm,cô phải có ý kiến của mình chứ!

Tuy rằng không thể chống cự hắn xâm nhập nhưng mà cô còn muốn kiên trì nho nhỏ tôn nghiêm của mình nha, tối thiểu duy trì được vị trí chủ nhà nha, vị trí này cô ngồi chín năm nói cái gì cũng không thể nhường cho người ta.

Con ngươi đen thản nhiên liếc mắt nhìn cô một cái, thân hình to lớn như núi đứng dậy, thay đổi cái chỗ ngồi,hắn lười so đo với cô.

Được nho nhỏ thắng lợi đôi môi đỏ mọng của Thiên Vẫn khẽ nhếch,từ sau khi hắn xuất hiện cô đã bị dẫm nát lòng tự trọng, cuối cùng cũng đạt được trấn an.

Cô không chút khách khí tiến lên, ngồi ở chỗ lúc nãy hắn ngồi,mùi vị canh loãng thật sự rất thơm, bàn đầy đồ ăn xem ra là một bửa tiệc phong phú,cô đã rất gấp rút nha.

Giơ chiếc đũa lên,cô vùi đầu khổ ăn, sau khi ăn vài đũa cô mới phát hiện người đàn ông ngồi ở bên cạnh thủy chung bất động như núi, trầm tĩnh im như là pho tượng.

“Tại sao không ăn?” Thiên Vẫn cắn chiếc đũa, đem tôm tươi bỏ vào canh loãng . Tôm nhanh chóng cong lại hiện ra màu đỏ diễm lệ,cô nhìn thấy nước miếng đều nhanh chảy xuống. Thấy hắn vẫn là không hề động tay cônhịn không được lại mở miệng.

“Làm gì sửng sờ bất động ở nơi đó nha? Anh không ăn sao?”

“Không có.” Đỗ Ưng Dương đạm mạc trả lời, đầu ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn.

“Gạt người!” Thiên Vẫn vung chiếc đũa, lập tức đi ra ,không tin vào lời ma quỷ của hắn.

Thể trạng người này cũng không giống như trường kỳ chịu đói chịu ngược nha ! Nói nửa là Thượng Quan gia cũng không keo kiệt, ngược lại còn rất hào phóng, tuyệt đối sẽ không hà khắc cấp dưới, làm sao có thể để hắn đói bụng? Hắn nói như vậy chính là muốn lừa gạt người ta đồng tình nha?

Định Duệ đem lòng đỏ trứng đánh vào trong cái dĩa cùng tương đổ vào, thuần thục dùng chiếc đũa quấy. Hắn quay đầu nhìn sang ──

Xem khí thế của cha hắn nhất định là sinh ra đã bất phàm, có lẽ chưa ăn qua món bình dân như vậy! Người có tiền lúc ăn cơm cũng rất chú trọng, làm sao giống như bọn họ vậy, đem đồ ăn bỏ vào trong canh loãng, chỉ chốc lát sau liền dung đũa cuồng ăn, cả nhà giống như quỷ đói đầu thai, động tác chậm một chút thì bị người ta ăn hết.

“Người nhà của anh chưa từng ăn qua lẩu sao?” Vậy bọn họ ăn cái gì? Bít tết hoặc vây cá sao?

“Anh không có người nha.”

“Ack, người nhà của mình cũng không liên lạc?” Hào môn thân tình mỏng sao?

“Đều đã chết.”Giọng hắn bình thả, không có nửa phần cảm xúc.

Bốp một tiếng chiếc đũa trong tay Thiên Vẫn rơi ở trên bàn,miếng thịt nhấm nuốt đến một nửa cũng trở nên giống vụn gỗ, làm cho cô nuốt không trôi.Cô trừng mắt nhìn nồi canh loãng quay cuồng, không dám nhìn vẻ măt của Đỗ Ưng Dương, cuối cùng đoán trong lời nói của hắn hàm chứa ý gì.

Lẩu luôn là một đám người vô cùng náo nhiệt cùng nhau ăn, một mình đối mặt với một cái lẩu lớn,chẳng những không cảm thụ được ấm áp, ngược lại sẽ cảm thấy càng thêm cô đơn nha?

Chẳng lẽ hắn thủy chung chỉ có một mình chưa từng có ngườilàm bạn hắn?

Trên bàn cơm một trận trầm mặc, chỉ có Tiểu Dụ cúi đầu cắn cải trắng, ngẫu nhiên phát ra tiếng động.Cô bé không ngừng cắn cải trắng, chỉ có thể đối với món ăn này kêu gào.

Định Duệ lấy bát Tiểu Dụ ra, lấy con dao thái cải trắng ngắn lại,sau đó mới đưa trả lại vào bát cho cô.

“Mẹ ơi,mẹ thân là chủ nhà, dù dao cũng nên nói sao để khách đến ăn cùng nha?” Hắn thật cẩn thận nhắc nhở, cố gắng tạo cơ hội.

Khách? Đối với khách thì nên lễ phép, nhưng mà đối với vị khách không mời mà đến thì không cần tỏ khuôn mặt hòa nhã nha?

Bất quá nói trở lại, thân thế hắn nghe qua dường như rất nhấp nhô,cô lại khi dễ hắn, có phải rất không biết thông cảm không? Còn nữa trên bàn cơm thủy chung có người bất động không ăn, nhìn rất chướng mắt cũng sẽ ảnh hưởng cảm xúc dùng cơm nha.

“Những món thịt này ăn nóng mới ngon, sau khi chấm tương là có thể ăn.” Thiên Vẫn đưa tới một số miếng thịt đã chính, bắt đầu nhúng thịt, mặc dù có chút không tình nguyện nhưng vẫn nhanh chóng nhúng hết một dĩa, xếp ở trong bát của hắn thành một ngọn núi nhỏ.

“Hương vị cải trắng cũng không tệ nha.” Định Duệ lên tiếng nhắc nhở, muốn gắp cải trắng cho cha.

Tiểu Dụ nhìn thấy cải trắng mình yêu thích bị gắp đi, vội vàng há miệng cắn, không những cắn cải trắng còn cắn ngay cả chiếc đũa.

“Tiểu Dụ, mở miệng ra.” Định Duệ muốn rút chiếc đũa về nhưng sắp thành lại bại.

“Ưm ưm.” Cô bé lấy lắc đầu cộng thêm dùng sức nhấm nuốt biểu đạt mình không chịu ── còn muốn đem cải trắng nuốt vào bụng trước,cô không chịu mở miệng ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.