Ly Hôn Rồi Anh Đừng Mơ Tưởng Tôi

Chương 7




Mấy tháng sau.

Những bông tuyết đầy trời lặng lẽ rơi xuống. Non xanh núi biếc đều bị tuyết phủ kín. Ngoài song cửa chỉ một màu trắng xóa bao bọc, trời băng đất giá. Nhưng trong nội đường của Kim Thạch Sách môn, lò lửa bốc cao, ấm áp như mùa xuân.

Kim Hồng Quang ngồi trên ghế tựa, đứa con gái nhỏ - Kim Thái Hoán đang bám bên gối ông, khuôn mặt bầu bĩnh đỏ hồng, cười khanh khách. Con trai lớn Kim Bộ Võ khoanh chân ngồi bên lò sưởi, đang lật giở cuốn Tiên phả ra đọc. Kim Hồng Quang thấy con trai, con gái quây quần bên chân thì rất vui lòng, ông đưa mắt nhìn tuyết bay bay ngoài cửa sổ, chỉ thấy như những viên ngọc trắng không tì vết, cảnh đẹp tựa trong tranh.

Nhìn đứa con gái nhỏ mặt mũi hồng hào, đang mặc bộ quần áo bông dày ấm, Kim Hồng Quang bỗng nhiên nhớ đến đứa trẻ có lẽ nhỏ hơn vài tuổi so với con trai lớn của mình mà ông gặp ở sau núi mấy tháng về trước. Nó xanh xao, gầy nhỏ, quần áo lam lũ, đầu bù tóc rối, mặt mũi nhem nhuốc, làm bạn với một con rắn. Không biết bây giờ nó ở đâu, có cách nào vượt được qua mùa đông lạnh giá này không?

Nghĩ đến đó, Kim Hồng Quang bỗng nhiên đứng dậy, với chiếc áo khoác bằng lông điêu để trên giường, nói với con trai một câu: “Ta ra ngoài một lát sẽ về”, rồi vơ lấy một tấm chăn, đi thẳng đến sau núi.

Trời đất mênh mang, muôn vật đều một màu trắng xóa, mọi âm thanh đều yên ắng. Kim Hồng Quang đi lên con đường núi, tuyết đã rơi rất dày, mỗi bước chân đều phải lội ì oạm. Ông đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy trong rừng cây cối đã rụng sạch lá, chỉ còn lại những cành cây trụi lủi, tuyết bám nặng trĩu. Giữa khoảng đất trời tựa như không còn vật gì sống động nữa, ông chợt nhếch miệng cười, thầm cho mình cũng hay cả nghĩ: Ngày đông hàn tháng Chạp này, cậu bé kia chắc hẳn cũng đã tìm đến một nơi khác để tránh rét rồi, sao còn ngu ngốc ở lại đây mãi được?

Suy nghĩ vậy rồi, đang định quay trở lại Kim Thạch Sách môn, Kim Hồng Quang bỗng nghe trong rừng núi có tiếng ho khe khẽ vẳng lại.

Ông nhìn về phía phát ra tiếng ho, qua lớp tuyết rơi tơi bời, chỉ thấy dưới gốc một cây sam lộ ra mảnh áo màu xám. Ông bèn bước nhanh lại trước đó, vòng qua cây sam, thì thấy thiếu niên gầy còm ấy đang co ro trong tuyết. Cậu ta vẫn mặc bộ quần áo rách rưới từ mấy tháng trước. Đừng nói đến việc chống đỡ với gió rét, đến che thân cũng còn không kín, để lộ cả tay chân mọc đầy những mụn nhọt đông cứng. Hai mắt cậu ta nhắm nghiền, sắc mặt lộ vẻ đỏ lựng không tự nhiên, cho thấy cậu ta đã ốm từ lâu.

Kim Hồng Quang lập tức cởi chiếc áo khoác lông trên người mình, quấn cho cậu ta. Thiếu niên ấy thấy có động, mi mắt hơi run run, khó khăn lắm mới mở được mắt ra, lờ mờ quan sát đối phương.

