Ly Hôn Rồi Anh Đừng Mơ Tưởng Tôi

Chương 17




Edit & beta: Lá Mùa Thu | Type: Không cho khai tên

Vì cạnh tranh vật liệu mà ảnh hưởng đến thành tích giải đấu, việc này Phùng Hiến Quân không tiện nói thêm nhiều nữa, chỉ đành lấy lý do đặc biệt rằng đây chính là liên minh Vinh Quang để an ủi bản thân. Ngược lại, kẻ gây họa Hưng Hân đã khiến Phùng Hiến Quân bắt đầu có hứng thú với vòng khiêu chiến năm nay.

Vừa vào tháng 4, các chiến đội tham gia vòng khiêu chiến liền nhận được thông báo chính thức của liên minh. Ngày 19 và 20/4 là hai ngày cuối tuần, coi như để chuẩn bị. Ngày 21/4, vòng đấu LAN chính thức bắt đầu. Việc thông báo từ sớm là để tiện cho tuyển thủ sắp xếp thời gian. Dù sao thì ngoại trừ chiến đội chuyên nghiệp, rất nhiều tuyển thủ không chuyên đều có công việc hoặc đang đi học, vòng đấu LAN diễn ra ít nhất một tháng, muốn dành ra được một khoảng thời gian rảnh dài đến vậy rõ ràng phải chuẩn bị trước.

Phía Hưng Hân cũng có La Tập và An Văn Dật là sinh viên. Nhưng Diệp Tu đã thông báo với cả hai rất sớm nên hai người đã sắp xếp chuẩn bị từ lâu. Xin nghỉ hay trốn học? Sao cũng được, Diệp Tu không hỏi, dù hắn vẫn nghiêng về cách chính thống hơn. Nếu trốn học khó tránh sẽ phập phồng lo sợ, việc này đối với trạng thái của tuyển thủ có ảnh hưởng rất lớn.

Từ sau khi vào tháng 4, tuyển thủ các chiến đội chuyên nghiệp vẫn bận rộn trên hai mặt trận, nhưng phía Diệp Tu thì có hơi bớt lại. Tập huấn suốt hai tháng, hầu như mỗi ngày đều so chiêu với các tuyển thủ chuyên nghiệp, thời gian so chiêu dài hay ngắn sẽ được quyết định bởi việc BOSS đổi mới mỗi ngày. Các tuyển thủ chuyên nghiệp sẽ tích cực nhất với BOSS hoang dã cấp 75, BOSS hoang dã cấp 70 cũng còn đỡ, nhưng từ đó trở xuống căn bản sẽ không có tuyển thủ chuyên nghiệp nào nhúng tay làm gì. Ngoài ra những khoảng thời gian như sáng sớm hoặc những ngày thi đấu, thường cũng sẽ không có. Vì thế khoảng thời gian tập huấn này quả thật đã khiến chiến đội Hưng Hân vốn ban đầu luôn nghỉ ngơi làm việc loạn xà ngầu vì nhiều việc xáo trộn, hiện nay đã hoàn toàn vào khuôn phép chuẩn mực, chuẩn mực đến mức như một chiến đội chuyên nghiệp.

Hai tháng nay, đừng nói đến trình độ kỹ thuật tăng cao vùn vụt, trạng thái và tinh thần của mỗi người đều rất tốt, đẳng cấp trang bị lại càng tiến thêm một bước. Ô Thiên Cơ của Quân Mạc Tiếu đã xác định được phương án tăng lên 70, trước mắt chỉ còn thiếu phương án nâng cấp kỹ năng. Công cuộc nghiên cứu vật liệu cấp 75 vẫn rất khó khăn, do đó tạm thời Diệp Tu chưa có ý định để Ô Thiên Cơ nhảy vọt lên 75. Hưng Hân hiện tại không gánh nổi tổn thất vật liệu quá lớn nên không thể thử nghiệm bậy bạ được. Nếu có dư vật liệu thì làm thêm một ít trang bị bạc còn tốt hơn.

Nhìn chung, hiện nay Hàn Yên Nhu sắp trở thành nhân vật đầu tiên có được vũ khí bạc ngoại trừ Quân Mạc Tiếu và Nghênh Phong Bố Trận. Dù sao thì nghề pháp sư chiến đấu vẫn là nghề mà Diệp Tu có kinh nghiệm thâm niên nhất. Đừng nói là vũ khí bạc, trong kế hoạch phát triển sắp tới, Hàn Yên Nhu cũng chắc chắn đi đầu về trang bị bạc toàn thân. Đây đều là lợi ích từ nguồn kiến thức mà Diệp Tu tích trữ. Còn những nghề khác Diệp Tu tuy đều tinh thông, nhưng không cách nào sánh được với pháp sư chiến đấu. Đó là nghề chính của hắn mấy năm qua, mọi thứ liên quan đến nó, hắn đều nắm rõ trong lòng bàn tay.

