Ly Hôn Rồi Anh Đừng Mơ Tưởng Tôi

Chương 47: Chương 47:




Đi ăn trộm mà biểu ca lại cao hứng như thế? Nhiều lúc Kim Vãng Tích không nhận ra được đây là Lý Thiệu Văn đại nhân nổi tiếng chính trực, xuất chúng.

Hai người lén rời khỏi Tư Phong cung đi tới thiện phòng.

Bên kia chính là thiện phòng của hậu cung cũng nơi chuẩn bị thức ăn cho chủ nhân các cung nên ở đây đều là những món ăn sơn hào hải vị, muốn tìm được bánh hoa sen cũng rất khó. Đêm khuya nơi này chỉ còn lại một cung nữ lớn tuổi đang ngồi bên ngoài ngủ gục. Hai người giống như hồi còn nhỏ, cố gắng cúi thấp đầu lén lút đi tới cửa. Lý Thiệu Văn kéo tay Kim Vãng Tích, đẩy cửa đi vào bên trong.

Mùi thơm bao quanh nơi này, Kim Vãng Tích lâu rồi chưa tới thiện phòng bị Lý Thiệu Văn kéo đi. Hai người chia nhau ra tìm bánh hoa sen. Kim Vãng Tích sau một lúc đã tìm được bánh hoa sen đằng sau lưng Lý Thiệu Văn.

Ngồi xuống đất, y phục của Kim Vãng Tích nhiều lớp nên khá khó khăn, Lý Thiệu Văn cầm lấy một chiếc bánh rồi đưa phần còn lại cho Kim Vãng Tích “Của muội. Ăn đi, vẫn còn nóng.”

Kim Vãng Tích không muốn nghĩ ngợi gì nữa, cắn miếng bánh hoa sen thơm giòn ấy “Sao biểu ca không ăn?” Có chuyện gì mà huynh ấy nhìn mình như vậy?

“Muội ăn đi. Biểu ca không đói.”

Kim Vãng Tích cảm giác câu nói của hai người giống hệt khi xưa vậy, nhưng thiện phòng sao tự nhiên lại làm bánh hoa sen như là biết trước mình sẽ tới, chẳng lẽ Thiệu Văn ca ca đã dặn dò thiện phòng làm?

Tư Phong cung – Hoàng cung Bắc Định quốc

Đã qua ba ngày, Kim Vãng Tích dường như thấy mình thật sự vui vẻ mặc dù đôi lúc có bất chợt nhớ lại Tiêu Chính Quân. Ngồi trước hồ, Kim Vãng Tích nhớ Lý Thiệu Văn luôn dặn mình không được đến gần hồ vì sơ ý trượt chân xuống vô cùng nguy hiểm.

Đang mải suy nghĩ, Kim Thiên Từ thấy Lý Thiệu Văn đi tới ngồi đối diện, bình thản nói “Muội đang ngắm gì? Mùa này không còn hoa sen.”

Công vụ ở Ngự Sử đài dạo này lại rảnh rỗi như vậy?

Hoa sen? Kim Vãng Tích cười, một lúc sau mới nói “Lần đầu tiên biểu ca gặp muội cũng là tại nơi này.”

Toàn bộ kí ức sâu thẳm được gợi lại, xoá tan lớp sương mờ che đậy đã lâu.

Lúc còn nhỏ Kim Vãng Tích đã ở Tư Phong cung nhưng các cung nữ quản Kim Vãng Tích rất chặt, không có cơ hội lại gần hồ. Cho đến khi phụ hoàng cho người trồng thêm hoa sen trong hồ, một ngày tháng 7 hoa sen vàng nở rộ trong hồ, Kim Vãng Tích thích thú chạy ra ngắm nhìn. Bông sen vàng nở toả hương thơm mát, Kim Vãng Tích đưa tay với ra, một chút nữa thôi là chạm được vào bông hoa sen đó, cố gắng vươn người ra sắp chạm vào đoá sen lại vất phải tà y phục dài cả người mất thăng bằng nước. Hồ sen ven bờ không sâu nhưng đối với đứa trẻ tám tuổi đó là sự hãi hùng. Cả cơ thể ướt hết, Kim Vãng Tích giãy giụa trong hồ nước, vung tay loạn xạ, cố gắng cất đầu lên khỏi mặt nước nhưng chẳng thể cất tiếng kêu cứu. Bàn tay nhỏ với với vào thần sen mềm mại gần đó nhưng ngay thân sen cũng đứt. Cũng chính tại lúc Kim Vãng Tích hoảng sợ tột độ nhưng bản thân lại không muốn buông xuôi sự sống của mình. Mình không muốn chết.

Kim Vãng Tích chống chọi với nỗi sợ hãi, tính mạng lúc này manh manh như cánh hoa đào trắng trước gió. Kim Vãng Tích mơ hồ nghe thấy ở gần đó cũng có tiếng nước rất mạnh một luồng nước đang tiến đến phía mình, cánh tay nhỏ nhắn bị bàn tay ai đó kéo vào bờ.

