Ly Hôn Với Nhân Vật Phản Diện

Chương 32




Editor: Trịnh Phương.

Niếp Quân Hạo nhìn bộ dạng sửng sốt của hai người thì cũng chậm rãi nở nụ cười.

Một người từ khi sinh ra vẫn luôn ra vẻ hời hợt, khi cười lên lại trông rất vui tai vui mắt. Nụ cười này của Niếp Quân Hạo càng đúng như vậy, khiến cả hai người trong nhà đều giật mình, đáy mắt không tự chủ toát ra mấy phần kinh ngạc, chỉ là lời nói tiếp theo của Niếp Quân Hạo khiến bọn họ có chút không đỡ được.

"Lại nói, hai người mới vừa vây quanh tôi nói nhiều như vậy, rốt cuộc là đang định làm chuyện bí hiểm gì?" Ánh mắt Niếp Quân Qạo quét qua hai người một cái, trên mặt đã có chút tối tăm.

Anh ghét loại cảm giác này, ghét việc bản thân không có chút hiểu biết nào đối với thế giới này, ghét việc chính mình không hiểu phần lớn những chuyện mà hai người An Cẩn Du nói. Đáng ghét hơn là An Cẩn Du có chung đề tài với người khác, mà mình lại thật giống như người ngoài cuộc, làm sao cũng không thể chen vào, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô vui vẻ trò chuyện với người khách cho dù đề tài của bọn họ hình như là anh.

An Cẩn Du cùng Tô Minh Duệ lại sửng sốt. Tô Minh Duệ cảm thấy lạ lùng với sự thẳng thắn và phòng bị của Niếp Quân Hạo, cho là Niếp Quân Hạo nói như vậy là bởi vì có thành kiến đối với làng giải trí, trong lòng vang lên hồi chuông cảnh báo lớn, dây thần kinh bắt đầu hoạt động với công suất cao, suy nghĩ xem bản thân nên khuyên nhủ Niếp Quân Hạo thế nào. Di#end!a@nle%qu_yd0o+n

Mà An Cẩn Du biết chân tướng cũng mới kịp phản ứng. Những lời bọn họ vừa nói đối với vị cổ nhân này có thể là có chút khó hiểu. Chẳng trách từ nãy tới giờ anh vẫn không lên tiếng, hóa ra là nghe không hiểu, làm hại cô cho là anh đã chấp nhận.

Cảm nhận được điều này, mắt An Cẩn Du đột nhiên trợn trắng lên vì kích động. Suy nghĩ một lúc, cô quyết định giải thích trước với Niếp Quân Hạo một chút, cho anh có thời gian để chuẩn bị tâm lý.

"Chúng tôi đang thảo luận về một việc, ngài Tô hi vọng anh có thể tham gia vào làng giải trí."

Niếp Quân Hạo nhíu mày, rốt cuộc đặt ra câu hỏi khiến anh thắc mắc từ đầu tới giờ: "Làng giải trí là cái gì?"

Quả nhiên là sự khác biệt giữa người cổ đại cùng người hiện đại rất khó có thể vượt qua. Cô nên giải thích chuyện này như thế nào đây? 

Tiểu nhân ở nội tâm An Cẩn Du ôm đầu ngổn ngang trong gió trong chốc lát, sau đó kéo Niếp Quân Hạo qua, nhỏ giọng sâu kín phun ra một câu: "Làng giải trí chính là một nơi có thể kiếm tiền, có thể nổi danh. Khi vào làng giải trí, anh có thể ca hát, khiêu vũ, diễn trò, quan trọng nhất là sau khi vào làng giải trí, anh có thể xuất hiện trên ti vi, giống như những người mặc đồ cổ diễn phim truyền hình mà anh thấy trong tivi vào ngày hôm qua, khiến cho nhiều người biết tới mình hơn. Đến lúc đó, nếu anh thật sự nổi tiếng thì sẽ có rất nhiều người thích anh, lúc đó sẽ có rất nhiều công việc chờ anh, sau đó thì có rất nhiều tiền chủ động bay tới trong tay anh nha, ha ha ha..."

An Cẩn Du nói xong thì lập tức tiến vào vòng luẩn quẩn của tương lai tốt đẹp đầy triển vọng, phát ra một điệu cười khúc khích khiến người ta rợn cả tóc gáy, hoàn toàn không phát hiện những người kia nghe xong giải thích của mình liền phản ứng có chút kì lạ. Di9end9a@nl~eq*u(ydo=n

Những lời nói kia của An Cẩn Du, Niếp Quân Hạo cũng không thể nào nghe vào, trong đầu anh chỉ nhớ được một câu, giống với những con hát thấy trong tivi ngày hôm qua, đây chẳng phải là...

"Các ngươi thế nhưng muốn cho ta đi làm con hát!" Trong giọng nói trầm thấp của Niếp Quân Hạo hàm chứa rõ ràng mưa gió sắp tới.

An Cẩn Du cùng Tô Minh Duệ đồng thời hóa đá vì lời nói kinh người của Niếp Quân Hạo.

