Ly Hôn Không Chia Tay

Chương 8: Trăng sáng gió lành




Lúc tôi vừa rồi khỏi, đột nhiên sờ lên cổ, thấy trống không. Tôi hốt hoảng ngó nghiêng xung quanh xem có đánh rơi chiếc vòng ở đâu không. Khỏi phải nói nó quan trọng với tôi đến mức nào, dẫu sao nó cũng là nhẫn cưới của tôi đó. Tôi vội quay lại bàn ăn để tìm nhưng cũng không thấy, sau đó lại vòng về phòng tìm một lượt, cũng chẳng thấy nốt. Tôi như người phát điên lất tung đống đồ đạc lên hòng tìm cho được nhưng cuối cùng kết quả vẫn chỉ bằng một con số không tròn trĩnh.

[ Bên nhà kia anh vừa tỉnh, cảm thấy đầu óc choáng váng, nhức nhối vô cùng. Nó giống như là bị ai đó giáng cho một cú thật đau vậy. Vỗ vỗ đầu, anh chuẩn bị xuống giường làm VSCN. Đột nhiên phát hiện mình đang ở trong phòng ngủ - phòng tân hôn của họ, anh không khỏi thắc mắc. Anh không biết mình về đây từ lúc nào, cũng chẳng biết mình về từ lúc nào chứ nói chi đến lí do vì sao lại ở nhà. Cố gắng lục lọi cái trí nhớ gần như trống rỗng của mình, anh đang tìm tất cả các lí do có thể. Có lẽ là do mấy đàn em trong bang đưa về cũng nên. Nhưng ngay sau đó lí do này bị loại bỏ vì không thể nào, bọn họ sẽ không dám tự ý hành động khi chưa được sự đồng ý của anh. Lí do tiếp theo được anh nghĩ đến là được mấy ẻm chân dài trong bar đưa về nhưng cái lí do này cũng lập tức bị loại bỏ vì anh biết bọn họ đâu có rảnh đến thế. Chỉ còn lí do cuối cùng, đó chính là việc anh đã qua đêm cùng với cô gái nào đó mà anh không biết chăng. Nghĩ đến lí do này, bất giác anh nhìn xuống cơ thể và phát hiện mình hoàn toàn khỏa. Vỗ vỗ trán làm cho mình bình tĩnh lại, anh không muốn tin mình lại có tâm trạng 'nuốt trôi' một cô nàng khi tâm trạng đang trong tình trạng tồi tệ đến thế. Tuy nhiên anh có thể khẳng định rằng anh không 'ăn' cô ta khi mà cơ thể anh chả có chút cảm giác nào. Càng để ý lại càng cảm thấy kì lạ khi mà trên đầu anh còn dán cao hạ sốt. Anh không biết kẻ nào chán sống làm ra cái trò mèo này đùa giỡn anh, nếu để anh biết, anh sẽ cho kẻ đó muốn sống không được muốn chết không xong. Mặc quần áo hoàn chỉnh và gọi người giúp việc vào, anh hoàn toàn bất ngờ khi ngay cả người giúp việc cũng biết anh bị bệnh. Ép hỏi cho rõ ngọn ngành, cuối cùng anh cũng phát hiện cái kẻ to gan mà anh nghĩ đó lại chính là cô vợ bé nhỏ của anh - Lâm Như Nguyệt.

Nghe chị Huệ kể về việc cả đêm cô ở lại chăm sóc anh bị bệnh, trong lòng anh bỗng cảm thấy một dòng nước ấm len lỏi vào tim. Thì ra cô không có bỏ rơi anh, hình ảnh mà anh nhìn thấy hôm qua không phải là ảo ảnh được tạo ra do trí nhớ của anh. Chỉ là anh cảm thấy không vui khi trời chưa sáng cô đã vội vã trở về. Anh không hiểu khi ở bên anh lại khiến cô khó xử vậy ư, hay là ở bên đó đã bị tên Khải dụ dỗ tới mê muội. Nghĩ tới đây, anh cảm thấy cực kì tức giận, cô là vợ anh, chỉ có thể là của riêng anh. Nếu cô thực sự dám yêu đương hay có tình ý với tên Khải thì đừng trách anh không lưu tình. Tức đến nghiến răng nghiến lợi, trong mắt anh đã hiện lên vài tia sát khí, tuy nhiên lại được anh nhanh chóng giấu đi. Tiếp đó, điều làm cho anh bất ngờ hơn cả là bức thư của cô. Khi chị Huệ cầm thư vào, anh đã không nhịn được mà vội vàng mở ra đọc, trong thư cô viết:

Gửi ông xã yêu quý!

Khi anh đọc bức thư này có nghĩa là em đã trở về bên Nhà lớn rồi.

Mọi chuyện ngày càng trở nên rắc rối hơn rất nhiều khi em trở về bên Nhà lớn. Anh biết không, có rất nhiều bí mật họ che giấu mà anh chưa biết được đâu và cũng có rất nhiều chuyện xảy ra nằm ngoài dự tính của em. Nhưng anh yên tâm, em sẽ tự chú ý an toàn và chăm sóc bản thân thật tốt chờ ngày hoàn thành nhiệm vụ trở về. Khi ấy em sẽ giải thích tất cả cho anh, anh đừng giận nữa nhé. Nhất là đừng uống rượu nữa, uống rượu không tốt cho sức khỏe, hơn nữa em sẽ lo lắng. Trong thời gian em không ở bên, đành phiền anh bận rộn một chút, quan tâm đến bang hội và công ty nhiều hơn. Mọi người ai cũng kì vọng vào anh, đặc biệt em hi vọng anh sẽ trở nên thành đạt hơn. Mà thôi, nói nhiều như vậy cũng không giải quyết được gì, em chỉ mong anh đừng hành động nông nổi, sang bên đó đòi người là em yên tâm rồi. Còn về chuyện khác, em sẽ không nói thêm nữa. Bye anh!

Kết thúc thư không một lời chào và lời hứa hẹn, lại còn không kí tên, chứng tỏ cô đi rất vội. Dù sao anh cũng biết nguyên nhân rồi, sẽ không như cơn thiêu thân lao đầu vào lửa nữa đâu, anh mong cô sẽ sớm làm xong những việc mà cô muốn rồi trở lại bên anh. Vui vẻ ngồi ăn hết bát cháo mà cô đã tự tay nấu, tâm trạng anh cực kì thoải mái. Cô nhóc kia lúc nào cũng vậy, luôn làm cho người khác lo lắng. Thế nhưng anh tin cô sẽ làm được, cho dù không làm được thì vẫn còn anh ở sau lưng chống đỡ thay. Đột nhiên đập vào mắt anh là một chiếc nhẫn óng ánh nổi bật trên chiếc giường lớn. Anh liền nhặt lên và phát hiện đó là nhẫn cưới của hai người. Anh đoán chắc đây là nhẫn của cô bởi nhẫn của anh anh chưa bao giờ tháo ra cả. Cô vẫn sơ ý như ngày nào, làm mất lúc nào không biết. Cũng may là rơi trên giường, lại được anh thấy được chứ không bọn họ lại phải đi đặt nhẫn lại. Cất chiếc dây chuyền vào trong túi áo, anh rời đi và đến bang hội.

Mọi người trong bang ai thấy anh cũng rất đỗi vui mừng. Cuối cùng thì bang chủ họ cũng trở lại. Họ không biết chuyện gì đang diễn ra giữa chị hai và bang chủ nhưng họ tin rồi hai người họ sẽ làm lành nhanh thôi. Anh vào trong, kiếm tra lại toàn bộ mọi thứ, nhưng lại phát hiện hai tên Nam và Vũ bình thường rất chăm chỉ, lại chẳng thấy vắng mặt bao giờ thì hôm nay lại chẳng thấy tăm hơi đâu. Vì thế anh liền dò hỏi một tên đàn em:

- Nam, Vũ đâu?