Sau đó Kim Vãng Tích bị người nào đó ấn thật mạnh vào bụng ép cho nước trong miệng hộc ra. Lúc này Kim Vãng Tích vừa lo lắng, sợ hãi và tức giận. Được một lúc lâu sau đó Kim Vãng Tích bị người đo gọi dậy “Tiểu thư?”

Kim Vãng Tích đã thanh tỉnh, mở đôi mắt ra nhìn kỹ người vừa cứu mình, là một cậu bé lớn hơn mình vài tuổi. Ai thế này? Sao có thể xuất hiện ở Tư Phong cung của mình? Chẳng nhẽ người này không biết rằng biết rằng mình ghét nhất là có kẻ tự tiện xông vào Tư Phong cung?

Đang mải nghĩ ngợi thì người đó khó hiểu hỏi “Tiểu thư không cẩn thận ngã xuống hồ sen. Bản hầu tình cờ đi qua mới cứu được tiểu thư. Tiểu thư là thiên kim của phủ nào? Khuê danh là gì?”

Người này sao lại nói chuyện khách sáo như thế? Kim Vãng Tích chỉ biết rằng tiểu thư là cách gọi chung con gái những gia đình giàu có trong nhân gian. “Bản công chúa là chủ nhân của Tư Phong cung. Ngươi là ai?”

Tư Phong cung? Công chúa? Cậu bé cười rồi nhìn Kim Vãng Tích “Chuyện này không thể đùa được đâu tiểu thư. Mạo danh công chúa là tội chết đó.” Mẫu thân của cậu cũng là công chúa nhưng xa hoa tôn quý vô cùng còn điệu bộ của tiểu thư này dường như không giống một công chúa kim chi ngọc diệp.

Kim Vãng Tích nghe người này nói cũng chẳng để tâm như phải công nhận rằng người này rất khôi ngô.

Cậu bé hắn định quay gót rời đi thì Kim Vãng Tích ngăn lại “Bản công chúa tên là Tích nhi, à không, phụ hoàng và mẫu hậu đều gọi bản công chúa là Tích nhi.”

“Tích nhi? Tử nhi?” Cậu bé thật sự muốn cười lớn “Khuê danh của tiểu thư chỉ có hai chữ thôi? Bản hầu phải đến Thừa Chính điện diện thánh nhưng giờ y phục đã ướt không thể đến nữa đành tạ tội với hoàng thượng.”

Tại sao cứ mở miệng ra là bản hầu? Kim Vãng Tích đâu có gặp người này bao giờ. Đôi môi mím chặt, Kim Vãng Tích cất lời “Còn ngươi?”

“Bản hầu chính là Quảng Văn hầu, Lý Thiệu Văn, Lý Nguyên.”

Cái tên này Kim Vãng Tích chưa nghe đến bao giờ “Bản công chúa cho rằng ngươi mới là giả mạo.”

Sau đó Kim Vãng Tích cùng Lý Thiệu Văn đến trước mặt Khâm Định hoàng đế phân xử cùng lúc lại có mặt cả Thành Nguyên hoàng hậu và Dụ Thánh công chúa. Lý Thiệu Văn sau đó mỗi lần gặp lại đều gọi Kim Vãng Tích là “Tử nhi biểu muội”, Kim Vãng Tích cũng đáp lại “Thiệu Văn ca ca.” Mối quan hệ giữa Thành Nguyên hoàng hậu và Dụ Thánh công chúa cũng nhờ Kim Vãng Tích và Lý Thiệu Văn mà tốt hơn.

“Bản hầu chính là Quảng Văn hầu, Lý Thiệu Văn, Lý Nguyên.” Kim Vãng Tích thong thả nhắc lại cố gắng làm cho giống giọng điệu của Lý Thiệu Văn.

Đang uống trà, Lý Thiệu Văn suýt nữa đã sặc nhưng vẫn cố giữ vẻ trang nghiêm khi mặc quan phục “Tử nhi biểu muội lần sau không được đùa như vậy.”

Một sáng mùa thu, sương sớm se lạnh làm cho Tư Phong cung có một diện mạo khác hẳn. Kim Vãng Tích ngồi trước chính điện, một tay chống cằm, đôi mắt tinh anh hướng về phía bầu trời xanh phía xa, Lý Thiệu Văn đi tới gần không biết Kim Vãng Tích đang suy nghĩ gì.

“Tử nhi đang đợi biểu ca? Xin lỗi muội, biểu ca đến thư các đọc sách, năm sau biểu ca bắt đầu thi.” Phụ thân hiện đang giữ chức Thiếu bảo, Lý Thiệu Văn cũng phải tiếp bước phụ thân mình làm quan trong triều, phò trợ hoàng đế.

Kim Vãng Tích không hiểu tại sao Thiệu Văn ca ca lại muốn dự thi để vào triều làm quan. Kim Thiên Phúc đều nói tài học rộng của Lý Thiệu Văn nhất đinh tương lai là trụ cột triều đình nhưng lúc đó Kim Vãng Tích còn nhỏ chưa biết được quan trường nguy hiểm không kém gì hậu cung, chỉ cười và giúp Lý Thiệu Văn đọc sách.

