Ly Hôn Là Chuyện Nhỏ

Chương 5: Kí ức tuổi học trò




Lần trước tới KTV gặp võng hữu, mọi người trong hội nói ‘ Ninh Ninh’ là một cô gái xinh đẹp rụt rè, Dật Ninh thấy người khác đánh giá cậu như vậy, trong lòng vừa cảm thấy chua xót, vừa vì không bị người khác vạch trần mà thở phào, thế nhưng lại lo lắng người kia- Trương Hoàn đã biết rõ giới tính của mình sẽ nói cho em họ hắn biết, cho nên mọi người trong hội đều biết chuyện này.

Cứ mâu thuẫn như vậy, thời gian cậu nên diễn đàn nói chuyện càng ngày càng ít.

May mắn thay trong nhà còn có cẩu cẩu cùng cậu vui đùa, lúc Chu Diên về đến nhà thì cậu cùng Chu Diên nói chuyện, cuộc sống cũng không cảm thấy buồn chán.

Chỉ là, cậu không ngờ, vốn tưởng Trương Hoàn chỉ như người qua đường sẽ không có bất luận mối quan hệ gì, không biết từ đâu lại có được nick cùng điện thoại của cậu, cư nhiên liên lạc với cậu.

Hai người thông qua internet trò chuyện vài ngày, Dật Ninh nghĩ mình giống như đảm nhiệm vai trò một người anh trai tri tâm, tới nghe phiền não của một người mới gặp một lần trong hiện thực, đồng thời nói một chút lời an ủi, hoặc là về cách nhìn của bản thân.

Hai người trò chuyện như vậy hơn nửa tháng, đã khá quen thuộc, chí ít, Dật Ninh hoàn toàn hiểu rõ lịch sử tình yêu của hắn, đồng thời cậu cũng đem một chút chuyện tình của mình nói cho đối phương.

Đối với Dật Ninh mà nói, Trương Hoàng đã hoàn toàn bị cậu coi như đệ đệ mà đối đãi, hàng ngày cậu thường dùng khẩu khí anh trai nói với hắn.

Ngày hôm đó là Trương Hoàn hẹn Dật Ninh đi ăn cơm, đây là lần thứ hai kể từ khi gặp mặt tại lần đi KTV, Dật Ninh không tiện từ chối, liền đáp ứng.

Trước tiên cậu gọi điện nói cho Chu Diên chuyện này, Chu Diên hỏi một hồi lâu mới đáp ứng cho Dật Ninh đi, sau đó lại căn dặn không ít chuyện, còn muốn cậu trước mười giờ tối nhất định phải trở về, nếu không hắn sẽ cho người đi tìm cậu.

Dật Ninh nhất nhất đáp ứng, lúc này mới treo điện thoại.

Lại hảo hảo chuẩn bị cho mình một lượt, đội mũ, cầm túi, dắt cẩu cẩu trong tay, gửi ở cửa tiệm thú cưng dưới lầu cách đây không xa lắm, sau đó mới ngồi xe tới nơi hẹn.

Đến nơi, đã thấy Trương Hoàn đeo túi sách ở trên vai chờ ở đó.

Dáng người Trương Hoàn cao gầy, khuôn mặt tuấn tú, một thân trang phục vận động giản đơn, bởi vì thích vận động, dáng người cao ngất mà ưu mỹ, chỉ là, nét mặt hắn lúc nào cũng không thay đổi, cũng không thích nói chuyện, lần đầu tiên Dật Ninh gặp hắn ở trong KTV, hắn cũng ngồi buồn bực một chỗ, diện vô biểu tình chính là bộ dạng cao ngạo, lúc này cũng vậy, tầm mắt suy nghĩ cúi xuống, trên khuôn mặt tuấn tú không có biểu tình, lạnh lùng trong trẻo mà một mình đứng một chỗ, có vẻ phi thường kiêu ngạo.

Trên vai khoác ba lô khiến người khác nhìn qua đã biết hắn là một học sinh, tay để trong túi quần, lẳng lặng đứng ở nơi đó.

Dật Ninh đi tới trước mặt hắn, mang theo vẻ áy náy ” Để cậu chờ lâu rồi! Tôi phải đi gửi cẩu cẩu nhà tôi, nên tới chậm.”

Hắn nâng tầm mắt lên, trên mặt lộ ra chút tươi cười, đôi mắt hoa đào xinh đẹp vốn trầm tĩnh mà lạnh đạm, lúc thấy Dật Ninh, bên trong hiện lên thần sắc hoà hoãn ấm áp ” Không đợi bao lâu, cũng vừa mới tới.”

