Ly Hôn Với Nhân Vật Phản Diện

Chương 42




Bởi vì trừ nàng, không người nào có thể làm ra một trận pháp giống sư phụ như vậy.

Thẩm lão gia mặt lộ vẻ bi thương, mặt mày ép tới thật thấp, lão trầm trầm nói: "Nàng chết rồi."

"Chết?" Vân Thiếu Khanh cả kinh lập tức đứng lên, "Không thể nào! Nếu như sư tỷ đã không còn ở nhân thế, như vậy trận pháp này là ai điều khiển?"

Trận pháp của bọn họ bất đồng với của những người khác, trận pháp quá mức thâm ảo uy lực cường đại, trừ phi là đối địch, nếu không trong ngày thường coi như phòng ngự, tuyệt đối cũng sẽ không triển khai toàn bộ trận pháp.

Nếu sư tỷ chết rồi, đã thành thói quentừ nhỏ, nàng cũng sẽ tắt trận pháp, sẽ không tạo thành tổn thương với người vô tội.

Huống chi, coi như trận pháp lợi hại, nếu như không có trận chủ chỉ huy, nó cũng không thể tất cả phát huy tác dụng.

Cho nên hắn khẳng định lúc ấy có người đang trong trận.

Chỉ là nàng chạy trốn quá nhanh, hắn còn phải cứu người, không còn kịp đuổi theo nữa.

Tô Mạt nhìn về phía Thẩm lão gia: "Lão gia, nhưng không thể xác định chắc chắn?"

Thẩm lão gia thở dài: "Thật ra thì cũng không có gì, Tử Quân đích xác là chết rồi, ta tận mắt nhìn thấy, chỉ là...... Nàng có một muội muội, là một năm sau khi ta biết Tử Quân có tới tìm nàng. Nàng còn lợi hại hơn so với Tử Quân, theo các ngươi nói, có thể càng giống như là nàng gây nên."

Bên kia Thẩm Phỉ cùng Thẩm Tam đều là cảm xúc phập phồng, không ngờ phụ thân vẫn còn có một đoạn chuyện cũ như vậy.

Bọn họ lại không biết gì cả.

Thẩm Phỉ cũng may, là người chững chạc, mà Thẩm Tam cũng có chút táo bạo, xem ra mình tính tình hoa hoa, ngược lại là truyền từ phụ thân.

Không trách được mẫu thân căm thù đến tận xương tuỷ tính tình này của hắn.

Chỉ là vì sao người trong nhà chưa bao giờ nhắc qua?

Vân Thiếu Khanh chắp tay một cái: "Thẩm lão gia, có thể nói một chút tình huống của vị Tử Lâm phu nhân kia không? Hôm nay ở nơi nào?"

Thẩm lão gia lắc đầu một cái: " Sau khi Tử Quân chết, nàng hận ta tận xương, một ngày Tuyết Dạ thích sát ta, ai biết cuối cùng lại không xuống tay, xoay người đi luôn. Sau lần đó, lão phu không còn gặp qua nàng."

Ánh sáng trong mắt Vân Thiếu Khanh dấy lên lại dập tắt, xem ra vẫn là không thu hoạch được gì, vốn còn tưởng rằng sẽ hoàn thành được sứ mệnh tìm được sư tỷ rồi.

Tô Mạt cảm thấy hắn mất mát, nhìn hắn một cái: "Có thể xin lão gia vẽ hai bức họa cho Vân công tử không?"

Chính Vân Thiếu Khanh cũng không biết sư tỷ mình, ngàn dặm xa xôi tới tìm người, chỉ sợ cũng không dễ dàng như vậy.

Nhắc tới cũng kỳ quái, sư phụ hắn làm thế nào biết đồ đệ mình làm ác ở bên ngoài?

Theo cách Thẩm lão gia nói, đó cũng là chuyện mấy thập niên trước

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.