Ở bên cạnh Lý Thiệu Văn, Kim Vãng Tích cũng đọc được rất nhiều sách, vốn thông minh nên những gì Lý Thiệu Văn nói, Kim Vãng Tích đều học và nhớ rất nhanh. Một lần Lý Thiệu Văn ngủ gục xuống bàn, Kim Vãng Tích đã ngồi quạt bên cạnh, không nhịn được cơn buồn ngủ, nhanh chóng thiếp đi.

Khi còn mơ màng chỉ nghe được Lý Thiệu Văn ôn nhu gọi hai chữ “Tử nhi”.

Một hôm khác Kim Thiên Phúc đột nhiên nổi hứng làm thơ muốn tìm đến Lý Thiệu Văn nhưng Kim Vãng Tích một mực muốn đi theo.

Tịch dương buông xuống khiến dãy núi phía Kinh thành như ẩn như hiện trước mắt, dòng sông Nhược Hoan xanh trong màu khiến Kim Vãng Tích thốt lên “Nhược Hoan, Nhược Hoan, nơi này đẹp tựa tranh.”

Lý Thiệu Văn chỉ cười nhìn nhưng Kim Thiên Phúc đã bực mình lấy quạt đập vào đầu Kim Vãng Tích “Bản vương mới có được chút không gian yên tĩnh để làm thơ. Hoàng muội theo đến đây làm gì?”

“Muội cứ muốn đến. Thiệu Văn ca ca dẫn muội theo, đâu phải hoàng huynh?” Từ nhỏ đến lớn Kim Vãng Tích thường xuyên bị Kim Thiên Phúc bắt nạt, Kim Vãng Tích cũng không biết tại sao hoàng huynh của mình ít ra khỏi cung nhưng mỗi lần xuất hiện là lại muốn trêu ghẹo mình, hoàn toàn trái ngược với vẻ nho nhã kia, chỉ có Thiệu Văn ca ca thư sinh dịu dàng luôn ôn hoà nhàn nhã quan tâm mình hết mực.

“Không biết bản vương là hoàng huynh của nó hay đệ là hoàng huynh của nó nữa.” Kim Thiên Phúc nhiều lúc cũng than thở không biết nói gì, mang chiếc quạt ra phe phẩy.

“Biểu đệ chiều Tử nhi khiến Tử nhi quá phụ thuộc nhưng sau này biểu đệ sẽ dạy dỗ thật tốt.” Lý Thiệu Văn nói chính là có ẩn ý.

Kim Vãng Tích không biết Kim Thiên Phúc có hiểu ẩn ý trong câu nói kia không nhưng mà hoàng huynh yêu quý nói “Thôi được. Nếu Tích nhi đã nghe lời biểu ca thì bản vương sau này sẽ giao Tích nhi cho huynh.”

Kim Vãng Tích còn nhỏ chưa hiểu được ý tứ trong lời nói của Kim Thiên Phúc nhưng nhớ rằng lúc đó Lý Thiệu Văn chỉ cười chứ không đáp.

Giữa hồ sen Tư Phong cung năm đó là một đoá sen vàng vươn cao trong nắng sớm, toản ra ánh sáng làm mê mẩn Kim Vãng Tích nhưng sau lần ngã xuống nước Kim Vãng Tích không có đủ can đảm để lại gần hái hoa sen. Kim Vãng Tích mơ hồ ngắm đoá sen vàng từ xa, thẫn thờ một lúc lâu rồi đột nhiên Lý Thiệu Văn bước tới nhìn xuống mặt hồ thư thái nói “Biểu ca sai người mang tới cho Tử nhi một chiếc thuyền nhỏ để hái hoa.”

Một chiếc thuyền? Kim Vãng Tích như bừng tỉnh, sao mình lại không nghĩ ra, Thiệu Văn ca ca thật chu đáo. “Biểu ca có thích hoa sen không?” Kim Vãng Tích hỏi. Thiệu Văn ca ca đến Tư Phong cung nhiều như vậy mà hoa sen vàng này ở hoàng cung chỉ có mỗi Tư Phong cung có, Kim Vãng Tích đoán Lý Thiệu Văn cực kỳ thích loài hoa này.

Lý Thiệu Văn chỉ nói “Những gì Tử nhi thích, biểu ca đều thích.”

Những ngày tháng nối tiếp nhau dần dần trôi qua nhanh như một cơn gió mùa thu. Lý Thiệu Văn 14 tuổi đỗ Trạng Nguyên được Khâm Định hoàng đế cử vào Ngự sử đài, công vụ bận rộn ít khi có thời gian đến Tư Phong cung như trước. Kim Vãng Tích vẫn thường tới bên ngoài Ngự sử đài để đợi Lý Thiệu Văn. Trong triều đình các quan lại đều không ưu người của Lý gia vì cho rằng Lý thái bảo Lý Cử Chính dựa vào Dụ Thánh công chúa Kim Song Tâm mà thăng quan tiến chức nhanh như diều gặp gió, bây giờ Lý Thiệu Văn lại được cử vào Ngự sử đài tương lai Lý gia có thể sánh ngang với Tạ gia, Bùi gia, Vũ gia, Vệ gia rồi. Bốn dòng họ nắm giữ quyền hành nhất định sẽ bị thay đổi một lần nữa.

