Ly Hôn Rồi Anh Đừng Mơ Tưởng Tôi

Chương 14




Thẩm Tinh Không cũng nheo mày lại: “Ở ngoài? Một buổi sáng? Phải mặc gì?”

Triển Lam nhướn nhướn mày nhìn Thẩm Tinh Không: “Cậu đoán xem?”

Thẩm Tinh Không lắc lắc đầu: “Chỉ cần không phải mặc loại sườn xám xẻ cao lên đến tận đùi và không khoét nách là được.”

Triển Lam đập tay vào người cô: “Cậu tưởng hoạt động gì chứ? Khá là cao cấp đấy, đó là hoạt động của chính quyền thành phố về thương nghiệp, có những lễ thức rất long trọng, chỉ riêng lãnh đạo cũng có cả trăm người rồi, buổi hoạt động hôm đó cũng có nhiều người tham gia lắm.”

Thẩm Tinh Không chống tay lên cằm hỏi: “Cậu có đi không?”

Triển Lam gật đầu: “Đương nhiên rồi, kiếm ít tiền để ăn Tết chứ, có điều cậu bây giờ đang sốt như thế liệu đi được không? Đứng cả một buổi sáng, cẩn thận không lại ốm thêm.”

Thẩm Tinh Không cầm lấy khăn giấy lau mặt qua rồi nói: “Ngủ một giấc là khỏi, bệnh xoàng ấy mà, tớ cũng đi, tớ cũng phải kiếm tiền để ăn Tết chứ.”

Triển Lam nhìn cô: “Cậu không về nhà ăn Tết à?”

Thẩm Tinh Không cúi đầu xuống, nắm chặt hai tay lại: “Để tính sau vậy, về nhà ăn Tết năm nào cũng chỉ ăn rồi lại uống, chẳng có gì thú vị cả. Lại nói, chẳng phải cậu cũng ở đây à, tớ ở đây cùng cậu.”

Triển Lam nhìn cô vẻ nghi ngờ, sau đó đứng lên nấu mì cho cô ăn: “Cậu có giống như tớ đâu, cậu có người thân, sao có thể không về nhà ăn Tết chứ? ”

Thẩm Tinh Không nhìn Triển Lam – một người bạn mới rất tốt, cô ấy rất ít khi nhắc tới tình hình gia đình, có điều nhìn Triển Lam ra sức đi làm thêm kiếm tiền Thẩm Tinh Không cũng có thể hiểu được điều kiện gia đình cô cũng không tốt.

Nhìn Triển Lam sống dựa vào năng lực của bản thân mình, Thẩm Tinh Không vừa cảm thấy ngưỡng mộ vừa cảm thấy áy náy, dần dần cô cũng không còn dựa dẫm nhiều vào gia đình nữa. Cô cũng cùng với Triển Lam đi làm thêm kiếm tiền, đi tới các trung tâm thương mại làm nhân viên bán hàng tạm thời mùa vụ, hoặc là cùng với đội phục vụ của nhà trường đi ra ngoài làm những buổi phục vụ theo ngày như Triển Lam vừa nói.

Trước đây trong mắt Thẩm Tinh Không, đừng có nói là một trăm tệ, kể cả một vạn hay mười vạn cũng chẳng là gì, thế nhưng bây giờ cô đi theo Triển Lam, ít nhiều cũng đã cảm nhận được những khó khăn của cuộc sống, nói là hoàn toàn tự lập thì cũng không phải, nói về bản lĩnh cô cũng không bằng Triển Lam được, nhưng Thẩm Tinh Không cảm thấy bản thân thực sự là đã có thu hoạch. Mấy tháng nay, cô gái ngốc như cô vậy mà cũng kiếm được không ít tiền.

Còn về việc có về nhà ăn Tết không cô vẫn đang do dự.

Cô cũng nhớ nhà, nhưng lại sợ nhìn thấy Thẩm Chi Diệu.

Cứ lần lữa lần lữa vậy là tới ngày hôm nay.

Chắc chắn là anh sẽ tức giận, bằng không sẽ không im lặng để mặc cho cô ở bên ngoài mãi như vậy.

Người khác tức giận một là sẽ mắng hay đánh người khác, nhưng cách của anh thì khác, anh sẽ không nói một lời mà bỏ mặc bạn...

Bỏ mặc rồi....

Cái từ đó khiến Thẩm Tinh Không trong lòng cảm thấy thật khó chịu.

Nhìn cô ngây người ra, Triển Lam liền đẩy cô: “Ngày mai tớ sẽ đi mua ít đồ gửi về nhà, cậu có muốn đi không? Dùng số tiền cậu kiếm được mua gì đó cho người thân chứ, năm mới rồi, cậu không về thì cũng phải có chút gì đó thể hiện tấm lòng chứ?”

Thẩm Tinh Không vẫn chưa quyết định chắc chắn được là về hay không? Cô suy nghĩ vài giây rồi nói: “Vậy được, tớ cùng đi với cậu xem thế nào.”

Triển Lam gật đầu: “Thế mới là đứa con hiếu thảo chứ.”

Thẩm Tinh Không cúi đầu khẽ cười, trong lòng đang nghĩ xem nên mua quà cho ai, mua cái gì đây?

