Ly Hôn Tái Kết Hôn

Chương 2-2




- Xùy…

Hắc Chướng Kỳ tung bay phất phới. Một luồng khói mù màu đen lan tràn ra. Xung quanh hình thành một một khoảng không gian chết tối đen. Vô số quỷ vật bay tán loạn ra khỏi chỗ ẩn cư, giống như thiêu thân lao vào lửa xông vào trong không gian đó.

Trong những quỷ vật này, tu vi kém nhất cũng có thực lực bán thần.

Chúng đều là hùng mạnh trong lĩnh vực của chúng, nhưng khi đối diện với không gian chết, chúng đều thu lĩnh vực của mình lại, ngoan ngoãn chui vào trong này.

Tuy tất cả quỷ vật đều biết, một khi chui vào trong Hắc Chướng Kỳ, trong linh hồn của chúng sẽ có dấu ấn của chiếc bán thần khí này. Kể từ nay về say, sinh tử của chúng phải nằm trong tay của chủ nhân bán thần khí này.

Nhưng, khi nhìn thấy không gian chết hiếm thấy này, phần lớn quỷ vật đều không có sức kháng cự.

Ở đây dù sao cũng là một Thần Quốc, tuy đã đổ nát hoang tàn rất lâu, nhưng nếu dùng để làm chỗ tu luyện mà nói, so với bán thần khí có thể phóng ra khí tức chết người này, chính là khác một trời một vực. Trong cái bán thần khí này, chúng có thể tiếp tục tu luyện, thậm chí lúc Hắc Chướng Kỳ biến thần thần khí, chúng còn có chút hy vọng trở thành thần linh khống chế lực tử vong.

Tuy khả năng này cực kỳ nhỏ bé, còn hiếm hơn ngàn vạn người qua cầu Độc Mộc, nhưng dù gì cũng là một tia hy vọng.

Và rồi, sau khi vào Hắc Chướng Kỳ, cũng không có bao nhiêu quỷ vật sẽ cảm nhận được kháng cự.

Đương nhiên, phàm chuyện gì cũng có ngoại lệ. Cũng có một số quỷ vật vẫn còn khắc ghi rất sâu ký ức lúc còn sinh tiền, lưu luyến Thần Quốc không rời, chúng thà biến mất trong Thần Quốc cũng không chịu rồi khỏi.

Nếu Doanh Thừa Phong không có được thừa nhận của Thần Quốc Khí Linh. Vậy muốn tìm được chỗ ẩn thân của những quỷ vật này, tựa hồ là chuyện không thể.

Dù sau phạm quy của Thần Quốc quá lớn, trừ phi là có thể khống chế thế giới này, bằng không bất cứ ai cũng không thể tìm được những quỷ vật cố ý ẩn núp ở chỗ này.

Tuy chúng không dám đối kháng với Doanh Thừa Phong có thần lực gia trì, nhưng bịt mắt bắt dê với hắn lại không có vấn đề gì.

Nhưng, bây giờ sau khi có trợ giúp của Thần Quốc Khí Linh, cho dù là quỷ vật ẩn núp bí mật hơn nữa, cũng không thể tránh được tinh thần cảm ứng của Doanh Thừa Phong.

Dưới hiệp trợ của Hắc Khí Khí Linh, Doanh Thừa Phong áp bức tất cả những quỷ vật ra ngoài.

Chỉ cần song phương vừa chạm mặt, Doanh Thừa Phong sử dụng thần lực xoay chuyển. Cho dù là quỷ vật hung hãn, không cam tâm hơn nữa, cũng phải ngoan ngoãn bó tay chịu trói. Mặc kệ chúng có bằng lòng không, đều bị Doanh Thừa Phong thu hết vào trong Hắc Chướng Kỳ

Cuối cùng, sau khi con quỷ vật khổng lồ cuối cùng cũng trốn vào trong không gian chết. Hắc Khí Khí Linh cười nói:

- Chủ nhân, tất cả quỷ vật đều bị ngài thu lấy hết rồi.