Vũ khí bạc: Chiến mâu Hỏa Vũ Lưu Viêm.

Trước mắt tuy vẫn chưa bắt đầu chính thức chế tạo, nhưng phương án bản vẽ đã xác định đầy đủ, hơn nữa, nhờ vào tính toán của La Tập, nghe nói sẽ không có sai sót nào. Bây giờ vẫn chưa bắt tay vào làm chỉ vì vẫn còn thiếu sót một phần vật liệu. Nhu cầu về vật liệu hiếm ở khu bình thường là việc khiến đám Diệp Tu bó tay nhất. Họ thật sự không có đủ sức để chạy về khu bình thường giành BOSS. Mặc dù Hưng Hân hiện tại đã xây dựng thế lực công hội ở tất cả các khu, nhưng trong thời gian ngắn vẫn chưa thể có thành tựu quá lớn.

Số vật liệu đó Diệp Tu dự định sẽ tìm nguồn giao dịch. Vật liệu hiếm rơi từ BOSS hoang dã, cho dù ở khu bình thường cũng đã bị công hội các câu lạc bộ lớn thao túng gần hết, phòng làm việc Tiểu Cường không có hàng. Cuối cùng, Diệp Tu chỉ đành tìm đến anh em tốt trong công hội các câu lạc bộ khác như Việt Vân, Hạ Võ, Chiêu Hoa. Thế lực công hội của ba nhà này tuy nhỏ, nhưng cũng không đến mức nghèo rớt mồng tơi. Nhờ vào mối quan hệ hợp tác vui vẻ mọi khi, hội trưởng ba công hội đều hứa sẽ giúp xin chỉ thị từ cấp trên xem có thể giao dịch được hay không.

Việc này đã cho thấy rất rõ giá trị của vật liệu hiếm. Vật liệu hiếm ở khu bình thường mà hội trưởng cũng không có quyền hạn trực tiếp giao dịch, cần phải tuân theo quy trình của các bộ ngành trong câu lạc bộ.

Diệp Tu không vội, vì hiện tại hắn cũng có rất nhiều việc phải làm. Gần đây vẫn tiếp tục tập huấn, chỉ có điều hơi giảm lại thôi. Mọi người bắt đầu để dành tinh thần để chuẩn bị cho vòng đấu LAN đang đến gần. Mà trước lúc đó, họ cần phải hết sức hoàn thành việc chế tạo và thăng cấp trang bị. Hỏa Vũ Lưu Viêm chỉ là một phần trong công cuộc vũ trang, chứ trang bị bạc mà Diệp Tu muốn làm không chỉ có vũ khí.

Trong hai tháng này, cùng lúc với việc thống kê tư liệu, Diệp Tu và Ngụy Sâm cũng tiện thể viết ra rất nhiều phương án chế tạo trang bị bạc giao cho La Tập tính toán. Món nào xác định được phương án ngon lành mà vật liệu cũng đủ thì trực tiếp làm luôn. Nếu không phải vì đã chế được không ít trang bị bạc, Hỏa Vũ Lưu Viêm bây giờ cũng không đến mức bị kẹt ở khâu vật liệu. Lượng vật liệu có giá trị hai triệu mang về từ Luân Hồi lần trước hầu hết đều là vật liệu ở các khu thường. Diệp Tu biết rất rõ hoạt động trong tương lai của mình chắc chắn sẽ đặt trọng tâm ở Thần Chi Lĩnh Vực, không thể lo nổi việc tranh cướp vật liệu ở các khu bình thường, cho nên đã phòng ngừa chu đáo trước.

Số vật liệu trị giá hai triệu dùng vào rất nhiều khâu trước đó đã vơi bớt, giai đoạn này liên tục chế ra trang bị, càng ngày càng ít dần đi. Nhưng trước Hỏa Vũ Lưu Viêm thì cũng đã chế được 19 món trang bị bạc, tất cả đều đạt đến cấp 70, tính thêm Ô Thiên Cơ và Bàn Tay Tử Vong cũng đã nhiều hơn một món so với Nghĩa Trảm hiện nay đang có 20 trang bị bạc. Đó là còn chưa kể đến lần thu mua hồi Vô Cực giải tán.