Khang Nhân vương phủ - Bắc Định quốc

Để trị độc trong người của Kim Thiên Từ, Kim Uyển Dư đã đến Phượng cung xin Thành Nguyên hoàng hậu đến Khang Nhân vương phủ một thời gian lấy cớ rằng bản thân bệnh cũ tái phát cần được tịnh dưỡng.

Thành Nguyên hoàng hậu áy náy với chuyện năm xưa của An Huy vương phi nên từ khi Kim Uyển Dư bước vào hoàng cung đã cho Nội Vụ phủ chuẩn bị Gia Hân hiên thanh tịnh rộng lớn, những đồ vật trang trí trong Gia Hân hiên cũng vô cùng quý giá. Năm xưa sau khi An Huy vương Kim Duyệt Phong tử trận ở Định Thiên quốc, An Huy vương phi mất tích nhiều ngày nhưng thật chất đã gửi thư cho Thành Nguyên hoàng hậu hẹn gặp ở dòng sông Nhược Hoan bên ngoài kinh thành. An Huy vương phi từ khi được gả cho An Huy vương phi chưa bao giờ hạnh phúc bởi tướng công mình chỉ nghĩ đến nữ nhân tên “Như Phong” ngắm nghía chiếc hộp gỗ nhỏ, đau lòng quá độ An Huy vương phi đã dùng một thanh đao nhỏ định giết chết Thành Nguyên hoàng hậu nhưng hoàng đế đã cho quân bao vây dùng thanh đao đó đâm vào ngực An Huy vương phi, xác của vương phi rơi xuống dòng sông Nhược Hoan. Máu đỏ thẫm từ xác vương phi nổi lềnh bềnh trên sông khiến Thành Nguyên hoàng hậu ám ảnh một thời gian dài vì vậy để tránh nghĩ tới nên cũng rất khi gặp Kim Uyển Dư. Hoàng thượng hạ lệnh cho quân lính vướt xác vương phi lên rồi đưa về vương phủ, treo xác lên cao vờ như thắt cổ tự tử.

Kim Vãng Tích mấy ngày trước có qua vương phủ thăm Kim Uyển Dư, thấy Hỷ nhi đang sắc thuốc thì hỏi thăm một chút nhưng loại thuốc mà Hỷ nhi đang sắc mùi rất quen, nó giống mùi thuốc Kim Vãng Tích được Ngô Từ Nhiễm kê cho khi bị trúng tên độc ở Hoà châu.

Kim Vãng Tích thấy sắc mặt Kim Uyển Dư không giống như người đang trúng độc vậy thuốc này sắc cho Kim Thiên Từ hay sao? Kim Uyển Dư nhất mực không để lộ bất cứ điều gì.

Đến buổi tối sau khi Hỷ nhi mang thuốc lên, Kim Uyển Dư đóng cửa lại, dùng kim đâm ngón tay để những giọt máu chảy vào trong bát thuốc sau đó đút cho Kim Thiên uống.

Đã nhiều ngày nay tuy độc tính đã ngừng phát tát nhưng Kim Thiên Từ vẫn chưa tỉnh lại. Mỗi ngày Kim Uyển Dư đều lấy máu của chính mình cho Kim Thiên uống. Ngày mai chính là tròn 7 ngày nếu Kim Thiên Từ còn không tỉnh thì chẳng có cách gì có thể cứu chữa được. Thủ hạ thân cận bên cạnh Kim đã cho người tìm vài thầy lang có tiếng trong kinh thành nhưng họ đều lắc đầu ra về, Kim Uyển Dư không biết rằng khi họ vừa rời vương phủ thủ hạ bên cạnh Kim Thiên Từ đã giết người bịt đầu mối.

Đêm ấy khi Kim Uyển Dư gục xuống bên cạnh giường được một lúc thì cảm nhận được một cánh tay chạm vào mình, choàng tỉnh dậy, đối diện với mình chính là khuôn mặt lạnh như băng của Kim Thiên Từ nhưng có chút mệt mỏi thiếu sắc khí cùng đôi mắt phượng đang nhìn mình.

“Huynh tỉnh rồi? Thấy trong người thế nào?”

Độc có thể giải được? Đôi mắt phượng dài của Kim Thiên Từ như muốn hỏi nhưng nhìn thấy bàn tay của Kim Uyển Dư “Tay của muội?”

Vội dụt bàn tay về sau lưng, Kim Uyển Dư cố gắng mỉm cười với nam nhân này bởi vì Kim Thiên Từ biết được mình dùng máu để giải độc sẽ vô cùng tức giận “Muội làm điểm tâm không cẩn thận bị bỏng, Hỷ nhi đã băng lại giúp muội. Bây giờ không sao nữa. Huynh tỉnh lại là tốt rồi.”

Kim Thiên Từ đã giết chết bao người trên chiến trường chính bản thân còn không nhớ được hết, mùi tanh của máu người Kim Thiên Từ chẳng lẽ không cảm giác được? Giọng lạnh lùng, Kim Thiên Từ cố gắng cầm bàn tay đang dấu sau lưng “Dư nhi, muội đừng dấu huynh.”