Hắn đi trước, Dật Ninh vội vã đuổi kịp hắn, lên tiếng ” Tôi đối với việc mua quà tặng cũng không thạo lắm, hay là cậu nhờ một cô gái cùng cậu đi mua không chừng sẽ tốt hơn.”

Đối phương dừng bước nhìn Dật Ninh một cái, giữa chân mày bất giác nhíu một chút, không phát hiện trong giọng nói có phần bực mình ” Chuyện này tôi chỉ nói với anh mà thôi, anh hiểu rõ mà.”

Dật Ninh sửng sốt một chút, sau đó cười cười nói ” Vậy được rồi! Tôi đưa ra vài ý kiến tham khảo là được, bất quá, nói trước với cậu, tôi đối mấy thứ này cũng không có năng lực phân biệt xấu đẹp.”

Trương Hoàn hé ra bộ mặt lạnh lùng, gật đầu ” Tuỳ tiện mua một thứ là được.”

Dật Ninh nhìn trung tính, tự nhiên bị xem như bạn gái của Trương Hoàn, tuy mang mũ nhưng cũng có thể khiến người ta nhìn thấy nửa khuôn mặt xinh đẹp, Trương Hoàn thì đúng là một mỹ thiếu niên trẻ tuổi ngạo khí mang theo khí chất lãnh băng, hai người đi cùng nhau, kéo theo rất nhiều ánh nhìn.

Trương Hoàn thấy một cửa hàng, trực tiếp đi vào, Dật Ninh vội đuổi theo.

Dật Ninh chưa kịp nhìn thấy thứ gì trong cửa hàng, đối phương đã tuỳ tiện chỉ vào một cái gạt tàn, gọi Dật Ninh một tiếng ” là cái này, được không?”

Dật Ninh nhìn một chút cái gạt tàn kia, làm bằng gốm sứ, phía trên là bức tranh hình nhà cửa cây cối trong phim hoạt hình màu sắc rực rỡ, Dật Ninh suy nghĩ một chút, Trương Hoàn đã từng miêu tả cho cậu người kia là một người đàn ông trung niên tầm bốn mươi tuổi, ‘ tích cách ác liệt’, ‘ trong miệng nói không ra lời hay ho, ‘ giả bộ trẻ tuổi’….

Tuy biết Trương Hoàn miêu tả đối phương không đúng tý nào, nhất định phần lớn đều là nói linh tinh, đối phương không hẳn xấu xa như lời hắn nói.

Thế nhưng, cho dù đối phương không ác liệt như thế, Dật Ninh nghĩ Trương Hoàn muốn mua một thứ  thế này làm quà sinh nhật cho một người bốn mươi tuổi, đúng là có chút không thích hợp.

Dật Ninh mở miệng, ngập ngừng một chút mới lên tiếng ” Tiểu Hoàn, cái này có phần trẻ con!”

Trương Hoàn nhìn Dật Ninh một chút, nơi chân mày cau lại, suy nghĩ một hồi nói ” Dù sao cũng không biết phải mua cái gì, tuỳ tiện mua một thứ là được, không nên lãng phí thời gian. Hắn nói có lòng là được.”

Dật Ninh còn muốn nói cái gì đó, Trương Hoàn đã gọi nhân viên cửa hàng đem đồ gói lại, sau đó thì trả tiền.

Ra đến cửa tiệm, Dật Ninh vẫn còn buồn bực, Trương Hoàn tuỳ tiện mua một món như thế, như vậy, gọi cậu tới tham mưu rốt cuộc vì cái gì đâu!

Đi qua cửa hàng vàng bạc trang sức, Dật Ninh đi vào xem một chút, Trương Hoàn đương nhiên cũng chỉ có thể theo cậu đi vào.

Trang sức trong cửa hàng chủ yếu là nhẫn, Chu Diên tặng cậu không ít món, duy nhất không có tặng nhẫn cho cậu, Dật Ninh cũng không phải muốn một thứ như thế, chỉ là trong lòng không khỏi nghĩ ngợi trong cuộc sống sau này liệu có người cùng cậu đeo cùng một đôi nhẫn hay không?

Nghĩ đến, bất giác có chút buồn bã.

Bên trong cũng có dây chuyền cùng vòng tay, khuyên tai các loại, Dật Ninh thấy trưng bày trong tủ có một đôi khuyên tai rubi rất đẹp, nhưng viên rubi kia không lớn như viên ở nhà cậu, hơn nữa thiết kế cũng không đẹp bằng, nhìn nhìn, bất giác có sự so sánh.