Trước mắt, Hưng Hân có Ô Thiên Cơ và Bàn Tay Tử Vong do Diệp Tu và Ngụy Sâm tự mang đến.

Lúc Vô Cực giải tán, đã thu mua được từ chỗ họ 3 món trang bị bạc của thuật sĩ.

Bây giờ dốc túi chế hàng, số lượng trang bị bạc tự sản xuất là 19 món, nâng tổng số trang bị bạc hiện có lên thành 24 món.

Trong đó, Nghênh Phong Bố Trận của Ngụy Sâm không thể nghi ngờ là thơm bơ nhất. Vũ khí bạc đã sẵn có, 3 món trang bị bạc thu mua được đều là cho thuật sĩ. Khi cùng Diệp Tu nghiên cứu trang bị bạc, cũng như việc Diệp Tu cực kỳ hiểu rõ pháp sư chiến đấu, Ngụy Sâm đương nhiên cũng thông thạo nhất về thuật sĩ. Trong 19 món trang bị bạc tự sản xuất cộng thêm 5 món từ bên ngoài, trước mắt, Nghênh Phong Bố Trận đã ôm 8 món trên người, vượt xa mức trung bình 5.23 món trang bị bạc của liên minh, thậm chí đang tiến thẳng tới mức của các nhân vật cấp thần. Nhân vật đệ nhất thuật sĩ của chiến đội Lam Vũ là Sách Khắc Tát Nhĩ, trang bị bạc cũng chỉ có 10 món, nhiều hơn Nghênh Phong Bố Trận 2 món mà thôi. Bất quá nói đi cũng phải nói lại, trang bị bạc của Nghênh Phong Bố Trận đều là cấp 70, về mặt này thì không cách nào so sánh với Sách Khắc Tát Nhĩ được.

Ngoại trừ 4 món trang bị thuật sĩ, trong 19 món tự sản xuất còn có 5 món trang bị của pháp sư chiến đấu, chỉ riêng 2 nghề này đã chiếm hết một nửa, ngoài ra còn có 3 món trang bị cho lưu manh, 2 món mục sư, 2 món quỷ kiếm sĩ, 2 món pháp sư triệu hồi, 1 món ninja.

Trang bị ninja dĩ nhiên là chế cho Hại Người Không Mệt của Mạc Phàm. Chị chủ Trần Quả có hơi run trong việc này. Tập huấn gì gì đó, Mạc Phàm cũng có tham gia chung, có điều cả hai phe đều có công hội chống lưng nên rất ít khi tử vong trên chiến trường, do đó tài nhặt mót của cậu ta chẳng phát huy được bao nhiêu, mà lại lên trình rất nhiều trong lĩnh vực PK với tuyển thủ chuyên nghiệp. Nhưng từ đầu tới chót Mạc Phàm không hề mảy may ừ hử tiếng nào, thái độ của cậu ta chưa bao giờ khiến Trần Quả yên tâm nổi. Cô luôn luôn có cảm giác rằng, một ngày đẹp trời nào đó, Mạc Phàm sẽ không lời từ biệt mà xách va li đi, nhiều lắm là đi khi có mặt đầy đủ mọi người mà thôi…

Chế trang bị bạc cho ninja của Mạc Phàm, Trần Quả chỉ lo sẽ lỗ vốn. Vậy mà Diệp Tu rất hào phóng, chế xong chẳng hề do dự đã quăng cho Mạc Phàm ngay và luôn. Mạc Phàm còn hào phóng hơn, một tiếng cám ơn cũng không có, cứ thế mà nhận rồi cũng lắp vào người luôn và ngay.

Nỗi sầu của Trần Quả vì thế không cách nào giải tỏa được, thật muốn bóp cổ Mạc Phàm kêu cậu ta nói cho rõ ràng. Có điều bằng vào tính tình của Mạc Phàm, Trần Quả nghi là cho dù mình làm thiệt cũng không nhận được lời vàng ý ngọc của cậu ta đâu.

Chế xong 19 món trang bị bạc, trước mắt chỉ còn lại những món chưa xác định được phương án, hoặc giống như Hỏa Vũ Lưu Viêm, đã xác định được phương án rồi nhưng lại thiếu vật liệu. Hiện tại, con đường nhanh nhất để có được vật liệu là tìm nguồn giao dịch, còn về phương án chế tác, Diệp Tu và Ngụy Sâm cũng không quá ra sức nghiên cứu như trước đây nữa. Dù sao thì vòng đấu LAN đã dí sát mông, hai người bọn họ cũng cần nghỉ ngơi điều tiết trạng thái. Mà hơn nữa, so với những cháu như Đường Nhu và Bánh Bao, bọn họ còn là “người cao tuổi”, muốn bảo trì tinh thần cũng khó hơn.

