Ly Hôn Rồi Anh Đừng Mơ Tưởng Tôi

Chương 41




Cô ta còn không quên bổ thêm một câu: “Hừ... Cho dù là mặt trời mọc đằng Tây cũng không thế, trừ khi lãnh đạo trường học cho phép nó làm bừa.”

Cha cậu bé còn lại gật đầu: “Đúng vậy, nhà bọn họ có nhiều tiền như vậy, nhất định nếu muốn sẽ có thể mua được trường học, mua được đáp án thôi.”

Đối với bọn họ, chỉ cần Nhạc Thính Phong vượt qua kỳ thi đó thì điểm dù ít dù nhiều thế nào, chắc chắn đều là giả hết.

Khi ngồi trên xe, Nhạc Thính Phong cũng nói với Hạ An Lan như vậy: “Chú tin không, trong mắt bọn họ, nếu tôi không vượt qua kì thì này, bọn họ chắc chắn sẽ cảm thấy đây là điều đương nhiên bởi tôi vốn là đứa ngu ngốc, kém cỏi. Còn nếu tôi vượt qua, bọn họ sẽ rêu rao rằng nhà chúng ta mua chuộc trường học, mua chuộc đáp án. Vậy nên, dù kết quả có thể nào, bọn họ cũng không cho rằng đó là sự thật.”

Trên gương mặt non nớt của cậu lộ ra vẻ mỉa mai, châm chọc nặng nề, khuông mặt mang theo sự khinh thường cùng bướng bỉnh, đó là sự bốc đồng đặc biệt ở lứa tuổi của cậu.

Hạ An Lan cười nói: “Cho nên người ta mới nói rằng, trên đời này, ngu xuẩn không phải là tội, mà ra vẻ thông minh mới là thứ đáng ghét nhất.”

Nhạc Thính Phong châm biết: “Đúng vậy, những kẻ ra cái vẻ mình là người thông minh mới là những kẻ đáng ghét nhất.”

“Cuộc thi của cháu không phải vì bọn họ. Cháu hãy cứ tin tưởng đi, không bao lâu nữa, những kẻ coi thường cháu, nghi ngờ cháu, chế nhạo cháu, cuối cùng đều sẽ bị cháu dẫm nát dưới chân. Bọn họ vĩnh viễn không thể đạt đến trình độ của cháu.”

Nhạc Thính Phong liếc mắt nhìn Hạ An Lan.

“Chú thật sự cho rằng tôi có thể vượt qua kỳ thi này?”

Hạ An Lan không chút nghi ngờ, gật đầu: “Đương nhiên là có thể, con trai của Hạ An Lan ta đương nhiên có thể vượt qua kỳ thi ấy. Điều này còn phải nghi ngờ sao?”

Nhạc Thính Phong hừ mũi một cái, nói hay lắm, làm như trí tuệ và sự thông minh của cậu là được thừa kế từ ông ta không bằng.

Hạ An Lan nói: “Hai ngày này chú sẽ dạy thêm cho cháu, tuy rằng chú tin tưởng cháu sẽ vượt qua được kỳ thi nhưng mà cháu vẫn nên cố gắng một phen.”

“Được, cháu biết.”

...

Sau khi Nhạc Thính Phong được Hạ An Lan dẫn đi, cô Ngô vẫn còn phải ở văn phòng, đau đầu nhức óc thêm 40 phút nữa.

Cô thật sự hối hận rồi, biết thế cô ta đã không gọi Hạ An Lan tới đây. Mà cũng không đúng, dù Hạ An Lan không đến thì phỏng chừng Nhạc Thính Phong cũng sẽ vẫn thi vượt cấp. Nguyên nhân của chuyện này, tất cả đều do đám học sinh trong ban nghi ngờ, làm tổn thương Nhạc Thính Phong nên mới khiến cậu bé nản lòng thoái chí, không muốn tiếp tục theo học trong ban nữa.

Tâm tình Cô Ngô vô cùng nặng nề, một mầm non tốt như vậy lại bị lũ học sinh trong ban này làm chậm trễ mất rồi.

Giáo viên bọn họ đều tin tưởng Nhạc Thính Phong, vì cớ gì mà bọn chúng không tin chứ?

Ngẫm nghĩ lại về thiên phú và trí thông minh của Nhạc Thính Phong, Cô Ngô cảm thấy còn đau lòng hơn việc mình tự tay đánh mát một trăm vạn.

Tan học, thầy giáo Toán học quay lại, thấy sắc mặt Cô Ngô khó coi mới hỏi một câu. Sau khi nghe cô Ngô nói đầy đủ tiền căn hậu quả thì thầy giáo Toán học tỏ ra vô cùng bất ngờ, nhưng đồng thời ông cũng tiếc hận, vô cùng tiếc hận, một mầm non tốt như vậy lại không thể ở trong tay bọn họ vun đắp được nữa.

“Mà mấy đứa học sinh này cũng thật đáng giận, bản thân mình không đạt được điểm tối đa, thấy người khác đạt điểm tối đa lại ghen tị, hoài nghi. Với năng lực hiện tại của Nhạc Thính Phong, nếu thằng bé có vượt qua được kỳ thi nhảy lớp thì tôi cũng không hề kinh ngạc, tiềm lực của thằng bé vẫn còn rất lớn. Tôi chỉ hận một nỗi là tại sao trước đây mình lại không phát hiện ra được thiên phú của thằng bé.

Cô Ngô nghe vậy lại càng đau lòng, đập bàn nói: “Không được, chuyện này không thể cứ như thế này mà cho qua được. Tôi sẽ gọi toàn bộ phụ huynh của đám nhóc con đó đến trường.”

Cô Ngô đùng đùng nổi giận, đi vào lớp, mời thầy giáo tiếng Anh đang dạy trong lớp xuống dưới rồi bắt đầu tiết mục giáo huấn, coi toàn bộ đám học sinh trong lớp thành cháu chắt mình mà dạy dỗ một trận.

Đặc biệt là cô bé cán sự học tập và cậu nhóc kia, cả hai bị dạy dỗ đến phát khóc trước mặt mọi người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.