Dật Ninh đưa tay sờ sờ vành tai, tuy cậu cảm thấy xỏ lỗ tai sẽ rất đau, bất quá nghĩ tới lúc Chu Diên ở nhà cầm khuyên tai ở trên tai mình so so ướm ướm, cậu cảm thấy xỏ một lỗ ở nhà đeo khuyên tai cho Chu Diên nhìn cũng tốt lắm.

Trương Hoàn đứng một bên nhìn Dật Ninh, Dật Ninh đi tới bên người hắn nói ” Đi thôi!”

Trương Hoàn hỏi ” Anh muốn đeo khuyên tai?”

Dật Ninh nhìn hắn, cười một cái ” Trong nhà có, tôi muốn xỏ một cái thử xem.”

Trương Hoàn nói ” Bên cạnh có cửa tiệm.”

Dật Ninh không có phản ứng lại, Trương Hoàn lên tiếng giải thích ” Bên cạnh có cửa tiệm xỏ lỗ tai, Trước đây tôi từng dẫn em gái qua.”

Dật Ninh có chút đỏ mặt, gật đầu.

Trong cửa hàng trang sức đều là đồ đắt tiền, món rẻ nhất mà Dật Ninh nghĩ muốn mua, cậu cũng thấy xót. Nhớ đến mấy thứ Chu Diên tặng mình, cậu bất giác thở dài, đối với bộ trang sức Triệu tiên sinh tặng, cậu cảm thấy nhận nó thực sự không phù hợp, nhưng Chu Diên đã lên tiếng nói hoàn trả ân tình cho hắn, Dật Ninh cũng chỉ có thể thở dài, không muốn nghĩ tới việc này nữa.

Lúc ngồi trên băng ghế để nhân viên cửa hàng xỏ lỗ tai, khi thứ cồn lành lạnh bôi lên, Dật Ninh bắt đầu căng thẳng, tựa như lúc sợ tiêm.

Chỉ là đã ngồi lên ghế, hơn nữa Trương Hoàn đang đứng một bên nhìn mình, cậu cũng không tiện đổi ý, đành nhắm chặt hai mắt, làm bộ anh dũng hy sinh để nhân viên cửa hàng xỏ nhanh một chút.

Cô nhân viên nở nụ cười, ” Sẽ không đau, không cần căng thẳng.”

Dật Ninh vẫn không nhúc nhích, cảm thấy lỗ tai ngưa ngứa, lúc cảm giác được cô nhân viên đem máy bấm lỗ tai mở ra, cậu vẫn không dám mở mắt, khi cồn khử trùng sát lên tai, mới thấy có chút nhói nhói, Dật Ninh mở mắt, nghi hoặc hỏi ” Đã xỏ xong rồi sao?”

Cô nhân viên đã cầm khuyên tai chuẩn bị đeo vào cho Dật Ninh, bộ dạng Dật Ninh nghi hoặc, khiến cô nhân viên cùng Trương Hoàn đều bật cười.

Khoé miệng Trương Hoàn kéo lên, con mắt sáng lấp lánh, Dật Ninh thấy hắn cười, tức thì cảm thấy bộ dạng này của hắn thực đẹp mắt.

Dật Ninh đeo khuyên tai, dùng tóc che lại lỗ tai, đem mũ đội lên, lúc này mới cùng Trương Hoàn rời khỏi cửa hàng.

Vào mùa hè, ngày dài hơn, bên ngoài lúc này đèn đường mới lên.

Trương Hoàn đi ở bên người Dật Ninh ” Anh đeo khuyên tai rất dễ nhìn.”

Dật Ninh có chút xấu hổ, cười một chút ” Thực sự?”

” Tôi lừa anh làm gì?” Trương Hoàn nghiêm mặt nói, nhớ tới bộ dạng của Dật Ninh, thì bật cười ” Bất quá, vừa rồi anh xỏ lỗ tai, bộ dáng kia giống như cắt lỗ tai cũng không khác lắm.”

Dật Ninh mặt đỏ hồng, không nói lời nào, trên tai có thêm một thứ gì đó, cảm thấy có chút không quen, muốn đưa tay lên sờ, tay còn chưa duỗi tới, đã bị Trương Hoàn đem tay túm xuống.

” Đừng sờ, dễ nhiễm trùng.”

Dật Ninh không thể làm gì khác hơn là buông tay xuống không sờ tới lỗ tai nữa.

Hai người vốn hẹn nhau tới một nhà hàng thông thường ăn lẩu, không ngờ lúc đi tới, trong nhà hàng đã đầy người.

Trương Hoàn bởi vậy có chút mất hứng.

Dật Ninh nói tuỳ tiện đến một nhà ăn là tốt rồi.

Trương Hoàn suy nghĩ một chút, nói với Dật Ninh ” Chúng ta đi ăn đồ Thái Lan?”