Dưới sự chỉ huy đầy kinh nghiệm của Diệp Tu, đêm trước vòng đấu LAN, mọi hạng mục công việc ở Hưng Hân đều chậm nhịp lại. Nếu như nói trong vòng một năm nay Hưng Hân đã phát triển bằng tốc độ vũ bão, vậy thì hiện tại chính là giai đoạn chót để nghiệm thu thành quả. Trước đó, dĩ nhiên phải cố gắng tiêu hóa những gì đã nuôi dưỡng và tích lũy được trong quãng thời gian này, để có thể đem ra thể hiện đầy đủ nhất ở phút cuối cùng.

Ngày 5/4, thứ Bảy đầu tiên của tháng, từ sáng sớm đã có một người khách đến Hưng Hân.

Tô Mộc Tranh.

Mỗi lần Trần Quả gặp được Tô Mộc Tranh thì đều sẽ quấn lấy cô mà hỏi đông hỏi tây, líu lo không ngừng, nhưng hôm nay nhìn thấy cô đến, Trần Quả cũng chỉ hỏi han vài câu thông thường, sau đó nhanh chóng thay một bộ đồ gọn gàng trang trọng.

Trần Quả biết lý do mà Tô Mộc Tranh đến Hưng Hân: Bởi vì hôm nay là tiết Thanh minh, Tô Mộc Tranh và Diệp Tu muốn tới một nơi giống mình.

Ba người cùng ra khỏi cửa, cùng đón xe, cùng đi về phía nghĩa trang Nam Sơn. Trên đường đi ba người thoải mái trò truyện với nhau, không hề cố ý tạo ra một bầu không khí nặng nề hay quá mức thả lỏng gì cả.

“Lát nữa gặp lại hai đứa sau.”

Cũng như năm trước, chỗ Trần Quả cần đến gần hơn một chút, do đó tạm thời chia tay với hai người để đi tìm cha cô trước.

“Lát nữa gặp.” Diệp Tu và Tô Mộc Tranh chào cô một tiếng, cũng đi về phía Tô Mộc Thu.

“Ba, con tới rồi nè.”

Trần Quả đặt hoa xuống trước mộ, cùng lúc đó tiện tay dọn dẹp xung quanh. Thật ra mỗi năm không phải đợi tới Thanh minh Trần Quả mới đến, mọi thường cũng sẽ ghé ngang qua, chỉ không nói với ai mà thôi. Có điều đến dịp Thanh minh, Trần Quả sẽ có thói quen hệ thống lại cuộc sống trong một năm qua của mình, nghiêm chỉnh kể lại cho cha cô nghe.

“Năm rồi bận quá trời! Đúng là không ngờ nổi, chiến đội của tụi con thế mà đã thành lập rồi đó. Con không nhìn lầm người, cái thằng kia mặc dù có vẻ rất ất ơ nhưng lại thực sự rất đáng tin! Thật ra con cảm thấy con chưa hề giúp đỡ được cậu ta cái gì, nhưng cậu ta lại từ hai bàn tay trắng, từ con số không mà lập nên được một đội ngũ thế này. Bây giờ tụi con đang tham gia vòng khiêu chiến của Vinh Quang. Nếu như cuối cùng chiến thắng, sẽ trở thành chiến đội chuyên nghiệp hàng thiệt luôn! Hưng Hân cũng sẽ không chỉ là một tiệm net, mà còn là một câu lạc bộ chuyên nghiệp đó!”

“Chỉ có điều hiện tại không ai coi trọng tụi con cả. Tại vì trong vòng khiêu chiến lần này có chiến đội Gia Thế. Chiến đội Gia Thế đó! Ba biết mà, ở đối diện nhà mình đó, chính là chiến đội ngày xưa con rất yêu thích, nhưng mà bây giờ con hết thích rồi, đương nhiên không phải vì họ đã trở thành đối thủ của tụi con, mà là vì họ ăn ở thất đức quá. Nhưng cũng phải nói, nếu như họ sống có đức, vậy con làm sao có được cơ hội như bây giờ, có thể trải nghiệm những thứ đã trải nghiệm trong một năm qua? Năm vừa rồi con rất vui vẻ, mà cuộc sống của con lại có đủ mọi màu sắc. Cuối tháng này tụi con phải đi đánh vòng đấu LAN, tụi con chắc chắn sẽ thắng, ba nói có đúng không?” Trần Quả nói mà bật cười thành tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.