Doanh Thừa Phong hài lòng gật đầu, nói:

- Vất vả rồi

Câu nói này quả thật là xuất phát từ đáy lòng. Nếu không có chỉ dẫn của vị Hắc Ám Khí Linh Thần Quốc, căn bản hắn không thể hoàn thành hành dộng vĩ đại như hôm nay.

Thần niệm khẽ quét, trăm ngàn quỷ vật sinh sống trong không gian vô tận Hắc Chướng Kỳ, nhất thời đều dưới khống chế của hắn.

Có thể làm được bước này, cố nhiên là có liên quan với uy năng của bán thần khí. Nhưng càng có quan hệ chặc chẽ với những quỷ vật không dám đối kháng với thần lực mà hắn vận dụng.

Đừng nói là ở trong cường giả cấp Vương, cho dù là trong thần linh bình thường, có thể khống chế lượng lớn quỷ vật cấp bán thần như vậy, đều là có một không hai.

Trừ phi là giống như thần Chí Cao, hơn nữa có tồn tại lịch sử hết sức lâu đời, bằng không căn bản không ai có thể có nhiều quỷ vật hùng mạnh như vậy.

Lật cổ tay, thu Hắc Chướng Kỳ lại, Doanh Thừa Phong nói:

- Tiền bối, xin đưa vãn bối ra ngoài.

Hắc Khí Khí Linh ngẩn ra, nói:

- Ngươi muốn rời khỏi sao?

Doanh Thừa Phong đáp một tiếng, nói:

- Vãn bối còn có chút chuyện phải làm. Nếu hắn đã hứa giúp đỡ Giáo Tông Bệ Hạ và lão Cường Ni một tay, vậy thì tuyệt đối sẽ không thất hứa.

Hắc Khí Khí Linh cũng không hỏi nhiều, nó giơ tay vẫy một cái, trong hư không to lớn đó nhất thời hiện ra thêm một cái khe hở màu đen.

Có lẽ là vì lực lượng nó nắm bắt có liên quan với bóng đen, cho nên ngay cả không gian nứt ra cũng là màu sắc làm người ta kinh hãi.

Nhưng, Doanh Thừa Phong cũng không bài xích loại màu sắc này. Hắn lắc người một cái, nhất thời rời khỏi Thần Quốc.

Ngay sau đó, thân hình của hắn lại xuất hiện trong không gian vũ trụ hư ảo khác. Chỗ trước mặt hắn không xa, vẫn là một cơ thể thần linh khổng lồ.

Sau khi có được lòng trung thành của Thần Quốc Khí Linh. Doanh Thừa Phong cũng không xem là xa la với vị thần Chí Cao này.

Cơ thể thật của vị thần linh này là một loài thực vật. Trong khoảng thời gian khá dài, nó lĩnh ngộ được đại đạo trời đất, sau khi thành thần linh, vốn nó có cơ thể vô cùng cao to, càng trở nên khổng lồ dị thường. Hơn nữa theo thời gian trôi qua và nổ lực tu luyện, làm cơ thể thần của nó càng trở nên lớn hơn, mãi cho đến mức kinh khủng như bây giờ.

Hơn nữa, sau khi thành thần, vị thần linh này dạy dỗ những sinh vật ký sinh trên cơ thể của mình thành sinh linh cao cấp, và đồng thời di cư vào trong Thần Quốc của mình. Loại sinh vật có thêm đầu và tay đó, vốn chẳng qua chỉ là một số ký sinh trùng trên cơ thể nó mà thôi.

Nếu vị thần linh này vẫn còn sống, Doanh Thừa Phong tuyệt đối không dám tới gần chỗ này. Nhưng hắn đã nắm bắt thần lực nguyên bản, chỉ cần là thần lực vô chủ, thì có thể bị hắn dễ dàng điều khiển sử dụng. Vinh quang của thần Chí Cao lúc sinh tiền cường đại hơn nữa cũng không thể uy hiếp được hắn.