Kim Uyển Dư bất ngờ khi Kim Thiên Từ biết được, cánh tay vô lực bị Kim Thiên Từ chạm vào “Vết thương khá sâu, người đâu, tìm đại phu.”

Thủ hạ bên ngoài nghe giọng của Kim Thiên Từ rồi vâng lệnh rời đi. Một lúc sau một thủ hạ khác mang một bộ y phục khác vào bên trong cho Kim Thiên Từ thay.

Mặc lên người bộ y phục màu đen, Kim Thiên Từ khôi phục được sự lạnh lùng trước đây. Kim Uyển Dư cảm giác được những ngày Kim Thiên Từ nằm trên giường kia giống như một giấc mơ.

Một lúc sau đại phu tới kê cho Kim Uyển Dư một đơn thuốc dặn dò Hỷ nhi đúng giờ cho chủ nhân dùng, Hỷ nhi nhanh chóng rời khỏi thư phòng.

Nhiều ngày ở lại thư phòng để chăm sóc cho Kim Thiên Từ nhưng bây giờ độc đã được giải, Kim Uyển Dư cũng định trở về hoàng cung nhưng nam nhân lạnh lùng kia nhất quyết giữ lại.

Sợ Kim Uyển Dư lo lắng, Kim Thiên Từ nhỏ giọng an ủi, ngón tay dài không nhanh không chậm vuốt ve khuôn mặt mỹ nhân đẹp khuynh thành này “Nếu huynh chết, Dư nhi có phải rất cô đơn?” Thấy Kim Uyển Dư chỉ nhìn mà không nói gì, Kim Thiên Từ tiếp tục nói “Dư nhi hết giận huynh, phải không?”

Thấy Kim Thiên Từ hành động như vậy, Kim Uyển Dư muôn tránh né “Huynh nghỉ trước đi. Muội về phòng, Hỷ nhi đang đợi muội.”

“Kệ Hỷ nhi. Nếu không thấy muội về phòng, Hỷ nhi cũng biết ý, không qua đây tìm muội.” Từ bao giờ Kim Uyển Dư lại quá quan tâm đến suy nghĩ của một cung nữ?

Động tác Kim Thiên Từ vẫn chưa dừng lại, bàn tay di chuyển lướt qua gò má của Kim Uyển Dư đi xuống cằm chăm chú quan sát “Dư nhi, huynh cũng không biết vì sao yêu muội. Những lúc không có muội bên cạnh huynh không cũng không biết bản thân mình có phải là Khang Nhân vương hay không?”

Kim Uyển Dư bị lời hành động này làm tim đập mạnh mỗi lúc một nhanh hơn “Thật sao?” Kim Uyển Dư nghi hoặc hỏi.

“Thật. Huynh không có lý do để lừa muội.” Kim Thiên Từ cũng không hiểu vì sao Dư nhi nghi ngờ lời nói của mình. Trong lòng Kim Thiên Từ sầu não, Kim Uyển Dư vẫn chưa tin tưởng mình.

Trâm vàng được Kim Thiên Từ lấy ra, đứng dậy đi đến phía sau sau Kim Uyển Dư cài vào vào mái tóc mềm mại giống như một dòng thác “Mùa xuân năm sau là thành hôn của huynh và muội.”

Kim Uyển Dư bất ngờ, thành hôn giữa mình và Kim Thiên Từ, mình chưa từng nghĩa đến chuyện thành thân sớm như thế “Hay chờ qua một thời gian nữa? Tâm trạng của muội chưa được tốt.” Gần đây có nhiều chuyện xảy ra khiến Kim Uyển Dư rất mệt mỏi, trong lúc này thành hôn dường như quá vội.

“Đồng ý với huynh?” Kim Thiên Từ là người không muốn chờ đợi nên muốn nói thẳng với Kim Uyển Dư.

“Muội đồng ý, chỉ là huynh phải hứa toàn tâm toàn ý yêu thương muội, cả đời cũng không thay lòng.” Chính vì phụ vương sau khi lấy mẫu phi vẫn tư tưởng tới nữ nhân khác nên mẫu phi đã không được hạnh phúc, Kim Uyển Dư không muốn như thế.

“Trái tim của huynh ở đây, trong tim chỉ có muội, trong lòng chỉ thương muội.” Kim Thiên Từ muốn dùng tình yêu để an ủi những nỗi đau trong quá khứ mà phụ hoàng đã gây ra cho Kim Uyển Dư. Lời hứa này, Kim Thiên Từ mãi về sau mới biết chính nó đã giúp mình thoát khỏi hận thù.

Kim Uyển Dư năn nỉ một lúc, Kim Thiên Từ mới đồng ý cho mỹ nhân trở về phòng. Khi Kim Uyển Dư quay lưng định rời khỏi Kim Thiên Từ nắm tay lại, nói “Dư nhi nghỉ sớm.”

Kim Uyển Dư mỉm cười gạt tay Kim Thiên Từ ra nhanh chóng trở về phòng.