“Đại thúc... là thúc...”

Đang bị ốm nặng nên giọng nói của cậu ta nhỏ như tiếng muỗi kêu. Nhưng mở miệng nói, khiến gió lạnh lùa vào, cậu ta lại ho dữ dội. Kim Hồng Quang vội vàng vỗ vỗ lên lưng cho cậu ta dễ thở, rồi vội bảo: “Cậu bé, theo ta, ta đưa cậu đi chữa bệnh.”

“Không!” Thiếu niên chậm rãi lắc đầu, nói đứt quãng. “Hắc Tử... Hắc Tử ngủ ở đây... nó... nó theo cháu đã mấy tháng, cháu... cháu cũng phải ngủ đông cùng nó, cùng... cùng nó qua mùa đông...”

Kim Hồng Quang chợt thấy tim mình run run, đứa bé này còn nhỏ tuổi như vậy mà đã rất có tình có nghĩa, biết mang ơn báo ơn. Chẳng phải chỉ đối với người, ngay với một con rắn, cậu ta cũng để tâm đến thế. Ông chợt thấy ấm lòng, lập tức đỡ lấy ngang lưng cậu bé bế lên, đi nhanh xuống dưới núi.

“Không... Hắc Tử... Hắc Tử vẫn ở đây...”

Cậu bé sốt cao hầm hập, nhưng vẫn ra sức cự tuyệt. Kim Hồng Quang biết tâm tính cậu ta kiên quyết, khó mà lay chuyển được, lập tức điểm vào huyệt ngủ của cậu ta, rồi bế xuống núi.

“... Sau đó, cha ta đã chữa khỏi bệnh cho tên tiểu súc sinh ấy, còn nói muốn thu nạp làm đệ tử. Tên tiểu súc sinh ấy vẫn không bằng lòng, nhất định đòi đi tìm con rắn của hắn.” Kim Bộ Võ siết chặt hai nắm đấm, tức giận nói. “Cha ta có tấm lòng Bồ Tát, bèn bằng lòng cho tên tiểu súc sinh ấy, chỉ cần hắn gia nhập Kim Thạch Sách môn thì sẽ cho phép hắn nuôi con mãng xà ở trong phòng. Ai ngờ lũ yêu xà yêu nhân ấy lại lấy oán báo ơn, sát nhân hại mệnh!”

Kim Bộ Võ càng thêm phẫn hận khôn nguôi, Hà Thừa Phong thì càng thêm buồn bã. Chỉ thấy anh ta thở dài, chậm rãi nói: “Quả nhiên là người ngoài nhận rõ, người trong mê muội. Kim chưởng môn, ngài với Sái Thành là huynh đệ bao nhiêu năm, chắc hẳn tình nghĩa như chân với tay...”

“Ai tình nghĩa tay chân với tên súc sinh ấy?” Kim Bộ Võ bỗng nhiên đứng dậy, trợn mắt nhướng mày tức giận nhìn Hà Thừa Phong. “Hà đại nhân, nếu ngài còn biện bác nói giúp cho tên tiểu súc sinh ấy thì chớ trách ta không khách khí!”

Hà Thừa Phong cười nhăn nhó. “Ta có biện bác cho anh ta hay không, chắc hẳn Kim chưởng môn ngài phải biết rõ chứ, đúng không? Người xưa có câu: “Một chiếc lá che mắt cũng không thấy Thái Sơn”. Ta thấy Kim chưởng môn ngài, là vì thù hận che mắt, nên không thấy rõ chân tướng rồi. Lẽ nào ngài chưa từng phát hiện, những lời này của ngài với những tình tiết trong hồ sơ vụ án có đôi chỗ nghi vấn trái ngược nhau ư?”

“Nghi vấn chỗ nào?” Kim Bộ Võ giận dữ đập bàn.