- Đại ca, họ đi đón chị hai rồi. Chả nhẽ anh không biết sao?_ Tên đàn em ngạc nhiên hỏi lại

- Tôi hỏi mấy người, dạo này cô ấy hay đến đây làm gì?

- À, cô ấy đưa một cô gái khác đến, nói là bạn bè, muốn anh Nam giúp cô ấy trông trừng. Cô bé đó cũng dễ thương lắm, tên thì hình như là...cái gì đó Ánh..._ Tên đàn em cố gắng nhớ lại nhưng cũng chỉ nhớ được bấy nhiêu. Họ không quan tâm lắm đến cô gái này nên sẽ không để ý đến cô ta. Trừ phi cô ta gây bất lợi cho bọn họ thì họ mới cần nhúng tay vào.

- Sao lại để cho họ vào?_ Đột nhiên anh cảm thấy tức giận vì cô hành động mà không hỏi ý kiến của anh, lại còn tự ý đưa đứa em họ của anh đến đây nữa. Họ đúng là làm loạn hết bang quy lên rồi.

- Là do lệnh của anh Vũ và anh Nam. Chị hai nhờ anh Nam dạy võ cho cô bé kia, không biết là làm sao mà anh Nam lại đồng ý, cho nên cô bé kia ngày nào cũng đến đây chăm chỉ luyện tập. Còn chị hai thỉnh thoảng cũng có ghé, nhưng là đang bàn tính chuyện gì đó có vẻ bí mật lắm, thế nên hai người kia thường xuyên phải đi làm nhiệm vụ, còn chúng tôi vẫn giữ nguyên hoạt động như bình thường._ Ngay khi tên đàn em vừa báo cáo xong thì đúng lúc bên ngoài vang lên tiếng còi xe.

Và rồi hai thân ảnh bước vào, vừa đi vừa cười nói vui vẻ, chả thèm để ý đến xung quanh. Chỉ đến khi anh ho lên một tiếng chấm dứt cuộc trò chuyện say sưa của Ánh và Nam thì họ mới phát hiện ra bang chủ kính yêu của bọn họ quay trở lại từ lúc nào. Gặp được anh, Thiên Ánh vui vẻ chồm lên ôm lấy cổ anh, đu lên như một con khỉ, lại bị bọn đàn em quát tháo:

- Xuống ngay, ai cho cô ôm bang chủ bọn tôi? Anh ấy có vợ rồi, cô biết điều thì tránh xa ra, không chị hai chúng tôi mà biết xem cô chết khó coi như thế nào?_ Phải biết chị hai bọn họ rất là 'gấu' nha, cô ấy sẽ chẳng tha cho bất kì loài ong bướm ruồi muỗi nào bậu vào bang chủ đâu. Thực lực và sự nhanh trí của cô mọi người đều có thể thấy rõ và kết cục của mấy loài ong bướm kia khỏi phải nói bọn họ cũng lường trước được sẽ khó coi như thế nào.

- Im...! Cô ấy là em gái bang chủ!_ Câu trả lời ngắn gọn mà cô đọng khiến tên đàn em 'hổ báo' vừa nãy suýt cắn phải lưỡi mà chết, thầm nhủ "chị hai ơi là chị hai, vì bảo vệ chị chúng tôi đắc tội với tiểu thư đây, nếu chúng tôi có chết cũng sẽ tìm chị đòi nợ!" Cậu đàn em run run quay ra nhìn bang chủ bọn họ, thấy anh không có biểu hiện gì gọi là muốn trách phạt mới thầm thở phào nhẹ nhõm.

Anh không nói gì, chỉ gật đầu với bọn họ rồi nói với Ánh:

- Xem ra em cần cho anh một lời giải thích hợp lí!_ Sau đó kéo Ánh vào phòng dành riêng cho bang chủ chuẩn bị 'làm thịt' (tra hỏi ý mà) một cô bé đáng thương. Trước khi đi, anh dặn thêm - Khi nào Vũ trở về bảo hắn vào phòng tập chịu phạt!