Tây An – Bắc Định quốc

Tây An trước là nơi sinh sống của một bộ tộc nhỏ phía bắc, nằm trong lãnh thổ Bắc Định quốc nhưng sau khi Hoàng đế Đại Triều Vạn Hùng Cửu tấn công Bắc Định quốc Tây An cũng bị chung số phận trở thành chư hầu nhưng khác với Bắc Định quốc sớm giành được tự chủ bởi tướng quân Kim Khang Dụ, lập lên một triều đại mới, Tây An lãnh thổ nhỏ bé, quanh năm chìm trong tuyết trắng cô lập với bên ngoài. Đại Triều lập thủ lĩnh bộ tộc Tây An vương làm bù nhìn để thu phục lòng dân chúng nhưng thực chất muốn biến nơi này thành phòng tuyến vững chắc bảo vệ Đại Triều, khi cần lực lượng đánh chiếm Bắc Định quốc, dân chúng Tây An sẽ bị đẩy vào cuộc chiến tranh, quân Đại Triều sẽ không hao binh tổn tướng, nhìn người Bắc Định đánh người Bắc Định, các quan lại Đại Triều đều tự đắc.

Gần 30 năm đã trải qua, Tây An bây giờ đã làm một nơi đóng quân của quân Bắc Định. Tây An vương đời thứ hai chính là một kẻ nhu nhược hoang dâm vô độ. Nhiều ngày ở Kim châu, Tiêu Chính Quân quyết định cải trang trà trộn làm dân chúng Tây An tiếp cận Tây An vương.

Khoác trên mình một bộ trang phục nhiều lớp vải, Tiêu Chính Quân men theo hướng dòng sông nhỏ tiến đến một hang động nhưng điểm kỳ lạ là hang động này đã được quân Đại Triều canh trừng kỹ càng. Lối đi tắt để đến Tây An đã không thể qua chỉ còn cách đợi tới buổi tối mới có thể đột nhập. Tiêu Chính Quân ngồi xuống gốc cây gần đó, xoa xoa bàn tay cho đỡ lạnh, hàn khí trong người từ lúc hái hoa Anh Tử đã xâm nhập khiến cơ thể lạnh toát nhanh chóng ngất đi.

Tiêu Chính Quân tỉnh dậy cũng là buổi tối cả người mềm nhũn vì đói bụng vội lấy ra một chút lương khô đã chuẩn bị từ trước để ăn. Nhiệm vụ ở Tây An kết thúc, Tiêu Chính Quân sẽ rời khỏi triều đình trở về cuộc sống nay đây mai đó, bôn ba khắp nơi hành hiệp cứu người tuy nhiên Tiêu Chính Quân vẫn nhớ tới một thiếu nữ mặc hoàng y múa Lạc Hoa Thiên Vũ điệu say đắm lòng người.

“Ngươi là ai?” Giọng nói ở phía sau lưng làm Tiêu Chính Quân quay đầu, thanh kiếm trong tay đã rút chĩa thẳng vào phía sau.

“Thiếu hiệp?” Vị cô nương đang khoác trên mình áo choàng lông dày kia không sợ hãi mà lại tươi cười nói “Là huynh sao?”

Tiêu Chính Quân quan sát vị cô nương này, trang phục rõ ràng là người Tây An nhưng Tiêu Chính Quân chưa từng tới nơi này, cô nương kia chắc đã nhận nhầm người.

Vị cô nương đến gần Tiêu Chính Quân gạt thanh kiếm xuống “Thiếu hiệp, huynh không nhận ra muội hay sao? Muội là Trần Hữu Nhi.”

Tiêu Chính Quân không nghĩ thời điểm này lại gặp được cố nhân tại Tây An xa xôi. Năm 14 tuổi Tiêu Chính Quân một mình cứu thoát xông vào địa bàn của sơn tặc ở biên giới cứu được một gia đình ba người, sau đó giúp họ lẩn trốn sự truy đuổi quan binh triều đình, Hữu Nhi chính là đứa bé gái năm đó. Trần Hữu nhi nhìn vào thanh kiếm Tiêu Chính Quân mang theo mới nhận ra được ân nhân.

Trần Hữu nhi xúc động khi nhìn thấy Tiêu Chính Quân, lôi ra một chỗ khác gần đó rồi từ từ kể “Một năm sau khi được huynh cứu, phụ thân muội đã qua đời vì bệnh, phụ thân lần đó định rời khỏi Tây An để tới kinh thành nhưng không ngờ lại gặp sơn tặc, sau đó muội và mẫu thân không còn nơi nương tựa phải trở về Tây An. Mẫu thân lọt vào mắt của Tây An vương giờ được lập làm Thập vương phi, muội cũng được có một cuộc sống tốt hơn trước. Nhiều lần muội nhờ người trong giang hồ dò la tin tức nhưng vẫn không có tung tích của huynh, muội cũng không biết huynh đã đi đâu. Vì sao huynh lại đến Tây An?”

Năm đó ngay cả tên của đứa bé gái Tiêu Chính Quân cũng không nhớ nhưng Trần Hữu nhi nhớ rõ vết thương trên người ân nhân.

“Lần này huynh đến Tây An không phải để du ngoạn mà là có mục đích. Trần Hữu nhi, muội có thể giúp được huynh.” Tiêu Chính Quân bèn nói. Nếu như mẫu thân của Trần Hữu Nhi hiện tại là Thập vương phi thì Tiêu Chính Quân có thể dễ dàng gặp được Tây An vương.