Tô Minh Duệ trợn to hai mắt, vẻ mặt không dám tin nhìn về phía Niếp Quân Hạo, nói: "Đùa sao? Con hát?

An Cẩn Du nghe vậy liền không nhịn được mà che mặt, không thể nào tiếp tục nhìn thẳng. Mẹ k***, còn có thể chơi đùa vui vẻ không hả? Những diễn viên phái thực lực trong ti vi, tiểu hoa đán, diễn viên lão làng, bao gồm ảnh đế, ảnh hậu, nếu biết mình có ngày bị người ta gọi là con hát, nhất định sẽ khóc, thật sự!

An Cẩn Du che mặt yên lặng rơi lệ trong chốc lát, hít một hơi thật sâu, cười cười nói với Tô Minh Duệ, nói: "Ngài Tô, xin lỗi không thể tiếpngài, hiện tại chúng tôi có chút việc cần nói, ngài ở đây uống trà rồi chờ trong chốc lát, chúng tôi bàn bạc với nhau xem anh ấy có đồng ý làm việc này hay không."

"Xin cứ tự nhiên."

An Cẩn Du gật đầu một cái, một thanh duệ khởi Nhiếp quân hạo liền hướng bên trong phòng ngủ chạy, chỉ để lại Tô Minh duệ một người cô linh linh ngồi ở trong phòng khách, nhìn hai người phương hướng rời đi như có điều suy nghĩ, bên môi đều là thú vị dồn  nụ cười. di(3enda^nl$eq#uyd-on

Anh ta đoán quả nhiên không sai. Mặc dù người anh ta muốn mời là người đàn ông kia, nhưng người làm chủ trong nhà này rõ ràng chính là cô gái họ An. Vì thế, anh ta mới lựa chọn xuống tay từ cô bé kia, mà không phải đi dây dưa với thiếu niên vừa nhìn đã biết là tính khí thì không tốt kia. Hiện tại xem ra là anh ta đã làm đúng.

Chỉ là, từ bé tới giờ, đây là lần đầu tiên anh ta nghe nói có người nói diễn viên là con hát. Người đàn ông này quả nhiên còn thú vị hơn so với tưởng tượng của mình.

Giờ phút này, nơi đáy mắt của người đại diện Tô Đại đều là cảm xúc thú vị. Nhưng anh ta không nghĩ tới, trong cuộc sống sau này, người mà anh ta cảm thấy thú vị đã mang tới bao nhiêu phiền toái, chọc ra bao nhiêu cái sọt. Cho nên nói, làm chuyện gì cũng cần phải trả giá thật lớn. Những thứ này dĩ nhiên đều là nói sau.

Một nơi khác, An Cẩn Du bạo lực kéo Niếp Quân Hạo vào phòng ngủ, đơn giản thô bạo bỏ lại một câu: "Niếp Quân Hạo, tôi nghĩ chúng ta cần nghiêm túc nói chuyện một lần."

Lần đầu tiên Niếp Quân Hạo phát hiện ra dáng người An Cẩn Du thon gầy nhỏ nhắn như vậy nhưng hơi sức cũng không nhỏ, chính mình vậy mà bị cô lôi thẳng vào phòng ngủ.

Sửa sang lại ống tay áo bị kéo lệch của mình, Niếp Quân Hạo không nhịn được trả lời một câu: "Không có gì để nói, bảo bổn tọa đi làm cái loại con hát phụ thuộc đó, tuyệt đối không có khả năng."

An Cẩn Du nghe vậy thì không nhịn được nhức đầu mà nói một tiếng: "Ai bảo anh là vào làng giải trí thì chính là con hát vậy..."

"Chẳng lẽ không đúng?" Ánh mắt Niếp Quân Hạo lấp lánh nhìn chằm chằm An Cẩn Du, trên mặt giống như viết: "Tôi hiểu rất rõ, cô đừng gạt tôi". Die@nd!anl4equ8ydo9n

"Dĩ nhiên không phải, con hát là người bí mật, ngay cả khuôn mặt cũng không thể lộ ra, chỉ có thể hoạt động trong tối để người ta thưởng thức. Nhưng minh tinh là nhân vật được vạn người theo đuổi, đứng dưới ánh mặt trời, vinh quang chói lọi."

Niếp Quân Hạo hừ lạnh một tiếng, vẫn không chịu có nửa điểm khuất phục.

An Cẩn Du thấy bộ dạng không hiểu gì của Niếp Quân Hạo thì thở dài một tiếng, ngược lại dùng một cách nói uyển chuyển khác để khuyên nhủ: "Hôm nay tôi bị người khác hãm hại, công việc cũng mất. Mất đi công việc kiếm tiền, trong nhà lại bị anh làm loạn hết lên..."

"Ừ?" Niếp Quân Hạo ngẩn ra, không hiểu vì sao An Cẩn Du đột nhiên nhắc tới chuyện này.

An Cẩn Du thừa cơ hội này, đôi tay vỗ bộp một cái lên bả vai Niếp Quân Hạo, nói: "Cho nên, anh nhất định phải đồng ý, nhà chúng ta cũng sắp chết đói rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.