Liếc nhìn phần cơ thể thần linh khổng lồ, Doanh Thừa Phong cũng không có chút lưu luyến.

Hắn thân hình khẽ động, đi về phía đám người vua Thời Không.

Chính ngay giây khắc Doanh Thừa Phong hiện thân ra, ba cường giả bán thần Giáo Tông Bệ Hạ sớm đã không hẹn mà gặp cùng nhìn tới.

Tuy bọn họ đang nhắm mắt dưỡng thần, nhưng trên thật tế ít nhất có nữa phần sự chú ý tập trung về phía trước vị thần linh vĩ đại đó.

- Hắn xuất hiện rồi. Lão Cường Ni thở dài một hơi, hòa giọng nói.

Giáo Tông Bệ Hạ khẽ gật đầu, nói:

- Hắn cũng không phải là một người thất tín. Chỉ cần có khả năng, nhất định sẽ hoàn thành lời hứa với chúng ta.

Vua Thời Không quạt đôi cánh một cái. Tuy lão không có nói chuyện, nhưng nhãn thần cũng có chút vui mừng.

Một lát sau, không gian phía trước lóe động, Doanh Thừa Phong đã xuất hiện ngoài chiến trường. Giáo Tông Bệ Hạ vội giải phong ấn, để Doanh Thừa Phong vào thuyền chiến.

- Doanh đại sư, ngài vừa mới vào, chính là Thần Quốc? Giáo Tông Bệ Hạ trầm giọng nói.

Doanh Thừa Phong nhẹ nhàng gật đầu một cái, nói:

- Đúng vậy, chính là Thần Quốc của thần Chí Cao.

Ba vị bán thần liếc nhìn nhau, trong mắt đều có sắc ngưỡng mộ và kinh hãi

- Tình hình trong Thần Quốc thế nào? Lão Cường Ni tỏ ra hơi kích động hỏi:

- Cái Thần Quốc này mất đi thần linh, đã bắt đầu đổ nát hoang phế rồi.

Vua Thời Không khinh thường liếc nhìn lão, nói:

- Đây chính là Thần Quốc của thần Chí Cao, cho dù là đổ nát nữa, cũng là bảo vật vô giá. Lão quay đầu, nhìn chằm chằm Doanh Thừa Phong, nói:

- Thần Quốc của thần Chí Cao. Ây, từng cành hoa ngọn cỏ, viên đá, hạt cát trong đó đều là bảo vật mà phàm gian đều mơ ước tha thiết. Lần này ngươi vào, lấy bao nhiêu rồi?

Nhìn vẻ mặt tham tiền của lão, Doanh Thừa Phong dở khóc dở cười, nói:

- Tiền bối, lão chủ nhân của ngài chẳng phải là cường giả đồng cấp sao?

Vua Thời Không bất đắc dĩ nói:

- Lão chủ nhân của ta quả thật cường đại vô cùng. Nhưng ta làm sao biết ông ấy có thể bị kẻ thù đồng cấp hãm hại trấn áp chứ. Cho nên, Thần Quốc của lão chủ nhân cũng bị phong kín, đồ vật bên trong cũng không lấy ra được.

Doanh Thừa Phong lắc đầu, không để ý đến lão tham tiền này, mà nói:

- Giáo Tông Bệ Hạ. Cường Ni tiền bối. Tại hạ đã tìm được cách để các ngài thoát khỏi thần Quang Minh.

Ánh mắt của hai vị bán thần lập tức sáng lên.

Bọn họ lo lắng nhất, chính là trước khi đại hạn triệu hoán thần linh đến, vẫn không thể đột phá thành thần.

Vì một khi không thể thành thần, bọn họ khó tránh khỏi kết quả bị thần linh triệu vào thần quả.