Nhìn cách ăn mặc của Tiêu Chính Quân, Trần Hữu Nhi nói thẳng “Huynh muốn đóng giả làm người Tây An? Vậy để muội giúp huynh. Nhưng mà là chuyện gì mới được?” Người Tây An vốn thẳng thắn nghĩ gì nói đó, Trần Hữu Nhi cũng cũng như vậy.

Chỉ một lúc cải trang theo ý của Trần Hữu Nhi,Tiêu Chính  Quân cảm thấy chính mình giống người Tây An, không nhìn kỹ sẽ không nhận ra. Thân phận nữ nhi của Thập vương phi nên Trần Hữu Nhi dễ dàng mang theo Tiêu Chính Quân đến địa bàn chính của Tây An. Đi tới đâu Trần Hữu Nhi cũng nói Tiêu Chính Quân là người họ hàng xa của Thập vương phi nên những người xung quanh không nghi ngờ. Quân Đại Triều cũng không để ý tới một kẻ suốt ngày chỉ biết đi cùng Trần quận chúa. Gặp được Thập vương phi, Tiêu Chính Quân rãi bày mọi chuyện nhưng tuyệt nhiên bọn họ không nói với Trần Hữu Nhi.

Để ra mắt Tây An vương, Tiêu Chính Quân xuất hiện trong lễ hội đi săn đợi mùa đông ở Tây An. Ngồi bên cạnh Trần Hữu Nhi, Tiêu Chính Quân hỏi nhỏ “Tiếp theo huynh phải làm gì?”

“Ở Tây An mỗi năm nếu như ai săn được nhiều cáo tuyết nhất sẽ dược thỉnh cầu với Tây An vương một điều. Huynh phải cố gắng lên!”

“Hữu nhi?” Hữu nhi quay sang, Tiêu Chính Quân cười “Nhưng huynh chẳng có thỉnh cầu gì với Tây An vương.”

“Đến lúc đó muôi sẽ thỉnh cầu giúp huynh. Huynh chỉ cần thắng là được rồi. Người Tây An rất giữ chữ tín lại thẳng thắn muốn cái gì thì nói cái đó, không kiêng rè như người Bắc Định.” Trần Hữu Nhi vui vẻ nói hình như đã có dự tính gì đó.

Không nằm ngoài dự tính của Tiêu Chính Quân, tướng quân của Đại Triều cũng tới đây xem láo nhiệt. Tướng quân Đại Triều này đã ngoài ba mươi vô cùng dũng mãnh hung hăng, Tây An vương cho ngồi ngang hàng. Các vương phi của Tây An vương cũng có mặt tại lễ đi săn.

Khi Tây An vương hạ lệnh, toàn bộ trai tráng ở Tây An đều bắt đầu xuất phát, Tiêu Chính Quân mặc lên người áo choàng dày được Trần Hữu Nhi tặng cho cưỡi ngựa theo phía sau. Sử dụng cung tên không mấy thành thạo nhưng Tiêu Chính Quân dùng cách để dụ cáo tuyết ra, sau đó mới giết chúng. Những bộ lông ấm áp của cáo tuyết sẽ dùng để may áo choàng cho vương thất còn dân chúng chỉ có những bộ trang phục dày nhiều lớp để mặc.

Khuất sau dãy núi tuyết, Tiêu Chính Quân bỏ ba con cáo tuyết vào cổ Bạch Lương mã phi ngựa về nhưng giữa đường ngựa bị một vật cản nên đã ngã xuống, Tiêu Chính Quân chân va phải tảng đá gần đó nên tạm thời chưa đứng dậy được.

Bước đến trước mặt Tiêu Chính Quân là tướng quân Đại Triều, từ từ tiếng lại tức giận nói “Ngươi là cái thá gì mà đòi thắng bản tướng? Muốn thắng để xin Tây An vương ban Trần quận chúa cho ngươi sao? Bản tướng nói cho ngươi biết, bản tướng là tướng quân Đại Triều, bản tướng muốn gì cũng được, còn ngươi chỉ là một tên nhãi ranh, tự biết thân phận mình đi.”

Thấy tướng quân Đại Triều nhìn chằm chằm chiếc áo choàng trên người, Tiêu Chính Quân biết, hoá ra tướng quân đã để mắt Trần Hữu nhi “Ta và Trần quận chúa là họ hàng xa, tuyệt đối không có tình cảm. Tướng quân đừng làm khó ta. Tướng quân muốn chiến thắng để lấy lòng Trần quận chúa cũng được nhưng hại ta để chiến thắng cũng không vinh quanh gì.”

“Ngươi dám?” Tướng quân Đại Triều hung hẵn rút thanh đao ra, quay sang nhìn hai quân lính bên cạnh “Giết hắn.”

Một trong hai quân lính kia cầm lấy thanh đao bước đến gần, Tiêu Chính Quân đứng dậy bàn tay nắm thành quyền nhằm vào mặt một tên, cầm chắc thanh đao chém đứt cổ tên còn lại ngã lăn ra đất. Tướng quân Đại Triều không ngờ Tiêu Chính Quân cũng có chút bản lĩnh “Ngươi đừng hòng có được những thứ bản tướng quân muốn.”