Cả bọn nghe vậy không khỏi thở phào nhẹ nhõm, lòng thầm nhủ "Vũ, anh có chết cũng đừng tìm chúng tôi, nếu muốn báo thù thì đi tìm chị hai ấy." Phải biết rằng bang chủ bọn họ chiều chị hai tới tận trời xanh, việc có liên quan đến cô mà không báo cho anh biết là kẻ đó chết chắc rồi. Hơn nữa đây còn bí mật tiếp tay cho cô ấy làm càn, bang chủ bọn họ không xẻ thịt tên Vũ kia ra làm đôi thì đúng là lạ đấy. Từ trước đến nay anh chưa bao giờ nương tay đối với bọn họ. Anh là người công tư phân minh, yêu ghét rõ ràng, có công ắt được thưởng, có tội bắt buộc phải chịu phạt. Mà hình phạt cũng không nhẹ chút nào đâu, cùng lắm là gãy vài cái xương, nặng thì phải ở bệnh viện đến một tháng là còn ít. Bọn họ thở hắt ra, thương thay cho số phận của tên Vũ đen đủi kia, ai bảo hắn nhiều chuyện làm chi, hành động nông nổi, lại dính dáng đến bà vợ quái thai của vị bang chủ không được bình thường, đúng là ngốc chết đi được. Bọn họ thấy may mắn thay cho mình, tự dặn lòng lần sau không nên dính dáng tới vị chị hai lắm chuyện kia nữa.

Anh cùng Ánh ở trong phòng, Ánh bị anh tra hỏi mãi, cuối cùng không giấu được đành khai hết ra. Sau khi nghe xong, anh cảm thấy có chút tội lỗi khi ngày trước đã trách lầm cô và còn suýt hại đời cô nữa. Anh không ngờ cô lại vì anh mà bỏ qua nguy hiểm của bản thân, bất chấp sự gian nguy chui vào nhà lớn làm gián điệp. Cũng từ Ánh mà anh biết cô đã giúp đỡ bà nội rất nhiều, nhờ cách làm thông minh của cô, bà nội đã dần hồi phục. Cô đúng thật là một cô gái khác biệt nhất mà anh từng gặp. Anh chưa từng thấy người phụ nữ nào mặc dù nhận tổn thương từ một người đàn ông nhưng vẫn bất chấp nguy hiểm giúp người đàn ông đó. Tình yêu luôn làm con người ta trở nên mù quáng! Không ngu không ngốc làm sao là yêu??!@! Nhưng có cần ngu ngốc đến mức phải hi sinh nhiều đến như vậy không. Cũng từ giây phút ấy, anh hiểu rằng mình đã nợ cô rất nhiều và anh quyết tâm chờ khi cô hoàn thành việc cần làm trở về, anh sẽ yêu thương cô nhiều hơn nữa, yêu hết mức có thể.]

Vũ đưa tôi đến trường rồi rời đi, còn tôi thì thong thả đi vào lớp chuẩn bị cho tiết học mới. Dạo này tôi bận lắm cơ, nào là phải mệt óc đối phó với gia đình rắc rối kia, rồi còn phải chăm sóc cho bà nội và Tiểu Ánh, hơn nữa còn phải ôn tập cho kì thi cuối kì sắp tới, lại còn phải tìm cách làm sao để vẹn cả đôi đường, an toàn trở về bên Kỳ mà không để họ nghi ngờ. Nói chung công việc của tôi lúc nào cũng làm không hết, sáng tối bận bịu luôn chân luôn tay, ngay cả thời gian để chăm sóc bản thân tôi cũng không có. Hơn nữa dạo này tôi đang điên tiết vì đánh mất dây chuyền nên tâm trạng lúc nào cũng cáu gắt, khó chịu, cứ như đang ở trong vạc dầu vậy. Bởi vì phải suy nghĩ quá nhiều nên đầu óc tôi sắp nổ tung rồi. Vừa vào trong lớp, tôi đã lăn ra bàn đánh một giấc thật thoải mái.

------------------------------------Hết chương 105---------------------------------------------------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.