“Thứ nhất, theo như ngài nói, lệnh tôn thu nạp Sái Thành làm đồ đệ, một là xuất phát từ tình thương, hai là xuất phát từ sự quý mến, quý mến vì anh ta có tình có nghĩa, biết ơn báo đáp. Ta nghĩ, con mắt của lệnh tôn chắc không sai đâu. Còn ngài và Sái Thành cùng nhau lớn lên, tính khí của anh ta, có lẽ ngài hiểu nhất. Một con người như vậy, làm sao bỗng nhiên biến thành kẻ cực hung cực ác, gian dâm đàn bà con gái, giết hại ân sư? Lẽ nào ngài không thấy có điểm kỳ quái trong đó ư?”

Lời nói của Hà Thừa Phong khiến Kim Bộ Võ hầm hầm tức giận, nói: “Họa hổ họa bì nan họa cốt, tri nhân tri diện bất tri tâm! Tên tiểu súc sinh ấy thường nhật ra bộ ngoan ngoãn, kỳ thực trong bụng đầy xấu xa, ta và phụ thân đều bị hắn che đậy lừa dối!”

“Được, vậy chúng ta hãy bỏ qua điểm ấy, trước hết nói về điểm ngờ thứ hai.” Hà Thừa Phong bước chậm rãi ra ngoài chính điện, đưa tay chỉ về phía tòa nhà ở mé đông, nói: “Khi nãy ta phi thân đi trên cao, trông thấy nhà cửa của quý môn phái chia làm hai phần đông tây. Nếu như ta đoán không nhầm thì mé đông là nội điện, Kim chưởng môn và người nhà ở bên ấy. Kim tiểu thư hẳn cũng ở chỗ đó.”

“Đúng vậy!” Kim Bộ Võ gật đầu, rồi lại chau mày hỏi lại: “Ngài có ý gì?”

Hà Thừa Phong lại chỉ về mé tây. “Còn dãy nhà ở mé tây chắc hẳn là nơi ở của các đệ tử. Kim chưởng môn, khi nãy ngài nói, lệnh tôn thu nạp Sái Thành làm đệ tử rồi, còn đồng ý cho anh ta đem theo con mãng xà vào nuôi trong phòng. Như vậy tức là, thường nhật anh ta chưa từng đem theo con rắn lớn ấy theo bên mình, đúng không?”

Kim Bộ Võ đã không nhẫn nại được nữa. “Thế thì làm sao? Hà đại nhân, ngài muốn nói gì xin nói mau cho!”

“Ta chỉ muốn nói...” Hà Thừa Phong trầm giọng nói. “... Chúng ta thử giả thiết rằng, nếu Sái Thành thực sự muốn làm việc cầm thú ấy thì nhất định sẽ phải lén lén lút lút, che tai mắt mọi người, không mang theo con mãng xà dài mười thước ấy ra khiến mọi người chú ý. Được rồi, giả như Sái Thành đi trước sang khu nhà phía đông, làm chuyện bậy bạ với Kim tiểu thư, bị lệnh tôn bắt gặp. Như thế thì lệnh tôn chắc chắn sẽ lập tức ra tay, đánh chết Sái Thành. Chỉ trong chớp mắt ấy, con mãng xà ở mãi dãy nhà mé tây thì làm sao có thể đến ngay giúp sức, quấn lệnh tôn đứt gân cốt toàn thân được?”

Những lời ấy khiến Kim Bộ Võ kinh ngạc. Y trợn mắt cứng lưỡi, đứng lặng hồi lâu, rồi bỗng nhiên túm chặt lấy cánh tay Hà Thừa Phong, nói to: “Ngài nói vậy là ý gì? Ngài cho là cha ta không phải bị con mãng xà ấy quấn chết? Không phải bị Sái Thành giết?”

“Trước mắt, Hà mỗ còn chưa thể nhận định bừa được, nhưng việc này còn nhiều điểm nghi vấn. Kim chưởng môn, nếu như ngài cho phép, ta muốn được hỏi Kim tiểu thư mấy câu, mới có thể tìm ra chân tướng, làm rõ hung thủ thực sự được.”