******

Trong nhà hàng cao cấp với thiết kế sang trọng và xa hoa, khắp nơi đều là những người khách với những vẻ quý phái.

Amanda đưa khách hàng lớn vừa mới tới, dẫn anh ta về phía một góc có Thẩm Chi Diệu đang ngồi trên chiếc ghế sô pha.

Anh đang quay đầu ra phía cửa sổ nhìn cảnh sắc tuyết rơi, thần sắc anh có chút ngẩn ngơ.

Thời gian gần đây Amanda thường xuyên thấy anh thế này, cô thầm thở dài trong lòng, quay đầu lại nhìn khách hàng vừa cười vừa nói: “Thẩm tiên sinh đang ngồi đợi rồi, Đồng tiên sinh ngồi đi ạ.”

Người đàn ông trung niên liền gật gật đầu, đi tới trước mặt Thẩm Chi Diệu, hai người khách sáo bắt tay nhau, ngồi xuống gọi đồ ăn, đợi tới khi đồ ăn được mang lên thì bắt đầu nói chuyện công việc chi tiết.

Các vấn đề cơ bản đã được xác định, hai người gặp nhau chủ yếu là để chắc chắn lại những chi tiết quan trọng, những phần việc còn lại thì đều được giao cho cấp dưới làm.

Hai người nói công việc sau đó bắt đầu dùng bữa.

Người đàn ông trung niên nhìn Thẩm Chi Diệu, rồi nói với anh những câu chuyện hỏi thăm thường ngày, nói rồi ông ta đột nhiên hỏi anh một câu: “Thẩm tiên sinh có phải anh có một cô cháu gái đang đi học không?”

Thẩm Chi Diệu đang cầm đũa bỗng dừng lại, từ từ thu tay về, ngước mắt lên nhìn người đàn ông ở phía đối diện.

Người đàn ông đó cười cười: “Là thế này, con trai tôi cũng đang học đại học, mấy ngày trước nó nói với tôi, trong một buổi tụ tập bạn bè có nhìn thấy một cô gái cảm thấy rất quen nhưng không nhớ ra là ai, nó đưa ảnh chụp chung cho tôi nhìn, tôi cũng không chắc lắm nhưng tôi thấy rất giống với người của Thẩm gia, hai mắt to tròn, mái tóc dài, một cô gái rất xinh đẹp. Sau đó tôi đã tìm những bức ảnh trước đây, mới phát hiện hóa ra đúng là lệnh kim Tinh Không, anh nói xem có trùng hợp không, thế giới lớn như vậy mà con trai tôi cũng có thể gặp được Tinh Không, đúng là thật có duyên mà!”

Thẩm Chi Diệu nhấp một ngụm trà, anh chỉ thờ ơ ừm một tiếng rồi nói: “Vậy sao, vậy thì đúng là trùng hợp thật.”

Người đàn ông cười cười gật đầu: “Trùng hợp mà, tôi còn bảo con trai tôi phải chú ý và chăm sóc tới Tinh Không một chút, nó nói bọn chúng ở đó đều không ai biết thân phận của Tinh Không, cháu gái anh đúng là lợi hại, trốn sâu như thế, mà cũng không có những thói quen kiểu cậu ấm cô chiêu, trước đây nhưng cô gái mà con trai tôi quen đều ngạo mạn điệu đà, làm gì được ngoan ngoãn như Tinh Không chứ!”

Thẩm Chi Diệu cũng chỉ khẽ cười lịch sự, nét mặt thờ ơ dường như không có chút hứng thú gì với lời ông ta nói, người đàn ông cũng nhìn ra mà dừng chủ đề câu chuyện ở đó, Amanda đúng lúc tiếp lời nói thêm vào mà chuyển chủ đề câu chuyện.

Ăn cơm xong, Thẩm Chi Diệu và hai người đi ra từ nhà hàng, bên ngoài ánh sáng mặt trời ấm áp đang chiếu trên cao.

Mọi người đều quay về công ty mình, trong lúc đang cùng nhau đi về phía bãi đỗ xe thì điện thoại của người đàn ông trung niên liền đổ chuông, ông ta nhìn số máy gọi đến, lập tức bắt máy.

Là điện thoại của con trai, mở miệng ra là đã đòi tiền, ông ta bực mình lên tiếng mắng: “Đồ tiểu tử đáng chết, ba đưa cho mày mấy cái thẻ đều dùng hết rồi à, mày thấy ba mày chưa phá sản nên chưa chịu thôi giở trò à?”

Chàng thanh niên ở đầu dây bên kia cũng không phản bác, nói vẻ thản nhiên như chẳng thiết tha gì: “Ba, con tới lúc dùng tiền chứ phải không đâu, cô gái ngày hôm trước con nói với ba ấy ba có nhớ không? Cô ấy chẳng phải là người thừa kế của Thẩm gia à? hôm nay con tới trường cô ấy thăm cô ấy, nhưng hình như bị ốm rồi, con định lấy từ chỗ ba ít tiền mua cho cô ấy ít đồ bổ dưỡng, nhưng bây giờ có ít tiền mà ba cũng xót, ngộ nhỡ cô ấy lại vì điều này mà coi thường con thì sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.