Nếu mình giết chết tên tướng quân này ở đây chắc chắn sẽ bị nghi ngờ, bản thân cũng sẽ mất mạng, Đại Triều lại cử tướng quân khác tới, nếu không nhanh chóng nắm được binh quyền ở Tây An, chiến tranh nổ ra toàn bộ dân chúng nơi này sẽ bị Đại Triều lợi dụng để đánh Bắc Định quốc. Tính toán thời gian thì nhất định đoàn sứ thần đã về tới kinh đô Đại Triều, tại sao Tây An vẫn chưa có động tĩnh gì? Đại Triều nhất định sẽ tiến quân nhưng từ hướng nào? Bảo Triều quốc có cùng lúc tấn công từ phía đông hay không?

Tiến và lùi đều là cái chết, Tiêu Chính Quân không thể lựa chọn, thanh đao quá lớn, cố gắng nhấc nó lên, chỉ còn cách liều mạng, Tiêu Chính Quân dùng hai chân đạp ngã tướng quân Đại Triều, bước tới trước mặt, giơ thanh đao lên định bổ xuống nhưng lại có tiếng người từ xa la lên “Huynh mau dừng tay. Không được giết tướng quân Đại Triều.”

Là tiếng của Hữu Nhi! Sao muội ấy lại tới đây?

Từ phía kia Trần Hữu Nhi cưỡi ngựa tới, nhảy xuống ngựa đi đến đỡ tướng quân Đại Triều, nói “Đại tướng quân, thứ cho huynh ấy mới đến Tây An, không hiểu quy tắc. Đại tướng quân là người rộng lượng, trước nay chưa từng trách phạt người vô cớ. Hữu Nhi vẫn mong đại tướng quân bỏ qua cho huynh ấy.”

Đại tướng quân kia vỗ vỗ tay Trần Hữu nhi, nhìn sang Tiêu Chính Quân không hề có thiện cảm “Trần quận chúa mở miệng xin cho ngươi, nếu không bản tướng quân đã giết chết ngươi rồi. Trần quận chúa, bên ngoài gió tuyết, bản tướng quân đưa quận chúa trở về phủ.”

“Cảm ơn đại tướng quân.” Trẫn Hữu Nhi rời đi, trước đó còn quay lại nháy mắt với Tiêu Chính Quân.

Trở về tới lễ hội, Tây An vương mời tướng quân Đại Triều ngồi phía trên, Trần Hữu Nhi nhìn Tiêu Chính Quân nói nhỏ “Muội rất ghét tướng quân Đại Triều nhưng nếu huynh giết hắn thì cả Tây An đều phải chết. Muội đã dành cho huynh một bất ngờ, huynh sẽ rất thích.” Hôm nay Trẫn Hữu Nhi nhìn thấy tên tướng quân Đại Triều nhìn chằm chằm Tiêu Chính Quân nên đã nghi ngờ đi theo.

Bất ngờ? Tiêu Chính Quân cười, hôm nay mình không mất mạng đã là bất ngờ rồi.

Lúc Tây An vương đến chỗ của Tiêu Chính Quân thì trong giỏ lại có những sáu con cáo tuyết, tên tướng quân Đại Triều chỉ có năm con. Rõ ràng lúc trước Tiêu Chính Quân chỉ săn được ba con, chẳng lẽ đây là bất ngờ Trần Hữu Nhi nói?

Tây An vương công bố Tiêu Chính Quân là người thắng trong lễ hội săn bắn, Tiêu Chính Quân được một thỉnh cầu nhưng Trần Hữu Nhi vội chen vào “Đại vương, Hữu Nhi và huynh ấy trước đây từng có dịp gặp nhau, huynh ấy đã cứu Hữu Nhi từ đó Hữu nhi ngày mong đêm nhớ, bây giờ gặp lại huynh ấy tất nhiên mong có thể cùng Hữu nhi se duyên. Huynh ấy là người chiến thắng chứng tỏ có bản lĩnh không nhỏ, Hữu nhi rất mong đại vương cho phép.” Người Tây An nghĩ gì nói đó, thẳng thắn không che dấu những lời Trần Hữu Nhi nói chính là sự thật.

Tiêu Chính Quân và tất cả mọi người ở lễ hội đều kinh ngạc “Chuyện này…”

Trần Hữu Nhi nói nhỏ vào tai Tiêu Chính Quân “Muội đang nghĩ cách cứu huynh. Huynh mau đồng ý đi.”

Tiêu Chính Quân thấy tướng quân Đại Triều đang lườm mình nhưng nếu có thân phận là quận mã thì tướng quân Đại Triều sẽ phải e dè “Đại vương, những gì Trần quận chúa nói đều là thật. Thảo dân từ lâu đã mến mộ Trần quận chúa. Xin đại vương chấp thuận.”

Tây An vương vẫn chưa biết tướng quân Đại Triều có ý với Trần quận chúa nên vui mừng đồng ý “Được. Bản vương đồng ý tác hợp cho ngươi và Trần quận chúa nhưng ngươi phải vĩnh viễn ở lại Tây An.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.