Nếu bọn họ quả thật là loại tín đồ cực kỳ thành kính đó, tất nhiên sẽ không cảm thấy bài xích điều này. Nhưng trên thực tế, trong lòng của hai người này có tính toán khác, bọn họ vọng tưởng thoát khỏi xiềng xích của thần linh, tự mình thành thần.

Cho nên bọn họ mới trăm phương nghìn kế ngăn chặn lực tín ngưỡng của thần Quang Minh, mới có thể mời Doanh Thừa Phong rèn bán thần khí siêu cấp ngăn chặn thần lực.

Tất cả cái này, đều là kết quả tự mình cố gắng.

Bây giờ, nghe thấy lời hứa quả quyết của Doanh Thừa Phong, bọn họ tất nhiên là vui mừng quá đỗi.

- Thừa Phong, ngươi có cách tốt gì. Lão Cường Ni bức ép hỏi.

- Thần Quốc đó là của thần Chí Cao sáng tạo. Doanh Thừa Phong giải thích:

- Trong Thần Quốc, đã sản sinh hai vị khí linh hắc bạch. Hắn dừng lại một chút, để ba vị cường giả bán thần tiêu hóa chấn động mà câu nói này mang lại, sau đó mới nói:

- Chỉ cần các ngài vào trong Thần Quốc, thì có thể cách tuyệt tra hỏi và dò xét của bất cứ vị thần linh nào.

- Vào Thần Quốc?

Mấy vị cường giả bán thần nhìn nhau ngơ ngác. Trên mặt bọn họ đều có vẻ do dự

Vì bọn họ đều biết, một khi mình vào trong Thần Quốc, vậy thì chẳng khác nào sinh tử tồn vong đều giao vào tay Thần Quốc Khí Linh. Nếu Thần Quốc Khí Linh muốn giết chết bọn họ, chỉ cần động tâm niệm, thì có thể đạt được.

Ở trong Thần Quốc, bọn họ là không thể nào chống cự với Thần Quốc Khí Linh.

Chần chờ một chút, lão Cường Ni nói:

- Thừa Phong, ngươi làm thể này ra khỏi được Thần Quốc.

Doanh Thừa Phong ha ha cười:

- Vãn bối tiếp nhận khảo hạch của hai vị khí linh trong Thần Quốc, đã có được thừa nhận của họ, trở thần chủ nhân mới của Thần Quốc.

- Cái gì…

Gần như dị khẩu đồng thanh, ba giọng kinh hô phát ra từ trong miệng của các cường giả bán thần.

Bọn họ nhìn Doanh Thừa Phong, cho dù là sớm biết tiểu tử này sở truyền là tạo ra kỳ tích, nhưng lúc này vẫn bị chấn động trong lòng.

Một cường giả cấp Vương, lại nói nói trở thành truyền nhân Thần Quốc của thần Chí Cao sáng tạo.

Nếu câu nói này là người khác nói, cho dù là thần linh bình thường, bọn họ đều khó mà tin.

Nhưng Doanh Thừa Phong thì sao, chỉ cần nghĩ đến những bản ghi chép trước mặt, và sự thật bình an ra vào Thần Quốc, ba người Giáo Tông Bệ Hạ mơ hồ có chút tin.

- Thì ra ngươi đã trở thành chủ nhân của Thần Quốc, vậy lão phu yên tâm rồi. Lão Cường Ni sâu sắc nhìn Doanh Thừa Phong, ấm giọng nói.

Giáo Tông Bệ Hạ chần chừ hồi lâu, trầm giọng nói:

- Ở trong Thần Quốc, chúng ta vẫn có thể thành thần sao?

Vua Thời Không hừ nhẹ một tiếng, nói:

- Ngài yên tâm, đây chính là Thần Quốc của thần Chí Cao, chỉ là mấy thần linh nhỏ nhoi, cũng không có vấn đề gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.