Dật Ninh nghĩ cho dù ăn cái gì cũng được, đáp ứng.

Cậu nghĩ rằng chỉ là tới một quán cơm Thái Lan bình thường ăn, không ngờ tới Trương Hoàn cư nhiên dẫn cậu đi tới một nơi vừa nhìn qua đã biết giá cả rất cao.

Dật Ninh ngẫm lại trong ví tiền của mình không mang theo thẻ, hơn nữa, tiền mặt mang theo không nhiều lắm, Trương Hoàn chỉ là một sinh viên năm ba, sinh hoạt phí hẳn là khó khăn, ăn ở nơi này thực sự không kinh tế.

Chỉ là đã đi vào, lại có phục vụ sinh xinh đẹp nhiệt tình dẫn hai người đi qua một cây cầu nhỏ bắc ngang dòng nước chảy vào trong một gian chòi nghỉ mát được thiết kế nằng gỗ, Dật Ninh cũng không thể nhắc lại chuyện đi tới nơi khác ăn.

Lúc gọi món ăn, Dật Ninh nhìn một chút thực đơn, tuy cùng Chu Diên ra ngoài ăn không cần lo nhìn giá cả, thế nhưng lúc này cũng không phải đi cùng Chu Diên, cậu vẫn rất lo lắng, sợ gặp phải tình trạng quẫn bách ăn mà không có tiền trả.

Trương Hoàn gọi vài món, hỏi Dật Ninh có thể ăn hay được hay không, Dật Ninh đành phải gật đầu nói được.

Lúc chờ đồ ăn mang lên, Dật Ninh hỏi ” Ở đây giá rất đắt, sinh hoạt phí của cậu lại không nhiều, ở chỗ này ăn được sao?”

Trương Hoàn cau mày, ngữ khí rất xấu nói ” Hắn cho tôi thẻ tài khoản, còn chưa có dùng qua, ai bảo hắn đòi quà, để hắn mời ăn cũng là chuyện đương nhiên.”

Dật Ninh nhìn bộ dáng hắn không được tự nhiên, muốn cười lại không tiện cười, đành phải đem trọng tâm câu chuyện nói sang hướng khác.

Đồ ăn Thái lan rất cay, Dật Ninh không ăn quen, chỉ ăn chút đồ không cay, còn nếm chút bánh ngọt, cũng không ăn nữa. Ngược lại Trương Hoàn dường như đối với mấy món ăn này có thù oán, từng miếng lớn mà ăn rất hăng hái.

Dật Ninh nhìn điệu bộ của Trương Hoàn, nghĩ ngợi nếu có em trai như vậy thì thật tốt.

Trương Hoàn đặt bát canh xuống, nhìn về phía Dật Ninh, cho dù ngồi trên tấm đệm mềm, Dật Ninh cũng ngồi rất ngay ngắn, trên mặt tươi cười, không giống một người đàn ông, ngược lại tựa như một tiểu thư khuê các. Trương Hoàn muốn mở miệng nói với cậu vài câu, tới bên mép lại cũng không có nói ra.

” Anh đáng giá để bạn trai anh đối xử tốt với anh.” Trương Hoàn nhìn Dật Ninh nói.

Ánh mắt Dật Ninh đang bị tiết mục biểu diễn trong nhà hàng hấp dẫn, không có nghe rõ ràng Trương Hoàn nói gì, lúc quay đầu lại hỏi, Trương Hoàn lại không nói.

Trương Hoàn đem thẻ đưa cho phục vụ sinh tính tiền, chính mình đi WC, Dật Ninh ngồi ở một chỗ, ánh mắt đảo tới một bóng dáng quen thuộc, cậu còn tưởng mình nhìn lầm, khi đối phương cùng cô gái xinh đẹp kia được phục vụ sinh dẫn tới một bên ngồi xuống, Dật Ninh thanh thanh sở sở thấy đó là Chu Diên.

Chu Diên thương xuyên đối với mình tươi cười cùng ôn nhu lúc này đang mỉm cười với một cô gái khác.

Lúc Trương Hoàn quay lại, Dật Ninh cúi đầu uống trà, sắc mặt có chút trắng bệch.

Thanh toán xong, Dật Ninh so với Trương Hoàn còn muốn nhanh chóng rời khỏi nhà hàng hơn, thang máy vừa tới đã vội vã tiến vào.

Trương Hoàn thấy Dật Ninh không bình thường, hỏi cậu làm sao vậy.

Dật Ninh lắc đầu, sau đó cúi đầu không nói lời nào. Cậu cũng không biết, vì sao cậu không đi về phía Chu Diên hỏi cho rõ ràng. Là sợ biết sự thực? Hay sợ cái gì?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.