Nghe Hà Thừa Phong nói vậy, Kim Bộ Võ bèn đổi bộ mặt phẫn hận khi nãy, tỏ vẻ chần chừ. “Thái Hoán muội... sau khi xảy ra chuyện ấy, đã hóa điên hóa dại, không dám gặp người lạ...”

Dùng dằng hồi lâu, Kim Bộ Võ cuối cùng giậm chân, nói nhanh: “Thôi được, thôi được! Vì cha ta, vì Thái Hoán, cũng là vì tên nhãi ấy, có cách nào cũng nên thử hết xem! Hà đại nhân, xin mời!”

Y lập tức đưa tay, mời Hà Thừa Phong đi sang khu nhà mé đông. Hà Thừa Phong cũng không khách khí nhiều, đề khí đi nhanh, tới khuê phòng của Kim Thái Hoán.

Hai người mới vừa đi đến ngoài cửa đã nghe thấy từ trong phòng vẳng ra tiếng người lảm nhảm tự nói một mình, thi thoảng còn thấy xen vào đôi ba câu hát, giọng điệu nói năng chẳng hề giống một thiếu nữ đang tuổi trăng rằm chút nào, ngược lại cứ y như đứa trẻ con vậy. Kim Bộ Võ bỏ hết vẻ dữ dằn của mình, gõ nhẹ cửa phòng tiểu muội, gọi với giọng điệu dỗ dành: “Thái Hoán, mở cửa nào, ca ca có việc tìm muội đây!”

Người trong phòng vẫn như không hề nghe thấy gì, cứ hát ngâm nga và nói những câu trẻ con không ai hiểu nổi. Kim Bộ Võ nhíu chặt hai mày, quay sang Hà Thừa Phong lắc đầu, rồi nhẹ nhàng đẩy mở cánh cửa phòng của tiểu muội.

Kim Thái Hoán năm nay mới chưa đầy hai mươi tuổi, mặt mũi xinh đẹp, thanh tú đáng yêu, chỉ tiếc là dáng điệu chậm chạp, không có chút linh hoạt nào. Trong tay cô gái cầm một cuốn sách, nhưng không phải để đọc, mà là đang xé lung tung từng trang từng trang trong đó, rồi cầm những mảnh giấy vụn quăng bừa bãi khắp nhà. Kim Bộ Võ thấy vậy, nhíu chặt hai mày, bước lại gần, nhưng vẫn giữ một khoảng cách với tiểu muội, nhẹ nhàng nói:

“Thái Hoán, để huynh giới thiệu với muội vị đại nhân này! Muội chớ sợ, ngài ấy chỉ muốn hỏi muội mấy câu, rất nhanh thôi.”

Hà Thừa Phong không tiện bước vào trong phòng, bèn đứng lại trước cửa, chắp tay thi lễ với Kim Thái Hoán, rồi chậm rãi nói: “Kim cô nương, làm phiền cô.”

Ai ngờ, anh ta vừa nói dứt câu thì Kim Thái Hoán đã hốt hoảng kêu lên thất thanh, cô ta cầm cuốn sách nát ôm chặt trước ngực, ra sức lắc đầu nguầy nguậy, lùi vào sát mãi góc tường, hét to: “Đi! Ngươi đi đi! Ta không muốn gặp đại nhân, ta không muốn gặp đại nhân! Đi!”

Vừa hét to, Kim Thái Hoán vừa nhặt những đồ vật ở bên cạnh mình, sách ốc, chén tách, gối đầu, nhất tề ném về phía Hà Thừa Phong. Hà Thừa Phong nghiêng người tránh né, lại lùi lại một bước, cho cách xa thêm một đoạn, rồi hạ giọng nói: “Cô nương chớ sợ, tại hạ không phải kẻ ác nhân, chỉ là muốn điều tra rõ ràng vụ án mà đến đây...”

“Cha, cha, cha, cha, cha!” Kim Thái Hoán thất thần thất trí, hốt hoảng gọi cha, hoang mang không còn cách nào, chạy ra sau tủ sách, cố sức giấu mình lẩn trốn, toàn thân không ngớt run lên bần bật, lộ rõ vẻ kinh hãi.

Thấy cô ta sợ đến hồn bay phách lạc, toàn thân run rẩy mãi không thôi như vậy, Kim Bộ Võ vẻ mặt đau buồn, chỉ biết thở dài. Y cũng không dám đụng đến tiểu muội nữa, chỉ có thể đứng quay lưng ra cửa, vừa lùi lại vừa nhẹ nhàng an ủi: “Được rồi, được rồi! Thái Hoán đừng sợ, chúng ta đi ngay đây.”

Tận đến khi lui ra khỏi căn buồng, Kim Bộ Võ mới ghé nhìn Hà Thừa Phong, lắc đầu nói: “Không được, muội muội đã mắc phải chứng sảng, suốt ngày điên điên cuồng cuồng. Trông thấy nam nhân thì sợ hãi phát bệnh, ngay cả ta cũng không dám nói nhiều với muội ấy. Chúng ta nghĩ cách khác thôi.”

Hà Thừa Phong nhíu mày không nói, liếc mắt nhìn Kim Thái Hoán đang sợ hãi ẩn nấp, bỗng nhiên anh ta xuất thủ nhanh như chớp, giật lấy cây roi bên lưng Kim Bộ Võ, nắm trong tay, rồi tung vào trong phòng, nói to: “Mau nhìn! Có rắn!”

Kim Thái Hoán trợn tròn hai mắt, trừng trừng nhìn cây roi đang không ngừng uốn éo trên nền nhà. Cô ta bỗng cất giọng kêu to một tiếng thảm thiết: “Thành ca, trốn mau đi!”

Câu nói ấy khiến Kim Bộ Võ đứng ngây tại chỗ. Nếu như Sái Thành thực sự là hung thủ, thì sao Kim Thái Hoán lại gọi Sái Thành là “Thành ca” và bảo anh ta mau trốn đi? Đến lúc này thì Kim Bộ Võ không cần biết đến bệnh tình của muội muội nữa, chạy xô vào trong phòng, nắm chặt lấy hai vai Kim Thái Hoán, nói nhanh: “Thái Hoán, muội nhìn vào mắt ta này! Hôm ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, rốt cuộc là kẻ nào đã giết phụ thân, muội nói đi!”

Bị Kim Bộ Võ túm lấy như vậy, Kim Thái Hoán sợ hãi đến cứng người, mặt mũi tái mét. Cô ta hốt hoảng đưa hai tay lên che mắt, thảm thiết nói: “Đừng, đừng giết cha ta... Thành ca mau trốn đi... Đại xà mau đưa huynh ấy trốn đi... mau trốn...”

Hà Thừa Phong nhíu mày, Kim Thái Hoán tuy thần trí hoảng hốt, nói năng có hơi lộn xộn, nhưng nếu rút lấy những điều cốt yếu, rồi lắp ghép lại thì cũng có thể đoán được mấy phần sự việc. Hà Thừa Phong quay sang nhìn Kim Bộ Võ, hạ giọng nói: “Kim chưởng môn, lệnh tôn võ nghệ cao cường, đệ tử trên dưới toàn môn phái không có ai là đối thủ của ông ấy, sao dám nói đến ra tay khiến ông ấy phải chết, lại còn đứt hết gân cốt toàn thân. Bốn năm trước phải chăng đã có cao nhân nào xuất hiện ở Kim Thạch Sách môn?”

Nghe câu hỏi của Hà Thừa Phong, Kim Bộ Võ chợt biến sắc mặt, kinh hãi nói: “Là Điền Hưng Kiệt! Hôm ấy chính ông ta phát hiện ra thi thể của phụ thân ta!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.